Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 45: Chương 45:




 
Chương 45
 
 
 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
Ta rũ mắt xuống lại bắt đầu cảm thấy muốn khóc.
 
 
 
Dường như nữ tử thực sự rất thích khóc, không cần nguyên nhân gì cả, nói đến là đến, rõ ràng ta đã cố hết sức mà kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được nữa.
 
 
 
Những lúc bình thường mà Giang Tầm đã không quá thích ta, bây giờ ta lại thích khóc như vậy nhất định Giang Tầm lại càng không muốn gặp ta. Vì thế ta liền gọi Bạch Kha đến rồi hỏi nàng: "Bạch kha, ngươi có biết phủ thống lĩnh ở đâu không?"
 
 
 
"Phu nhân muốn đến đó sao?" Bạch Kha cũng là nữ nhân, nàng biết rõ tình cảnh ăn nhờ ở đậu không quá thoải mái của ta vậy nên lúc này nàng liền đứng chung chiến tuyến, cùng chung kẻ thù với ta.
 
 
 
"Muốn, ta muốn gặp mẫu hậu. . ."
 
 
 
"Được." Bạch Kha cũng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của ta rồi vượt nóc băng tường liền một mạch đến thẳng phủ thống lĩnh.
 
 
 
Sau khi cho người vào báo, rất nhanh, dù cho mẫu hậu đang mang thai không tiện nhưng bà vẫn chậm rì rì chạy tới gặp ta. Bà ấy đã có thai được năm tháng nên dù cho không bị nôn nghén nhưng vẫn phải vô cùng cẩn thận bảo vệ cơ thể.
 
 
 
Ta không muốn để cho mẫu hậu hao tổn tinh thần vì ta nên ta liền cố gắng giơ ra một nụ cười sáng lạn mà hỏi thăm bà: "Gần đây nương có khỏe không?"
 
 
 
Mẫu hậu có chút cau mày hỏi ta: "Có phải A Tầm bắt nạt con không?"
 
 
 
"Không có không có, phu quân đối xử với con rất tốt!"
 
 
 
Bà nghe xong liền hừ lạnh một tiếng rồi ôm ta vào lòng, sau đó quan tâm dùng ngón tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của ta mà nói rằng: "A Triêu không ngoan, không được lừa gạt mẫu hậu. Cuối cùng cũng là nữ nhân chịu khổ rồi thì sẽ hiểu chuyện hơn, đây là con thiên vị nó nên mới giả bộ rộng lượng vì không muốn ta giận gió đánh mèo lên người nó. Ta nói rồi, A Triêu của ta tuyệt đối không thể chịu bất kỳ một chút uất ức nào, cho dù người khiến con khổ sở chính là con trai ruột của ta thì cũng không được!"
 

 
 
Làm mẹ rồi chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên ta thấy mẫu hậu nói chuyện với ta như vậy, sau đó đột nhiên ký ức lúc nhỏ mơ hồ lại tràn về —— lúc tiền triều vẫn chưa diệt vong, bà cũng kiên trì mạnh mẽ như vậy, dù cho lúc đó tự bà vẫn đang phải cõng lấy cái danh yêu hậu trên lưng nhưng bà vẫn có thể che chở bảo vệ cho ta cuộc sống an khang ấm no.
 
 
 
Ta lau nước mắt cảm thấy vô cùng uất ức, sau đó lập tức chôn mặt vào ngay cổ của mẫu hậu.
 
 
 
Nói cho cùng, ta đường đường là Công chúa của một nước, máu đang chảy trên người ta là huyết mạch của hoàng thất mà Giang Tầm quá lắm cũng chỉ là một người đứng đầu một phe. Vậy dựa vào cái gì mà hắn có thể tổn thương ta đến vậy chứ?
 
 
 
Tự bản thân hắn không đứng đắn thích cợt nhả bừa bãi. Hắn dây dưa qua lại với ai, liên quan đến ai cũng đều là chuyện của một mình hắn. Hắn đến ta sẽ không đuổi nhưng hắn đi ta cũng sẽ không giữ lại, làm một nữ tử thì phải như vậy mới sống thoải mái phóng khoáng được.
 
 
 
"Con biết rồi."
 
 
 
Mẫu hậu thở dài một hơi rồi nói với ta: "A Triêu của ta đừng sợ, nương sẽ che chở con cả đời."
 
 
 
Ta ở bên này vừa mới thông suốt trong lòng thì ngày hôm sau trong Hoàng thành liền xảy ra chuyện lớn. Thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, nể tình Công chúa yêu Giang Tầm đến mức cuồng dại liền cho phép nàng hạ thấp thân phận cao quý của nàng cũng làm bình thê với ta, hơn nữa còn ban cho ta danh hiệu cáo mệnh phu nhân tam phẩm coi như ân điển.
 
 
 
Ta khinh!
 
