Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 56: Chương 56:




 
Chương 56
 
 
 
Edit: Malbec
 
 
 
Không lâu sau truyền đến tin tức Giang Tầm phải viễn chinh. Tin tức này không có gì quan trọng, quan trọng nhất là hắn không đưa ta đi cùng.
 
 
 
Ta như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ, chậm chạp nói: “Nếu lần này phu quân đi mà không trở về thì sao?”
 
 
 
Giang Tầm nhìn ta bằng nửa con mắt, hừ lạnh một tiếng: “Làm sao? Bây giờ lại muốn vi phu không trở về sao? Người còn chưa đi đã trải đường lui cho mình rồi nhỉ?”
 
 
 
Cái tên này nói chuyện thế nào vậy?? Ta đâu có ý nghĩ xấu như vậy.
 
 
 
Ta bất mãn nói: “Ta đang lo lắng cho phu quân.”
 
 

 
“Nàng yên tâm, nếu ta không trở về, chẳng phải nàng sẽ trở thành tiểu phu nhân của người khác sao? Người như ta lòng dạ nhỏ mọn, đồ vật đã chạm qua nhất định không để người khác chạm vào.”
 
 
 
Lúc Giang Tầm nói lời âu yếm vẫn vô cùng khắc nghiệt, hiếm khi có lúc ôn nhu. Rõ ràng năm đó còn một tiếng “A Triêu” ngọt ngào, người ngoài đã cho rằng hai ta dính như keo sơn. Hóa ra đây đều chỉ là trò đùa cho người ngoài nhìn.
 
 
 
Ta cười ha hả, nói cho có lệ: “Nếu như phu quân nói như vậy thì ta đây không có gì phải lo lắng nữa.”
 
 
 
Ban đêm, Giang Tầm chợt gây khó dễ, đột nhiên chặn ta trong phòng, áp người lên, hôn ta đến mức thất điên bát đảo, hồn bay ra khỏi cơ thể.
 
 
 
Ta nhìn Giang Tầm gần trong gang tấc, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn quanh quẩn bốn phía, nhất thời tay chân luống cuống. Ta không biết vì sao Giang Tầm đột nhiên phát rồ, như một con sói đói ba ngày ba đêm vậy, áp chế ta trong góc.
 
 
 
Cổ tay đau đớn như bị hắn cắn đứt. Ta hung dữ cắn lấy môi Giang Tầm, vậy mà đôi lông mày nhọn của hắn nhíu lại, kéo lấy y phục bên ngoài của ta, một phần bờ vai đã bị lộ ra ngoài.
 
 
 
A…. thật con mẹ nó lạnh quá, là cẩu nô tài nào không đốt địa long! Lôi ra chém!
 

 
 
Quên đi, bây giờ cũng không có thời gian chém hắn, trước tiên ứng phó Giang Tầm cái đã.
 
 
 
Cuối cùng hắn cũng nhả ra, dùng ngón tay xóa đi vết máu rỉ trên môi, thở hồng hộc, nói: “Phu nhân hạ miệng thật tàn nhẫn.”
 
 
 
“Ai bảo phu quân đột nhiên nổi điên, ngay từ đầu không biết báo trước cho ta sao?”
 
 
 
Hắn khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay nắm lấy hàm dưới của ta, nói: “Đó là vi phu thương nàng, nếu là người ngoài, giữa những chuyện phu thê như thế này, còn phải để cho nàng đồng ý hay sao?”
 
 
 
“…” Ta thiếu kinh nghiệm hơn so với Giang Tầm, tùy ý nói một câu chặn miệng liền không còn lời gì để nói.
 
 
 
Nói chung một đêm này, ta không ổn cho lắm. Giang Tầm sử dụng các kiểu kỹ năng mười tám bằng võ nghệ, ồn ào sau nửa đêm mới bằng lòng thả ta đi ngủ.
 
 
 
Ta mềm mại vô lực tựa vào trong ngực hắn, chỉ nghe Giang Tầm than nhẹ, nói: “Nếu như lần này ta không trở về, nàng nhớ phải tái giá.”
 
 
 
Ta mỉm cười trong lòng, đâu có khoa trương đến như vậy…
 
 
 
Phu quân của ta là anh hùng lợi hại nhất trên đời này, ông trời không sẵn sàng thu nhận đâu!