Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 89




Huệ Tử, đừng lo lắng quá, hãy tin tưởng đệ đệ con. Hơn nữa bạc nhập hàng ta có thể ứng trước, còn nếu thật sự không được thì cứ lấy từ trong nhà, cho đệ đệ con xem xét cụ thể.” Ngày đó Phùng mẫu nghe thấy ý tưởng của con trai thì rất là tán thành, lúc này đương nhiên sẽ không cho con dâu có cơ hội từ chối:“Chẳng phải nói muốn tìm cửa hàng nào đó tới xin làm học đồ sao, không bằng trước hết cứ thử tay nghề, kiếm được hay không cũng không sao, từ từ sẽ đến.”

“Nương, đệ đệ của con mới bao lớn, để mặc hắn một mình một cửa hàng, người khác sẽ thiếu tin tưởng. Chỉ sợ không ai tới cửa mua đồ.” Tôn Huệ vẫn giữ nguyên câu nói kia, việc buôn bán không phải chỉ dựa vào trí thông minh, uy tín quan trọng hơn nhiều. Để một tiểu tử trông cửa hàng, người khác sao có thể coi trọng, mặc kệ bán thứ gì, chỉ sợ sẽ không có người nguyện ý mua.

“Chẳng phải chúng ta có sẵn một cửa hàng đấy sao, một chốc một lát cũng không dễ tìm được người thuê, không bằng cứ để cho đệ đệ con thử xem. Ta nghĩ như thế này, tìm cửa hàng khác cho đệ đệ con sẽ không hề dễ dàng. Không bằng cứ thử xem, mới đầu sẽ không lấy nhiều hàng, bán thử trước, sau đó xem tình hình rồi tăng số lượng lên sau. Như vậy có thể từ từ quan sát học hỏi, chẳng phải là rất tốt hay sao.” Phùng mẫu nói.

Rót thêm trà cho thê tử, Phùng Hiên bên cạnh cũng nói giúp:“Huệ Tử, nương nói không sai, chủ ý này ngay từ đầu là do ta nghĩ ra, chính là sau hôm chúng ta về lại mặt. Sau lại bàn với nương, bởi vì lúc ấy cửa hàng còn chưa tới tay cho nên không nói cho nàng biết. Sau lại bận rộn hôn lễ Chu Đồng với gặp mặt tiên sinh đầu năm cho nên mới kéo dài tới giờ, hiện tại nương nói ra, chúng ta cũng cần phải hỏi ý tứ tiểu cựu tử xem hắn nghĩ như thế nào trước đã.”

Tôn Huệ không biết bà bà và trượng phu lấy đâu ra lòng tin rằng đệ đệ có thể tự mình quản lý một cái cửa hàng, nhưng lúc này nàng cũng không tiện phản bác tiếp.“Được rồi, ta đi hỏi đệ đệ, bất quá không chắc hắn sẽ đáp ứng.” Nương nàng chính là người đầu tiên không đáp ứng.

Phùng mẫu âm thần cân nhắc, tiếp đó nói thắng:“Kỳ thật đây cũng là phiền toái đệ đệ con, mở một cửa hàng đâu phải chuyện dễ, nếu hắn đồng ý thì tốt, chờ cửa hàng kiếm được tiền chúng ta sẽ bàn lại chuyện tiền thuê. Tương lai nếu hắn muốn làm chuyện khác thì cũng có thể giao cho đứa cháu kia của ta, hắn tuy không thông minh bằng Duẫn Nhi, nhưng trông một cái cửa hàng cũng không đến nỗi không thể. Coi như là báo đáp ân tình của tẩu tử đối với nhà chúng ta.” Bà không biết lúc nào sẽ buông tay, nhất nhất bố trí đứng lên.

