Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 72




Edit: Canina

Phùng Hiên rót trà tiến vào, cho Tôn mẫu một ly, mà Tôn Huệ, thì là một ly nước mật ong, hắn nhìn Tôn Huệ cười nói: “Mẹ ta nói, không đến tuổi nhất định thì không nên uống trà, dạ dày nữ hài tử nên cẩn thận chút ít, không bằng nàng uống nước mật ong đi.” Tiếp nhận ly nước, Tôn Huệ nói: “Cảm ơn huynh, muội cũng không thích uống trà, cho muội nước mật ong là trúng ý muội rồi.” Lại một lần kiến thức sự chu đáo của Phùng Hiên.

“Mẹ, có việc thì gọi con, con ra đằng trước xem chút.” Lúc chưa đính hôn, Phùng Hiên vẫn thường tiếp cận Tôn Huệ, nhưng quan hệ xác định rồi, hắn ngược lại có chút xấu hổ. Thấy Tôn Huệ hai lần, nói không được mấy câu liền lánh ra chỗ khác. Phùng mẫu vừa vặn cũng có chuyện muốn nói, liền gật đầu: “Đi đi, ta và Tôn thẩm của con cần nói chuyện, con đừng đứng đây vướng víu. Có chuyện gì, ta sẽ bảo gọi.” Phùng Hiên gật đầu, cáo từ Tôn mẫu rồi mới rời đi.

“Bệnh của tôi, thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng bản thân vẫn có thể cảm thấy được, còn chưa tới cái trình độ kia. Vì vậy tôi cũng không định để cho hôn lễ của chúng nó phải làm sớm hơn, đây là đại sự cả đời, phải chuẩn bị cẩn thận mới được. Đầu năm sau đi, hôn lễ cử hành trong tháng giêng, chọn một ngày tốt lành, hai nhà phải náo nhiệt một trận.” Phùng mẫu dựa vào gối đầu, thần tình tự nhiên, nếu như không phải sắc mặt thoáng tiều tụy, khí chất rất không tệ.

Lúc bà bệnh nặng nhật, không thể không nghĩ tới việc sớm làm hôn lễ, nhưng mà vẫn cắn răng không mở miệng. Bà nghĩ, vốn vì bệnh của mình mà nhi tử phải chịu liên lụy, bây giờ chẳng lẽ đại sự cả đời nó cũng bị ảnh hưởng theo. Về sau bà quyết định, cho dù bản thân bà không thể chứng kiến hôn lễ này, cũng phải tổ chức long trọng chút. Còn may, trời cao thương xót, bệnh lần này đã tốt hơn nhiều. Chịu đựng tới sang năm vẫn có thể, nếu như vận khí tốt, còn có thể thấy cháu trai, cháu gái rồi mới nhắm mắt xuôi tay.

Tôn mẫu nhìn bà, gật đầu nói: “Tôi tới đây cũng là muốn hỏi một chút, nếu như hôn lễ sớm mà nói, rất nhiều chuyện phải lập tức chuẩn bị. Hiện tại nếu như không gấp, qua sang năm cử hành, thời gian sẽ thư thả hơn rất nhiều, đồ vật cũng có thể tinh xảo chút ít.” Mục đích bà đến đây, chính là muốn biết thời gian cử hành hôn lễ.

Phùng mẫu nói: “Làm phiền bà đi một chuyến rồi, vốn đang định nhờ bà mối qua nói, thế nhưng uống thuốc xong đầu óc mơ hồ, quên mất luôn.” Hiện giờ mấy loại thuốc bà đang uống đều tương đối nặng, nhiều tác dụng phụ, lúc này bà vừa choáng váng trong đầu, vừa rất buồn nôn.

“Tôi cũng thế cả mà, cứ lúc nào quýnh lên là quên hết mọi chuyện, cứ để đầu óc thoải mái tự nhiên thì tốt hơn, chứ càng nghĩ nhiều lại càng không nghĩ ra.” Tôn mẫu nói.

