Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 32: Chương 32:




 
Chương 32
 
 
 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
Chờ sau khi ta tắm rửa thay y phục xong thì cuối cùng cũng tới giờ cơm.
 
 
 
Vì đã đói bụng cả hai canh giờ vậy nên giờ này ta ăn như bão gió càn quét mà ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn.
 
 
 
Ta lấy tay che miệng sau đó giơ tay áo đã được xông hương hoa mai thơm mát lên rồi vô cùng cẩn thận ợ một cái.
 
 
 
Giang Tầm gác đũa có chút do dự gọi người: "Lại mang thêm một chén chè nữa lên."
 
 
 
Lúc này ta ăn chè vô cùng nhã nhặn, dù sao thì người phải no bụng rồi mới có tâm trí rảnh rỗi học đòi văn vẻ.
 
 
 
Giang Tầm nói với ta: "Khẩn vị của phu nhân thật tốt."
 
 
 
"Vì cơm canh trong phủ thực sự rất ngon." Ta cũng không dám khóc lóc kể lể rằng là do trước đó hắn cứng rắn bắt ta nhịn đói đến hai canh giờ.
 
 
 
"Nếu so với trong cung thì thế nào?"
 
 
 
Ta nói: "Đồ ăn trong cung thịt ít rau nhiều, trái gắp lên là một đũa rau, phải gắp lên lại là một đũa rau, chờ ta nếm hết mấy thứ đó thì cơm canh đã nguội lạnh mất rồi. Nếu nói ra còn không tốt bằng nơi này của phu quân, có thể uống rượu từng ngụm lớn, cũng có thể ăn thịt từng miếng lớn, không cần để ý đến những thứ như lễ nghi, tướng ăn có thế nào đi chăng nữa thì phu quân cũng sẽ không mắng ta."
 
 
 

"Chỉ là vi phu lười không muốn nói mà mong phu nhân có chút tự mình hiểu ra."
 
 
 
"Vậy sao." Bây giờ ta đã làm quen với việc Giang Tầm chê ta, nghe xong sẽ nhanh chóng quên đi.
 
 
 
Giang Tầm cũng không có thói quen hủ bại như đang ăn thì không nói chuyện nên chờ sau khi ta nuốt xong ngụm chè trong miệng xuống liền hỏi ta: "Lại nói tiếp, cuộc thi viết thoại bản của phu nhân làm thế nào?"
 
 
 
Lời này của hắn thật sự đâm đúng ngay chỗ đau của ta, đã vài ngày liền ta đã không nghĩ đến chuyện thi viết thoại bản đó nữa, thật sự là không hề nghĩ đến một chút nào.
 
 
 
Trong lòng ta đột nhiên vang lên một bài hát, ca từ trong đó cũng chỉ là mấy câu ăn nói vu vơ, có một đoạn thế này: "Đáng sợ nhất là bạn bè đột nhiên quan tâm, đáng sợ nhất là hồi ức đột nhiên cuồn cuộn trào lên, đau đớn đến mức không thở nổi, sợ nhất là đột nhiên lại nghe được tin tức của cậu..."
 
 
 
Ta cười khổ sau đó giả bộ không thèm để ý chút nào nói với hắn: "A, thoại bản sao? Bây giờ thì có thể làm thế nào chứ..."
 
 
 
"Phu nhân không đau lòng sao? Không muốn làm nữa sao? Dù sao cũng đã trải qua khoảng thời gian hơn hai tháng vô cùng vui vẻ."
 
 
 
Giang Tầm lại chém ta một đao ngay ngực khiến ta thực sự muốn khóc mà.
 
 
 
Ta ngượng ngùng cười: "Trước đó tham gia viết cũng chỉ vì muốn có tiền, bây giờ ta cũng không cần tiền nữa nên không còn động lực gì để viết nữa rồi."
 
 
 
"Vậy sao? Phải không?" Đột nhiên Giang Tầm lấy hai cuộn giấy trong tay áo ra đưa cho ta, "Nếu đã không cần nữa vậy phu nhân đang viết gì nữa vậy? Không phải vì thích nên mới viết sao?"
 
 
 
Lòng ta có chút chua xót trả lời hắn: "Dù sao ta cũng đã bị mất tư cách tham gia..."
 
 
 

"Ta có thể dùng một cách khác đổi cho nàng một thân phận khác để thi đấu, nhưng lần này không thể dùng tiếp bút danh Giang đại nhân nữa, nàng dùng bút danh mới Triêu Cơ đi, trong đó Cơ có hàm nghĩa là Công chúa mà Triêu lại là tên của nàng. Ta đã suy nghĩ rất lâu, nếu như phu nhân của ta không có cách nào quang minh chính đại mà sống thì tất cả quyền thế phú quý còn có ích gì nữa, nàng cứ dùng thân phận của mình mà viết thoại bản, không cần dựa vào ta nữa."
 