Phùng mẫu đã nói như vậy thì Tôn Huệ không tiện cự tuyệt, bất quá cũng không có cách nào đảm bảo chắc chắn:“Dạ, để con nói chuyện với Duẫn nhi, nhưng trước nay hắn chưa từng quản lý cửa hàng, không có kinh nghiệm, có thể làm được hay không còn chưa biết.” Chỉ sợ buôn bán thua lỗ thì thôi.

Phùng mẫu ăn muối còn nhiều hơn Tôn Huệ ăn cơm, lập tức nhìn ra băn khoăn của con dâu, cười nói:“Chuyện đó ta biết chứ, cho nên để hắn thử làm xem đã, ban đầu dự tính bỏ ra hai mươi lượng lấy hàng mẫu. Cho dù thua lỗ thì có thể thua lỗ tới đâu, cùng lắm thì để lại cho người trong nhà dùng, không đi đâu mà mất.”

“Tiểu cựu tử lần đầu tiên chạy hàng chẳng phải cũng chỉ theo người ta học vài ngày, rồi sau đó hắn còn tìm mua được lá trà rẻ hơn so với sư phụ hắn, bán lời nhiều tiền hơn. Ta đây là tin hắn, giao cho hắn, để hắn tự mình cân nhắc, cửa hàng sao có thể thua lỗi.” Phùng Hiên tin tưởng tiểu cựu tử của hắn, Tôn Duẫn rất có tinh thần học hỏi việc kinh doanh mua bán, đầu óc lại thông minh, chắc chắn có thể làm nên chuyện.

Nếu bà bà không có ở đây, Tôn Huệ chắc chắn sẽ liếc cho trượng phu một cái xém mặt. Nàng cảm thấy trượng phu có chút lạc quan thái quá, chạy hàng là lợi ích ngắn gọn, mà mở cửa hàng là tế thủy trường lưu, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Nếu chỉ có một mình đệ đệ, Tôn Huệ không thế nào xem trọng, nhưng bởi vì liên lụy đến nhà cữu cữu, rồi liên quan đến chuyện bà bà báo đáo ân tìn cho nên nàng chỉ nói:“Việc này để con nói một tiếng với nương con, cũng hỏi xem Duẫn nhi nghĩ thế nào rồi trả lời sau. Nương cảm thấy được không?”

Chuyện này cũng không phải do bọn họ tự quyết định, còn phải thương nghị với bên kia, lấy được sự đồng ý của bà ấy mới được. Phùng mẫu gật đầu, nói:“Được, việc này không phải chỉ nói một câu là xong, cũng không gấp gáp quá, con cứ nói chuyện với nương con, khi nào thì có đáp án đều được.” Nói mấy câu đã thấy buồn ngủ, Phùng mẫu đứng dậy:“Thời gian cũng không còn sớm, ta đi nghỉ đây, Hiên tiểu tử đừng đọc sách quá khuya.” Nhân tiện dặn dò con trai một câu, sợ hắn chỉ lo đọc sách không biết nghỉ ngơi.

Tôn Huệ vội vàng đứng dậy, đi qua tiễn bà bà:“Nương yên tâm, con sẽ nhắc nhở chàng, không để cho chàng đọc sách quá muộn đâu ạ.” Phùng mẫu kéo tay Tôn Huệ, lắc đầu nói:“Con cũng nghỉ ngơi đi, mỗi ngày bận rộn vất vả, Hiên tiểu tử cả ngày chỉ ngồi, không lo hắn quá sức.”

Tôn Huệ bị lời này của bà bà chọc cười:“Ha ha, xem nương nói kìa, mỗi ngày con cũng chỉ lo ba bữa cơm, còn có nương giúp một tay, mệt gì chứ?” Vừa đi vừa nói:“Muốn nói mệt, trượng phu mới mệt đó, nương đừng nhìn chàng không hoạt động chân tay, học hành đọc sách chính là mệt về tinh thần.”