 
 
Lúc này lòng ta đã chết lặng nhưng khi mẫu hậu biết được chuyện này vẫn tức giận đến mức cả người đều run lên.
 
 
 
Đêm đó ta liền viết cho Giang Tầm một bức hưu thư, nói rằng: "Có phu quân như vậy ta không có cũng được!"
 
 
 
Không biết mẫu hậu có biết gì hay chưa, có lẽ bà đang bắc cho ta một cái thang giúp ta tránh khỏi Giang Tầm càng xa càng tốt.
 
 
 
Ta cũng không còn gì lưu luyến vì thế liền viết xuống một câu: Tình nghĩa phu thê của ta và chàng đã hết, sau này không cần gặp lại nhau nữa, tự mình giữ sức khỏe cũng không cần nhớ mong gì. A Triêu, tiểu kiều thê xinh đẹp hôm qua, hôm nay đã là người xa lạ.
 
 
 

Ta ngồi trong sân suốt cả một ngày nhớ đến chuyện cũ: Từ nhỏ đến lớn ta không phải là người có mệnh đào hoa, cũng chưa từng nói chuyện yêu đường với ai cả, vất vả lắm mới có thể dâng ra mối tình đầu, nhưng lại không ngờ hôm này nó lại kết thúc như vậy. Có thể ta phạm phải mệnh cô đơn nên cả đời này của ta luôn luôn cô độc một mình.
 
 
 
Ta nghĩ nghĩ một hồi thật lâu đến tận hoàng hôn mới thôi.
 
 
 
Ngoài phủ có người báo lại cho ta rằng Giang Tầm đến tìm ta.
 
 
 
Ta có chút sợ hãi mà mậu hậu cũng có chút sợ hắn vì thế chúng ta nói người giữ cửa không cho hắn vào.
 
 
 
Nhưng cả hai người chúng ta đều đã quên một chuyện quan trọng, với khinh công cùa Giang Tầm thì bức tường như thế này hắn chỉ cần bay một phát là đã qua rồi.
 
 
 
Hắn có chút tiều tụy, trên người mặc trường sam xanh trắng không tươm tất như ngày thường mà có phần hơi lỏng lẻo, cũng có thể là do hắn cố ý lấy được sự thương cảm của ta.
 
 
 
Giang Tầm liếc mắt nhìn mẫu hậu một cái rồi nói: "A, đã nhiều ngày không gặp nhưng công lực khuấy nước cho đục năm đó của mẫu thân vẫn không thụt lùi chút nào."
 
 
 
"Ta chỉ muốn tốt cho A Triêu, nếu con không thương yêu nàng nữa thì thả nàng đi đi, dù sao thì dưa hái xanh cũng không ngọt." Mẫu hậu kiên trì nói với hắn.
 
 
 
Giang Tầm không trả lời mà chỉ mím môi sau đó túm lấy cổ tay ta rồi nói: "Đi theo ta."
 
 
 
Ta không muốn đi theo hắn vì thế liền cố gẵng gỡ mấy ngón tay của hắn ra rồi ấp úng nói: "Có chuyện gì thì chàng nói ở chỗ này đi, ta. . . ta đã gửi hưu thư cho chàng rồi, bây giờ ta với chàng không có quan hệ gì cả."
 
 
 
"A, cái thứ kia mà cũng gọi là hưu thư sao? Muốn hòa li với ta à, đừng mơ! Đến đây với ta, ta không muốn nói lại lần thứ hai đâu!"
 
 
 
"Vậy thì chỉ một khắc thôi, ta chỉ nói chuyện với chàng trong thời gian một khắc thôi. . ."
 
 
 

"Ừ." Hắn không từ chối nữa.
 
 
 
Vì thế ta liền theo đuôi Giang Tầm đến phòng nhỏ, trong lúc đó vẫn luôn quay đầu lại nhằm đáp lại ánh mắt lo lắng của mẫu hậu.
 
 
 
Giang Tầm vừa đóng cửa phòng lại liền lập tức làm khó ta, thoáng cái hắn đã bóp chặt lấy khớp hàm dưới của ta rồi cứng rắn hôn ta: "Thế nào? Mới có một đêm không gặp mà nàng cũng thật có năng lực thay đổi? Bị ban hôn, người phải buồn là ta, còn nàng giận dỗi cái gì hả? !"
 
 
 
"Trời muốn đổ mưa, phu muốn nạp thiếp đều là những chuyện ta không có cách nào ngăn được."
 
 
 
"A, không phải là là nạp thiếp mà là cưới bình thê."
 
 
 
Hắn sửa lại câu nói của ta không khỏi khiến ta rụt cổ lại cũng cảm thấy thật sự lúng túng không biết nên làm thế nào cho ổn.
 
 
 
Giang Tầm hỏi ta: "A Triêu, nàng có tin ta không?"
 
 
 
"Tin hay không tin cái gì chứ?"
 