 
 
Ta vô cùng khiếp sợ, lắp bắp nói: "Như vậy sẽ không khiến phu quân gặp phải chuyện gì chứ?"
 
 
 
"Phụ thân ta là thống lĩnh ngự lâm ám vệ có thể quyết định sống chết của kinh thành, ta lại đang làm quan trong triều vô cùng được tân đế tán thưởng. Đến mức như vậy nhưng vẫn không thể che chở bảo vệ cho một vị Công chúa tiền triều thì cũng quá vô dụng rồi. Huống hồ, vị đang trị thiên hạ này cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, chuyện xử tử yêu hậu và Công chúa chỉ cốt để khiến tướng sĩ yên lòng, khiến thiên hạ an tâm. Nếu đã nói với bên ngoài rằng Công chúa đã chết thì hà cớ gì còn gây thêm chuyện rắc rối thừa nhận đó chỉ là cái chết giả khiến kẻ khác nắm được nhược điểm? Nếu hắn vẫn muốn lôi chuyện này ra nữa thì cứ làm đi, cùng lắm là một hồi sóng gió nữa thôi. Vì thế chỉ cần thông minh một chút sẽ biết mắt nhắm mắt mở để chuyện cũ trôi qua."
 
 
 
Sau khi nghe xong Giang Tầm nói, ta cũng hiểu được ba phần đạo lý trong đó. Ngay sau đó ta liền gật đầu nói với hắn: "Phu quân đối với ta thật tốt quá."
 
 
 
Hắn dịu dàng vuốt ve mặt ta vừa có chút muốn an ủi ta lại vừa có chút muốn cảnh cáo ta mà nói rằng: "A Triêu, nàng muốn cái gì ta đều có thể đoạt cho nàng. Nhưng có một chuyện nàng không được quên đó là không được tự tiện làm gì cả, mọi chuyện chỉ cần dựa vào ta là được."
 
 
 
Không thể không nói, bản lĩnh đánh một bạt tai sau đó lại thưởng cho một trái táo ngọt của Giang Tầm vô cùng tốt, cứ như vậy một hồi ta đã bị hắn dạy dỗ vô cùng ngoan ngoãn.
 
 
 
Ta có chút sùng bái mà nhìn hắn nói: "Sau này mọi chuyện ta đều sẽ nghe theo phu quân."
 
 
 
"Mọi chuyện đều nghe theo ta?" Giang Tầm vừa cười vừa nói, "Vậy chuyện giường chiếu kia cũng hoàn toàn theo ý ta sao?"
 
 
 
"Cái này... cứ quên đi." Mấy mánh khóe giở trò trong chuyện này của Giang Tầm nhiều không đếm xuể khiến ta thực sự không chịu nổi. Cái gì cũng có thể chỉ có chuyện này là không được.
 
 
 
Ngày hôm sau ta liền dùng bút danh Triêu Cơ này để phát hành ra phần đầu tiên của bộ thoại bản thuộc về duy nhất một mình ta có tên 《 Vương tử phiên bang yêu quả phụ xinh đẹp 》. Đây là một đề tài về tình yêu bị cấm đoán có mục đích khảo nghiệm nhân tính con người mà linh cảm bắt nguồn từ Giang Tầm.
 
 
 
Ta có ý định sẽ viết rằng vương tử bị thích khách ám sát sau đó được quả phụ xinh đẹp động lòng người cứu giúp, sau đó trong lúc chữa thương hai người họ mắt đi mày lại, từ đây tình cảm phát triển. Nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải khi trong cung không có ai ủng hộ muốn bọn họ ở bên nhau, sau đó bọn họ liền quyết định cùng nhau chạy trốn đến chân trời cuối bể, nhưng lúc này kẻ thù đột nhiên đánh đến kinh thành sau đó lấy được đầu của quốc vương phiên bang, nhất thời quốc gia như rắn mất đầu, mọi chuyện hỏng bét. Lúc này, vương tử liền trở về ổn định lòng quân sau đó dẫn theo đại quân đánh đánh lại kẻ thù rồi đoạt lại được đất đai tổ quốc. Mà quả phụ xinh đẹp kia cũng nhờ vậy mà trở thành vương hậu. Câu chuyện chấm dứt.
 

 
 
Ta suy nghĩ một chút thì cảm thấy đề tài này vô cùng tốt. Thời đại hiện nay đối với quả phụ thật sự không tốt lắm, làm quả phụ cơ bản là không thể tiếp tục cưới gả mà chỉ có thể vùi mình trong phủ ăn chay niệm phật, sầu khổ cả đời.
 
