Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 60: Chương 60:




 
Chương 60 
 
 
 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
Đêm qua ta vẫn luôn cảm thấy lòng ta và lòng Giang Tầm gần nhau trong gang tấc, thế nhưng đến sáng nay tỉnh dậy mới biết đó chung quy cũng chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
 
 
 
Lúc này Giang Tầm đang dùng một tay chống đầu mà nhìn ta, ánh mắt trời chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, từng tia sáng nhẹ nhàng khiến mặt mày hắn nhìn tựa như sông núi giang san, thanh lịch tao nhã mà mênh mông vô tận.
 
 
 
Hắn không nói một lời nào cả, ngay cả môi cũng mím chặt.
 
 
 
Trong lòng ta âm thầm cảm thấy không tốt, vì thế liền hỏi hắn: "Phu quân, chàng sao vậy?"
 
 
 
Một lát sau, Giang Tầm liền chất vất ta: "Ngươi quen biết ta đúng không?"
 
 
 
"Chàng có ý gì?"
 

 
 
"Trong phòng này có một bức họa của ta mà người đề khoản lạc chính là ngươi."
 
 
 
Ta cau mày sau đó suy nghĩ một hồi thật lâu vẫn không nhớ ra được chuyện này. Rốt cuộc là khi nào, ở đâu mà ta lại vẽ Giang Tầm chứ?
 
 
 
Đệt! Ta nhớ ra rồi, đây quả thực ra là một chuyện cực kỳ xấu hổ. Thực ra bức vẽ kia cũng không phải do chính tay ta vẽ mà do ta nhờ họa sư vẽ dùm, dù sao thì trượng phu mình chém giết ờ bên ngoài còn mình ở nhà vẫn nên làm gì đó để nương nhờ, nếu không làm sao có thể chứng minh tình yêu vô cùng sâu đậm cũng vô cùng chân thực của ta với Giang Tầm chứ.
 
 
 
Chờ đến khi họa sư đã đi rồi ta liền nhanh chóng lấy tác phẩm của hắn rồi đề tên mình lên, mỗi ngày liền mang ra tỉ mỉ quan sát nghiên cứu nhằm thể hiện mối thâm tình của ta.
 
 
 
Muốn làm trò thì phải đến nơi đến chốn, mỗi ngày ta đều cố tình ăn ít hơn một đĩa thịt nước tương, tỏ vẻ nhìn vật nhớ người.
 
 
 
Đã không dấu giếm nổi nữa, ta liền quyết định ra chiêu vì thế ta liền đảo ngược mọi thứ mà nói với hắn: "Được rồi, đây là lúc thích hợp để cho chàng biết chân tướng tất cả mọi việc, thực ra chàng là..."
 
 
 
"Huynh trưởng?"
 
 
 
"Hả?" Chờ một chút, hắn đây là đang diễn kịch bản ‘ca ca yêu ta quá làm sao đây’ à?
 
 
 
"Ta hiểu rồi, việc ta với ngươi yêu nhau khiến cha mẹ chúng ta không có cách nào chấp nhận được, vì thế ta và ngươi liền ước hẹn rõ ràng tự tử cùng nhau, hứa rằng nếu có kiếp sau vẫn muốn làm một đôi uyên ương. Nhưng ngay trước khi nhảy vực đó, chỉ có ta mang theo tình cảm sâu đậm nhảy trước, còn ngươi thì tình cảm bạc bẽo mà bỏ trốn mất dạng. Cho nên toàn bộ vết thương trên người ta đều do ngươi ban tặng. Sau đó vì nội tâm của ngươi cảm thấy bị dày vò day dứt, hổ thẹn không ngừng nên mới mua lại ta hòng muốn mang nhốt ta vào trong phủ. Ai, đáng tiếc người tính lại không bằng trời tính, lần này ta đến đây chính vì muốn lấy mạng ngươi!"
 
 
 
"..." Từ từ, hình như hắn diễn sâu quá rồi đấy, không phải như vậy!
 
 
 
Ta hít sâu một hơi: "Thực ra chàng là phu quân của ta."
 
 
 
"Vậy sao." Giang Tầm nghe ta nói vậy liền chán nản nằm xuống.
 
 
 
"Chàng là phụ quân chính hiệu của ta đấy."
 
 
 
"Ý ngươi muốn nói ta là một nam tử bội tình bạc nghĩa?"

 
 
 
"Đúng vậy."
 
 
 
"..." Giang Tầm quyết định không truy cứu chuyện này nữa, sau đó hắn lại hỏi: "Trước kia, ta loại người như thế nào?"
 
 
 
Ta suy nghĩ một chút liền nói: "Vô cùng xấu xa."
 
 
 
"Nếu ta xấu xa, đến đêm ngươi sẽ quấn lấy mà ngủ cùng ta sao? Trong miệng không được câu nào nói thật cả, trước kia ta thích ngươi ở điểm nào?"
 
 
 
Ta vô cùng uất ức: "Năm đó chính phu quân dù đau khổ cũng muốn lấy ta nhưng hôm nay lại quên hết mọi chuyện mà coi ta như ngọn cỏ ven đường."
 
 
 
Giang Tầm thở dài, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của ta rồi nói: "Cùng lắm cũng chỉ là vài lời đùa giỡn vậy mà ngươi tưởng thật sao?"
 
 
 
Hắn vuốt ve tóc dài của ta sau đó dịu dàng như nước mà hỏi ta: "Ngươi biết vì sao vào buổi tối trong chợ đêm hôm đó ta lại đi theo ngươi không?"
 
 
 
"Không phải vì ta mua chàng sao?"
 
 
 
"Ta là khách đàng hoàng, nếu ta không muốn thì ai có thể mua được ta?"
 
 

 
"Vậy thì vì sao?"
 
 
 
"Vì ta thích ngươi nên muốn lấy ngươi."
 
 
 
"..." Ta nghe xong mà tim đập loạn điên cuồng, vừa ngọt ngào không được bao lâu, ta liền phải đối mặt với một sự thật vô cùng tàn khốc là lúc đó ta chỉ muốn phóng túng bản thân mình một chút chứ không phải vì vong phu mà thủ thân như ngọc, vì thế chuyện này mới lúng túng làm sao.
 
 
 
Dường như Giang Tầm cũng mơ hồ nhớ lại chuyện này, vì thế hắn liền đổi giọng cắn răng nghiến lợi nói: "Nhưng mà vì sao phu nhân lại mang theo tình cảm sâu đậm với ta mà đến một nơi ô uế bẩn thỉu như chợ đêm kia để mua người vậy? Không phải ngươi nói cuộc đời này không phải ta thì không lấy, đối với ta tình cảm sâu nặng sao? Hửm?"
 
 
 
Ta liếm liếm môi dưới sau đó liền mở miệng cầu xin tha thứ: "Phu quân, ta nghĩ trong chuyện này nhất định có chuyện hiểu lầm gì đó. Chẳng qua ta cũng chỉ đi ngang qua đó, chàng phải tin ta."
 
 
 
"A, lời phu nhân nói tất nhiên ta sẽ tin. Nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách ta ra tay độc ác"
 
 
 
Hả? Từ từ, tại sao ta lại cảm thấy mọi chuyện không ổn vậy.