Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 18: Chương 18:




 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
Ta nhớ rõ ràng là Giang Tầm đã từng nói, lúc quỳ thủy tới thì không thể làm những chuyện tân hôn kia.
 
 
 
Thực ra ta cũng không hiểu lắm vì sao lại thế nhưng với mấy chuyện như thế này, ta lại không thể không biết ngại ngùng mà hỏi, trong tiềm thức của mình, ta vẫn có thể hiểu được đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
 
 
 
Quả nhiên, sắc mặt hắn liền tái đen đi, sau đó hắn nói với ta: "Quên đi, đến cũng thật là đúng lúc."
 
 
 
Xem đi, ta đã đoán đúng rồi.
 
 
 
Tâm tình ta vô cùng tốt mà ngồi trên đùi Giang Tầm đong đưa, hai chân ta lại không hề chạm đất vì thế nếu chỉ nhìn thoáng qua thì vóc người ta dường như lại nhỏ hơn một phần nữa.
 
 
 
Ta cúi đầu xuống nhìn thì thấy đôi giày màu trắng của Giang Tầm dường như đã mòn đi ít nhiều, thoạt nhìn thật sự rất giống bộ dáng của mấy vị quan liêm khiết trong sạch, quả thật có chút không phù hợp với hình tượng của hắn. Ngay lúc đó ta liền hỏi hắn: "Phu quân không muốn đổi một đôi giày mới sao?"
 
 
 
Giang Tầm rụt về phía sau một chút, lấy trường bào che đi mũi giày, sau đó trả lời ta: "Ngày nhỏ nghèo khó đã quen vì thế bây giờ dù thấy giày đã rách cũng không đành lòng bỏ đi. Dùng thêm được ngày nào hay ngày đó, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, không sao đâu."
 
 
 
"Ồ." Ta lấy mấy củ lạc nằm trên bàn bỏ vào miệng mình. Không thể không nói, chân của Giang Tầm tuy không quá cứng rắn nhưng cảm giác ngồi lên thì lại vô cùng vừa vặn thích hợp, cho dù trong phòng vẫn đang đốt địa long nhưng ta vẫn thích mùi hương của cỏ cây và sự ấm áp trên người hắn hơn.
 
 
 
Ta bắt đầu buồn ngủ, thật lâu sau đó, Giang Tầm mới nói nhỏ bên tai ta: "Phu nhân không còn gì muốn nói nữa sao?"
 
 
 
Ta mơ mơ màng màng hỏi hắn: "Muốn nói chuyện gì?"
 
 
 
"Việc nữ hồng của phu nhân như thế nào?"

 
 
 
Ta có chút kinh ngạc sau đó mới lúng túng nói: "Trước đây ta là công chúa, cái đó… Công chúa không cần làm nữ hồng."
 
 
 
"Vậy sao..." Giang Tầm tiếc nuối nói.
 
 
 
Hình như ta đã hiểu ra cái gì đó, liền muốn thăm dò hỏi hắn: "Phu quân muốn ta thay đế giày hay làm luôn cho ngươi một đôi giày mới sao?"
 
 
 
"Ta quả thật có ý như vậy."
 
 
 
"Ta thêu thùa thực sự không được tốt lắm..."
 
 
 
"Không sao cả, chỉ cần là do phu nhân tự tay thêu là được."
 
 
 
"Ta chỉ biết thêu hình đậu đỏ."
 
 
 
"Ừ? ? ?"
 
 
 
Ta lại tiếp túc giấu diếm mình một lần nữa: "Chính là loại “đậu tương tư khắc sâu vào xương cốt, không biết chàng có hay (1)” kia."
 
 
 
Giang Tầm hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì nàng làm túi thơm cho ta đi, thêu mấy hạt đậu đỏ trên đó là được."
 
 
 
"Được." Ta không hiểu lắm thói quen của Giang Tầm nhưng nếu đã không ngại thì ta thêu lên là được.
 
 

 
Ban đêm, lúc Giang Tầm đi tắm rửa ở căn phòng cách vách, ta tìm tòi trong ngăn tủ muốn tìm chút đồ riêng tư của nữ tử, mấy thứ này ta cũng không mượn tay người khác làm dùm mình mà thích tự mình làm lấy hơn. Mới chỉ lục lội một chút thì ta đột nhiên lại phát hiện ta một đôi giày cổ cao của nam tử ngay cạnh bình phong, trên đó thêu tường vân bằng chỉ kim tuyến vàng, bề ngoài vô cùng tinh xảo, quan trọng nhất là đôi giày này hoàn toàn mới, không hề bị chút tì vết nào.
 
 
 
Hả?
 
 
 
Ta thật sự không hiểu nổi.
 