 
 
Vì thế phần một này ra mắt nhất định có thể thu hút được quần chúng quả phụ và một ít nữ tử trung niên có tri thức, từ đó có thể nhờ bọn họ mà dậy sóng một chút. Ta sẽ trở thành người phát ngôn của nữ quyền vì những nữ tử vất vả cần cù làm công việc quản lý gia đình mà lên tiếng !
 
 
 
Không sai, chính là như vậy!
 
 
 
Ta nhờ Bạch Kha giúp ta đi nộp bản thảo, bởi vì đề tài lần này có chút đặc thù nên cũng không biết phải xét duyệt bao lâu mới có thể được xuất bản. Nhưng không ngờ loại thoại bản có ý tưởng mới lạ này lại vô cùng được lòng của các vị cô nương, khiến cho người đến mua vô cùng nhộn nhịp sau đó liền trở thành một quyển thoại bản bán vô cùng đắt hàng.
 
 
 
Bời vì lời khen ngợi như nước thủy triều dâng, ta đã được thông báo nội bộ rằng truyện này sẽ đạt hạng nhất, không đến mấy ngày sau, tiệm sách ở kinh thành liền quyết định mời ta đến chỗ bọn họ làm tiên sinh kể chuyện. Dường như bọn họ cũng biết ta là nữ tử lại là phụ nhân đã có chồng, nên nếu gọi tiên sinh thì thật sự không thích hợp vì thế sau khi suy nghĩ thật lâu liền gọi ta là Triêu Cơ phu nhân, danh xưng này với danh xưng Giang phủ đại phu nhân là cùng nghĩa, không có gì khác biệt.
 
 
 
Vì thế ta dựa vào năng lực của bản thân mình mà buôn bán kiếm được một khoản tiền kha khá. Ta bỏ toàn bộ khoản tiền này nhét vào trong một chiếc túi màu đỏ sau đó nhìn gian nhà lớn như vậy liền bắt đầu suy nghĩ có chút đăm chiêu.
 
 
 
Đây là tiền riêng của ta nên nhất định phải giấu đi, không thể để Giang Tầm tìm được.
 
 
 
Vậy thì nên giấu ở đâu mới tốt nhỉ?
 
 
 
Giấu trong bình hoa được không? Không được, chẳng may bình hoa bị ngã thì không phải sẽ lộ ra sao.
 
 
 
Giấu trong hộp trang điểm thì sao? Quên đi, mỗi ngày đều có thể bị nhìn thấy, không cẩn thận có thể khiến trộm cắp để ý.
 
 
 
Vậy thì học theo Giang Tầm mà chôn tiền dưới đất sao?
 
 
 
Nói là làm, ngay lập tức ta đi đào một cái hố rồi chôn tiền của ta xuốn đó.
 
 
 
Giờ ngọ hôm sau, vì tâm tình ta lúc đấy vô cùng tốt nên ta liền nằm mơ —— trong giấc mơ đó ta thấy những thỏi bạc kia nảy mầm rồi mọc rễ rồi kết thành một cây tiền vàng thật lớn, cả cây đều lấp lánh ánh vàng rực rỡ.

 
 
 
Đến lúc tỉnh dậy, Bạch Kha đột nhiên lại chạy đến báo rằng: "Phu nhân, không tốt, xảy ra việc lớn rồi !"
 
 
 
"Có chuyện gì vậy?" Ta xoa xoa đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ của mình.
 
 
 
"Tiền riêng của phu nhân bị trộm mất rồi !"
 
 
 
Ta nghe thấy vậy thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
 
 
 
Đúng lúc này Giang Tầm liền bước vào nhà hỏi ta: "Vậy sao? Tiền riêng của phu nhân bị trộm mất rồi sao ? Chính là hai trăm lượng kia sao?"
 
 
 
"..." Ta không dám lên tiếng trả lới hắn.
 
 
 
Hắn cười: "Cũng chỉ là hai trăm lượng thôi, người đâu, chi từ trong sổ sách của ta ra cho… ngày mai phu nhân chôn lại."
 
 
 
Ta nói thầm: "Không giống nhau, tiền của chàng là của chàng, còn tiền của ta là của ta..."
 
 
 
"Sao lại không giống? Tiền của ta không phải sẽ là tiền của nàng sao? À, ta hiểu rồi. Phu nhân muốn gom góp tiền riêng chính là muốn để cho sau này cầm theo mà chạy trốn đúng không?"
 
 
 
"Không phải ..." Ta yếu ớt trả lời hắn.
 
 
 
"A, phu nhân vẫn nên dẹp ý nghĩ đó đi. Một chút tiền riêng nàng cũng đừng hòng giữ được!"
 
 
 
"A..." Ta vặn vặn ngón tay mình, vô cùng uất ức.