Hai người vừa nói giỡn vừa rời đi để lại Phùng Hiên ở nơi này cười khổ, hiện tại nương hoàn toàn về phe thê tử, bản thân mình đã bị cho ra rìa. Bất quá như vậy cũng không tệ, còn hơn là mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, mình đứng giữa không biết làm thế nào.

Phải biết rằng lúc hắn chưa kết hôn cũng từng chuyện trò với mấy bằng hữu cùng trường, nghe họ kể chuyện mẹ chồng nàng dâu không vừa mắt nhau. Đủ loại sự tích, nghe xong Phùng Hiên cũng hoảng, sợ nhà mình cũng như vậy. Cũng may là lo lắng không đâu, nương và thê tử hắn ở chung không tệ, cả hai đều luôn suy nghĩ cho đối phương trước. Phùng Hiên cảm thấy nhẹ cả người, không cần phải buồn rầu như các bạn đồng học.

Dọn mấy cái chén xong xuôi, Phùng Hiên liền đi vào trong thư phòng, hắn đang muốn hiểu rõ thứ văn bát cổ mấy nay tiên sinh giảng dạy. Năm nay hắn định đi thi huyện, không nhất thiết phải trúng tú tài ngay, nhưng tối thiểu cũng phải đỗ học trò nhỏ, sau đó tính tiếp. Quận mà hắn ở văn phong hưng thịnh, cho nên từ trước đến nay khoa cử gian nan hơn so với những quận khác.

Tôn Huệ tiễn bà bà trở về phòng, lại hàn huyên vài câu, quay về định dọn cốc chén, ai ngờ Phùng Hiên đã thu thập thỏa đáng hết. Nàng nhìn về phía thư phòng trước mặt nở nụ cười, không tệ, càng ngày càng cảm thấy trượng phu này tốt lắm. Bất quá trong đầu lại nghĩ tới chuyện bà bà đề nghị, thật đau đầu, không biết phải giải quyết như thế nào mới được đây.

Qua hai ngày, Tôn Huệ xin phép bà bà một câu rồi trở về nhà mẹ đẻ.

Tôn mẫu đang ở ngoài ruộng, nghe Tôn Huệ nhờ người gọi về thì hơi lo lắng. Hôm kia mới trở về, hôm nay lại đã trở lại, hơn nữa là một mình. Có phải là cãi nhau hay không? Nếu thế quả thực không ổn, phu thê mới thành hôn không bao lâu, cãi nhau liền chạy về nhà mẹ đẻ là không được. Bà đang nghĩ không biết có nên qua thăm thân gia một chuyến hay không.

Lúc Tôn Huệ biết ý nghĩ của nương, lập tức xua tay, cười nói:“Không có, làm sao sẽ cãi nhau, con và Phùng Hiên vẫn rất tốt, không có gì phải phàn nàn.” Sợ nương tiếp tục nghĩ linh tinh, nàng nói luôn:“Con trở về là muốn thương nghị với nương một việc, là bà bà con đề nghị, nương nghe một chút xem có thể đáp ứng hay không.”

Thân gia tìm mình có chuyện gì? Tôn mẫu đoán không ra, nhìn nữ nhi gật đầu nói:“Nói ra nghe một chút, là chuyện gì?” Tôn Huệ nói:“Nhà chồng con có một cửa hàng, trong khoảng thời gian ngắn chưa cho ai thuê, bà bà con định tự mình mở cửa hàng, muốn cho đệ đệ đến làm.” Tiếp theo liền kể lại đem chuyện tình ngày đó cho Tôn mẫu nghe

Là có chuyện như vậy sao? Thật đúng là sợ bóng sợ gió, còn tưởng rằng nữ nhi con rể cãi nhau! Tôn mẫu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải chuyện đó là được rồi, chuyện khác bà không thèm để ý. Đối với chuyện nữ nhi vừa nói, Tôn mẫu xua tay:“Nếu thật sự là chưa tìm được người thuê, có thể cho đệ đệ con thử xem, hàng hóa cũng không cần bà bà con ra tiền, trong nhà còn có chút bạc, cũng đủ để mở một cửa hàng nho nhỏ. Tựa như bà bà con nói, có thể thử xem, sau này lại từ từ tăng thêm số lượng hàng.”