 
 
Rõ ràng Giang Tầm đã có giày mới, thậm chí còn ở ngay bên phòng, vậy vì sao hắn vẫn phải mang giày cũ?
 
 
 
Ta nghĩ nghĩ một hồi, liền hiểu ra nguyên nhân: Thì ra Giang Tầm là người yêu thích vật cũ chán ghét đồ mới.
 
 
 
Lúc gần đi ngủ, Giang Tầm mang theo một thân mùi hương hoa lan thơm ngát đi đến từ phía sau, nói với ta: "Sáng mai, vi phu phải đi công cán một chuyến, Thánh thượng đã giao xuống chút chuyện, không đến một tháng sẽ trở về. Phu nhân ở trong phủ chờ ta, cách vài ngày lại viết cho ta một lá thư rồi bảo Bạch Kha đưa đến trạm dịch, sau đó sẽ tự có người giao lá thư đó đến tay ta. Nếu như nàng nhớ ta mà muốn viết nhiều hơn mấy lá cũng được, ta sẽ không để ý."
 
 
 
Ta lầm bầm lầu bầu: "Không đi không được sao?"
 
 
 
"Không làm việc cho triều đình thì làm sao ta có thể nuôi cả nhà sống qua ngày, phu nhân cho rằng nuôi nàng dễ dàng lắm sao? Tất cả chi phí ăn mặc có cái nào không phải thứ tốt nhất, có thứ gì dám cắt giảm đi sao?"
 
 
 
"Mọi thứ trong phủ đều vô cùng tốt, chỉ là trên người ta không có tiền."
 
 
 
Gương mặt dịu dàng của Giang Tầm đột nhiên thay đổi, hắn cười nhạt: "Nàng cho rằng ta không biết nàng đang nghĩ đến chuyện gì sao? Vật nhỏ lang tâm cẩu phế, có tiền rồi sẽ ngay lập tức vứt bỏ phu quân."
 
 
 
Ta có chút choáng váng sau đó quyết định không mở miệng nói gì cả mà cuộn mình vào ngực hắn, ta vô cùng yêu thích sự ấm áp này: "Phu quân thật sự vô cùng hiểu ta."
 

 
 
"Bỏ đi, ngủ thôi." Giang Tầm tắt đèn, cả một đêm mộng đẹp.
 
 
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta liền nhìn chằm chàm vào gương đồng đến ngây người. Thật lâu sau đó, ta mới hỏi nha đầu trang điểm: "Phu quân có để lại lời nói gì không?"
 
 
 
Nàng ấy nhướng mày, động tác trên tay cũng không ngừng lại mà trả lời ta: "Hồi bẩm phu nhân, đại nhân để lại một bức thư trên bàn. Ngày ấy lệnh cho nô tỳ chờ phu nhân tỉnh thì giao cho phu nhân xem."
 
 
 
Ta nhận lấy thư, may là nét chữ của Giang Tầm vô cùng tinh tế rõ ràng mà không phải loại viết ngoáy vô tổ chức, nếu không có lẽ ta đã đọc không hiểu hắn nói gì tồi. Phải biết rằng, văn chương của ta vốn chỉ là để cho dân chúng bình thường hiểu được, thứ ta viết cũng chỉ là loại thoại bản kể vài chuyện linh tinh, vì thế mới có thể được dân chúng kinh thành ưa thích như vậy. Đương nhiên, qua đó đã nói lên trình độ văn hóa của ta không cao lắm, tuy nhiên đối với việc thoại bản bán chạy như vậy, không thể không kể đến công lao của ta.
 
 
 
Thư mà Giang Tầm viết cho ta vô cùng bình thường, nếu không phải là vài câu như ‘Ta rời phủ làm việc, vô cùng nhớ phu nhân. Đừng tự tiện ra khỏi nhà, nhớ dẫn theo Bạch Kha, ít ngày nữa sẽ về’ Vậy nên, ta tương đối mù mịt không hiểu ý của hắn cho lắm.
 
 
 
Cái này ta cũng không thể nói sao cho rõ ràng nhưng tái hiện lại tình cảnh đó một chút, đại khái là thế này:
 
 
 
Hôm Giang Tầm phải đi công cán, trước khi chia tay, hắn có chút lưu luyến không rời nói với ta: "Phu nhân, chuyến này ta đi liền sẽ đi rất nhiều ngày, nàng cố gắng giữ gìn sức khỏe. Lúc ta trở về, chỉ cầu..."
 
 
 
Ta: "Ừ?"
 
 
 
"Không phải quỳ thủy tới."
 
 
 
"..."
 
 
 
Trong thư của Giang Tầm đa số đều có yêu cầu như vậy nhưng ta có thể làm gì đây? Ta cũng rất tuyệt vọng mà.
 