 
 
"Nếu nàng tin ta thì nàng phải biết rõ một chuyện ngoại trừ nàng ra ta sẽ không cưới bất kỳ nữ tử nào khác."
 
 
 
Giang Tầm nói xong lời thề son sắt kia khiến ta không khỏi thở dài một hơi rồi nói với hắn: "Công chúa đã thỉnh thánh chỉ tứ hôn, bây giờ đâm lao đành phải theo lao thôi, còn có thể làm gì khác bây giờ? Phu quân cũng không thể nào kháng lại thánh chỉ không tuân theo? Đây chính là tội lớn mất đầu. Mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là người phu quân ngủ cùng có nhiều thêm một nữ tử mà thôi, ta cũng thật sự nghĩ thông suốt rồi, chỉ là trong lòng ta chàng bẩn đi một chút thôi."
 
 
 
Ta vừa dứt lời thì gương mặt ta đã bị Giang Tầm kéo lấy. Giang Tầm nhìn thẳng, nói với ta bằng giọng nói không có ý tốt: "Nàng nói cái gì, nàng có gan thì nói lại lần nữa xem!"
 
 
 
Ta cũng không ngờ đến chuyện Giang Tầm lại mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến vậy, vì thế ta liền vội vàng sửa lại: "Không bẩn, không bẩn nữa."
 
 
 
"Nếu như vi phu ngủ chung giường chung gối với những nữ tử khác, nàng không cảm thấy ghen tỵ sao?"
 
 
 
"Tất nhiên là ta ghen tỵ nhưng như vậy vẫn tốt hơn chuyện phu quân bị chém đầu rất nhiều."
 
 
 
Không biết Giang Tầm lại suy nghĩ đến chuyện gì nên hắn đột nhiên phất tay áo bỏ đi: "Ta thà bị chém đầu cũng không muốn phụ bạc nàng."
 

 
 
"A?" Ta không hiểu ý hắn.
 
 
 
Màn đêm vừa mới buông xuống thì trong Hoàng thành lại truyền đến tin tức Giang Tầm kháng chỉ bất tuân, không muốn lấy vị Công chúa tâm tư ác độc kia, một lòng chỉ thích người vợ nông phụ cám bã, sau đó hắn liền quỳ gối trước điện mãi không đứng dậy vì muốn van xin thánh thượng thu lại ý chỉ đã ban ra.
 
 
 
Tin tức nóng hổi này nhanh chóng được lan truyền khắp kinh thành, mọi người đều trách mắng đầu óc thánh thượng mơ hồ suy nghĩ không rõ ràng, lại muốn đi làm người xấu phá hỏng nhân duyên của người khác.
 
 
 
Chuyện này cuối cùng dẫn đến không còn cách nào khác, thánh thượng chỉ có thể trừng phạt nhỏ để cảnh cáo một phen, cũng không quên khen ngợi Giang Tầm là một người si tình, sau đó giáng chức quan của hắn rồi đuổi hắn ra khỏi Hoàng thành, phân đến châu khác làm thứ sử.
 
 
 
Quay lại đây, bây giờ chính là ta và Giang Tầm đang ngồi trên xe ngựa mà nhớ về đủ mọi chuyện.
 
 
 
Bây giờ chúng ta đang chạy nạn, nhưng phải rời khỏi Hoàng thành lâu như vậy khiến ta có chút không muốn, vì thế ta liền nói với Giang Tầm: "Không biết đến ngày nào mới có thể hồi kinh, ta nhớ mẫu hậu."
 
 
 
Giang Tầm câu được câu không vỗ lưng an ủi ta: "Sẽ nhanh thôi."
 
 
 
"Chàng đang dỗ dành ta sao?"
 
 
 
"Phụ thân đại nhân không thích cách làm việc của Đương Kim Thánh Thượng nên ông dự định làm chút chuyện, Vũ Lâu Vương thị và một số phản quân khác cũng nên hành động rồi. . ."
 
 
 
"Ý chàng là?" Ta hiểu ra, đây là Giang Tầm đang muốn tìm một cái cớ để tạo phản!
 
 
 
Không phải hắn luôn rất liêm khiết sao? Sao tự nhiên hắn lại có lòng mưu nghịch như vậy? Đáng tiếc ta là phận nữ nhân vì thế những chuyện phức tạp như thế ta nghe xong cũng không hiểu rõ ràng lắm nên càng không muốn hỏi nhiều. Dù sao thì dù trời có sập xuống cũng đã có Giang Tầm chống lên cho ta.
 
 
 
Hắn nhìn ta một cái rồi nói: "Nếu không bò lên cao một chút thì làm sao có thể che chở bảo vệ thê nhi trong nhà."
 
 
 
"À." Ta nghe xong vô cùng cảm động cũng vô cùng cảm kích hắn, vì thế liền nhanh chóng hôn lên gò má Giang Tầm một cái.