“Ha ha.” Phùng mẫu gật đầu, cười xác nhận: “Đúng vậy đấy, thế nên tôi cũng không thèm suy nghĩ nữa, cả ngày nằm trong nhà, chỉ khổ cho Hiên tiểu tử, vốn nên là học hành, bây giờ còn phải ở bên cạnh hầu hạ tôi.” Thật sự là xin lỗi đứa nhỏ này, luôn liên lụy hắn.

“Nuôi con dưỡng cái, chẳng phải chỉ nhờ vào những lúc như thế này hay sao? Bản thân bị bệnh, mệt mỏi, con cái làm chút ít thức ăn, bưng chén thuốc cho uống, trong lòng thoải mái ngay.” Tôn mẫu cười nói: “Không bằng như vậy, Huệ tử trong nhà cũng không có việc gì, để nó tới đây tâm sự với bà, miễn cho bà nằm nhiều thấy nhàm chán.”

Phùng mẫu khoát tay, trực tiếp cự tuyệt: “Đừng đừng đừng, chuyện nhà bà cũng đâu có ít, bảo đứa nhỏ tới làm giúp bà đi. Tôi vẫn còn tốt mà, Hiên tiểu tử cũng ở bên cạnh suốt.”

Lại hàn huyên vài câu, sau đó mọi người cùng ăn bữa cơm trưa. Cơm là Phùng Hiên làm đấy, thức ăn cũng coi như ngon miệng

Lúc về Tôn mẫu liền khen không dứt miệng: “Bây giờ làm gì có mấy đứa được như thằng nhóc Phùng Hiên này, học hành giỏi giang, hơn nữa còn có thể bỏ mặt mũi xuống bếp làm thức ăn, người khác chưa chắc đã chịu làm đâu.” Tôn Huệ nói: “Còn không phải sao, nam tử đều ỷ vào việc bản thân là trụ cột trong gia đình, có mấy ai chịu xuống bếp nấu cơm chứ.” Nói như vậy, Phùng Hiên thật sự rất không tồi.

Buổi tối, lúc Tôn Duẫn về nhà cứ ấp a ấp úng, muốn nói, lại không dám, sợ nghe thấy tin tức không muốn nghe. Cuối cùng vẫn là Tôn Huệ nhìn không được, nói thẳng: “Có gì thì nói, với tỷ tỷ mà còn kiêng kị hay sao?” Tôn Duẫn cười đi qua, hỏi: “Tỷ, hôm nay qua chỗ Phùng đại ca, có tin tức gì mới không? Ví dụ như, hôn kỳ?” Hắn cũng không hy vọng tỷ tỷ sớm gả đi, như vậy trong nhà chỉ còn lại một mình hắn rồi.

Tôn Huệ thở dài, trả lời: “Đại khái đã định ra thời gian rồi, cụ thể phải xem hoàng lịch, là trong tháng giêng sang năm.” Quá nhanh, nhưng mà, cũng khó trách, thân thể Phùng mẫu càng ngày càng yếu, có thể kéo dài tới sang năm đã là may mắn. Chẳng qua, Tôn Huệ vẫn còn chưa thể tiếp nhận, nàng đã nghĩ như thế nào cũng phải xây nhà cho đệ đệ trước rồi mới gả đi. Hiện tại hôn kỳ đã xác định là tháng giêng năm sau, như vậy chắc là không thể kịp rồi.

Tôn Duẫn nói: “Tỷ, tháng giêng năm sau đã phải xuất giá rồi?” Trong lòng không muốn, nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao. Lặng im giây lát, Tôn Duẫn nhìn tỷ tỷ nói: “Vậy chẳng phải gần sát hôn lễ của Chu Đồng rồi?” Hôn lễ của Chu Đồng cũng được quyết định vào sang năm, tháng giếng. Nếu như là cùng một ngày, hoặc chỉ cách nhau vài bữa, vậy hôn lễ của tỷ tỷ sẽ không thể quá náo nhiệt được.