 
 
Rốt cuộc nếu quỳ thủy không đến thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không thể không nói, ta có chút luống cuống. Lẽ nào bảy ngày quỳ thủy trong một tháng của nữ tử lại chính là thời kỳ bảo vệ của nữ tử tránh cho phu quân ‘chiếm đóng’?
 
 
 
Ta bắt đầu rơi vào trầm tư, thầm nghĩ muốn tìm hiểu cho rõ ràng. Nhưng lại chần chờ trong chốc lát, vẫn là quên đi.
 
 

 
Giang Tầm đối với ta rất tốt, nghĩ đến chuyện có thể khiến hắn thoải mái một chút vậy thì hy sinh cái tôi cá nhân của ta, hành động vì tập thể cũng không phải không được. Thôi, muốn làm thế nào thì làm, chờ đến khi hắn về rồi tính tiếp.
 
 
 
Lúc này đột nhiên ta lại nhớ đến Lâu Lâu.
 
 
 
Nếu Giang Tầm đã phát hiện ra quan hệ của ta với hắn hơn nữa sau đó lại thể hiện ra việc không muốn chúng ta tiếp tục qua lại với nhau nữa, vậy nên cũng chỉ có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ này thôi.
 
 
 
Ta chấm ngòi bút xuống mực, tiếc nuối viết: "Lâu Lâu, đêm qua từ biệt, trứng của ngươi có khỏe không? (thiếu văn nhã, gạch bỏ) cả người ngươi có thoải mái không? Là do ta không tốt, phu quân của ta (gạch bỏ) tình lang của ta không muốn để chúng ta gặp lại nhau nữa. Đêm đó từ biệt liền trở thành vĩnh biệt. Ta không muốn liên lụy đến ngươi, miễn cho chân ngươi bị đánh gãy, đúng vậy, cần cắt đứt thì phải cắt đứt, ngươi không cần quay lại tìm ta nữa, ta cũng sẽ không đến tìm ngươi. Vốn định cùng ngươi chung sức làm chuyện lớn nhưng có lẽ vẫn chưa đủ tài. Mong rằng lần này ta và ngươi đều có thể leo lên vị trí thứ ba dành lấy hai trăm lượng. Không cần nhớ mong ta, bằng hữu của ngươi, Giang công tử."
 
 
 
Phong thư này thật sự cảm động lòng người, tình cảm viết xuống vô cùng sâu đậm.
 
 
 
Ta viết xong liền xếp lại rồi giao cho Bạch Kha, bảo nàng đưa đến tiệm trà Một Gian.
 
 
 
Không đến vài ngày, Lâu Lâu không nghe lời ta khuyên bảo mà còn hồi âm cho ta một phong thư: "Giang công tử có phải là Long Dương Chi Hảo (2)? Thật trùng hợp, ta cũng vậy. Nếu tình lang của ngươi đối xử với ngươi không tốt, vậy không bằng ngươi bỏ hắn đi rồi ta sẽ mang ngươi cao chạy xa bay. Thực không dám đấu diếm, đêm qua, ta vừa gặp đã yêu Giang công tử mất rồi, mới vừa quen biết mà như đã thân quen lâu ngày, nếu cuộc đời này không thể ở bên cạnh Giang công tử thì thật sự vô cùng đáng tiếc."
 
 
 
(2) gay, đồng tính luyến ái
 
 
 
Ta đọc thư mà trợn mắt há hốc mồm. Sao hắn lại không nghe lời ta khuyên bảo cơ chứ ? Không hổ là một người si tình, mặc dù mạo hiểm chiếc chân thứ ba có thể gặp nguy hiểm cũng muốn ở cùng với ta.
 
 
 
(1)   Câu thơ trong bài thơ của Ôn Đình Quân ( thời đường), nguyên văn:
 
Nhất xích thâm hồng mông khúc trần, thiên sinh cựu vật bất như tân.
 
Hợp hoan đào hạch chung kham hận, lý hứa nguyên lai biệt hữu nhân.
 
Tỉnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ .
 
Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?
 
Trong đó, “Lung linh đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?” (Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ-Thương nhớ sâu đậm người có hay)
 
Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không? Câu thơ sau lại khiến người ta hiểu thêm dụng ý của câu thơ trước, người con gái muốn nhắc nhở bậc trượng phu của mình, khi người chơi Trường hành dùng xúc xắc, mỗi một chấm đỏ trên xúc xắc đều là hồng đậu nhập cốt, cũng là nỗi niềm tương tư ta dành cho người. Do đó, người nhất thiết không thể lầm ngày trở về. (Theo baike-Liêu Am)