“Nương, nương cũng nghĩ như vậy sao? Mở một cửa hàng tối thiểu mất chừng mười hai mươi lượng, vạn nhất không bán được thì phải làm sao bây giờ? Tiền đó là nương vất vả để dành cho đệ đệ xây nhà cơ mà!” Tôn Huệ cực kỳ kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ nương cũng quyết định như vậy.

“Bạc đó đâu phải ném sông, không phải dùng để mua đồ sao, cho dù bán không được, cũng có thể mang về nhà dùng.” Suy nghĩ này của Tôn mẫu và Phùng mẫu quả thực không hẹn mà gặp. Dù sao hàng bọn họ định bán cũng là đồ dùng hàng ngày, không tính lãng phí. Cùng lắm thì bán cho người thân, giá rẻ chút, mọi người đều có lợi.

Tôn Huệ nhìn nương, hỏi:“Nương, tại sao nương đáp ứng dễ dàng thế?”

Nàng khá hiểu nương, không phải bởi vì lý do đặc biệt, bà nhất định sẽ không mang bạc ra giỡn chơi. Phải biết rằng, bình thường nương đều luyến tiếc cầm tiền ra tiêu. Hai mươi lượng đâu phải số tiền nhỏ. Mà hiện tại, nương cư nhiên đáp ứng rồi!

“Có thể làm sao bây giờ, còn không phải là vì đệ đệ con! Con khỉ này lá gan so với ông trời còn lớn hơn, cả ngày nghĩ đi theo người ta chạy hàng, nói thế nào cũng không nghe. Chuyện năm ngoái làm ta sợ hãi vô cùng, nghĩ về sau sẽ không bao giờ chạy hàng nữa. Nhưng đệ đệ con, hiện tại ta không có cách nào quản lý hắn. Sợ hắn kiên quyết muốn đi, trên đường lỡ có chuyện không hay xảy ra, ta sao có thể xuống dưới gặp cha hắn?” Tôn mẫu thở thật dài, không làm sao được:“Còn không bằng đưa bạc cho hắn mở cửa hàng, để cho hắn tự suy nghĩ.” Có cửa hàng hắn sẽ không thể thoát thân, cũng có thể ổn định hơn rất nhiều.

Hóa ra là như vậy, cũng đúng, hiện tại đệ đệ cảm thấy chính mình đã trưởng thành, giống lần trước, có chuyện liền giấu giếm, vẫn cảm thấy có thể tự mình giải quyết. Cho hắn mở cửa hàng cũng có thể trói hắn lại, tối thiểu mấy năm đầu hắn sẽ không có cách nào rời khỏi cửa hàng. Mà chờ cửa hàng làm ăn ổn, cho dù hắn có nảy sinh tâm tư gì khác, khi đó cũng đủ lớn, có thể tự mình xông xáo.

“Nương lo lắng rất đúng. Như vậy đi, con sẽ nói với bà bà, việc này cứ định ra đi.” Vì để cho đệ đệ có thể sống yên ổn, Tôn Huệ đành đồng ý:“Vậy hai ngày nữa nương dẫn theo đệ đệ đến nhà con, chúng ta thương lượng một phen.”

“Được, mấy ngày nay ngoài ruộng cũng không có việc gì, hai hôm nữa ta dẫn theo đệ đệ con đi qua.” Tôn mẫu nhìn sắc trời, nói:“Ở lại ăn cơm trưa rồi hãy về.” Không thể bảo nữ nhi ở lại vì mấy hôm trước đã ở lại rồi.

“Thôi ạ, con phải về luôn đây, bà bà con đang chờ ở nhà.”