“Sẽ không cùng một thời gian đâu, sẽ phải chọn ngày cách xa chút, tháng giêng nhiều ngày tốt, đệ đừng lo.” Nếu như cùng lúc, nhà mình sẽ không có ai tới hỗ trợ, đến lúc đó mời đầu bếp tới sắp cỗ cũng không dễ dàng.

“Vậy là tốt rồi, đến lúc đó mẹ cũng rảnh tay hơn rất nhiều.” Tôn Duẫn đáp một câu, liền mở bài vở ban ngày học ra, ôn tập một hồi, miễn cho ngày mai tiên sinh hỏi, bản thân không trả lời được.

Tôn Huệ lúc này đang may quần áo, đột nhiên nhớ tới hôm trước đệ đệ nói, muốn làm hành thương, mà lúc này, lại sắp đến vụ trà (mùa) thu, liền hỏi: “Duẫn nhi, tới đây, tỷ hỏi đệ một câu.” Tôn Duẫn gấp sách lại, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì ạ?” Tôn Huệ hỏi: “Vụ trà thu năm nay, đệ có đi hay không? Lên phương bắc ấy.”

Tôn Duẫn nói: “Đương nhiên sẽ đi chứ, chuyến này chắc hẳn lợi nhuận không ít đâu! Còn có thể tới đó mua thứ tốt, làm lễ vật cho tỷ tỷ.” Dù sao cũng phải qua sang năm tỷ tỷ mới xuất giá, phải tự tay chuẩn bị một lễ vật thật tốt cho tỷ tỷ. Coi như một phen tâm ý của người làm đệ đệ.

“Năm nay có một mình đệ đi thôi à, hay là Ngô thúc phụ cũng đi?” Ngô nhị ca thì không thể đi được rồi, bây giờ huynh ấy đang làm ở cửa hàng, còn là người mới, đi không được. Nhưng mà Ngô thúc phụ, lần này chưa chắc sẽ đi, công việc hàng ngày ông ấy làm cũng có lợi nhuận, năm trước đi là để dò đường cho con trai, hiện tại con thứ hai làm ở phòng thu chi, ông ấy cũng không cần đi nữa.

“Đi chứ.” Tôn Duẫn nói: “Lần này là đi cùng Ngô đại ca, Ngô đại ca cũng không muốn chỉ ở nhà làm ruộng, lần này huynh ấy cũng muốn tìm việc gì đó để làm, chọn trúng nghề vận hàng này.”

Hắn cũng mới nghe Phùng đại ca nói xong.

“Vậy lần này đệ đừng đi, chờ đệ lớn hơn, bản thân có năng lực, lại đi.” Tôn Huệ nghe nói Ngôđại ca đi nên không muốn đệ đệ đi cùng, cảm nhận của nàng đối với Ngô đại ca, Ngô đại tẩu cũng không tốt. Vì vậy nên nàng mới khuyên đệ đệ đừng đi.

“Đệ không tranh giành với hắn, không cần phải e ngại, nể mặt mũi Ngô thúc phụ, cho dù hắn có cái gì không tốt, đệ cũng không thèm so đo.” Tôn Duẫn nói, hắn cũng thế, hắn thích Ngô nhị ca, cho nên đối với Ngô đại ca, dù sao vẫn thấy chán ghét. Cảm thấy hắn chiếm được quá nhiều chỗ tốt mà vẫn còn chê chưa đủ, hận không thể đoạt hết mọi thứ.

“Nói với tỷ cũng vô dụng, năm nay mẹ hẳn là không có thời gian đi cùng đệ, một mình đệ chắc gì mẹ đã cho đi? Hơn nữa không đi học sao? Đệ mà nói với mẹ, mẹ sẽ đánh gãy chân đệ.” Tôn Huệ cười nói.

Tôn Duẫn bĩu môi: “Đến lúc đó rồi nói sau, thời gian còn sớm lắm, nói không chừng đến lúc đó mẹ sẽ rảnh rỗi.” Còn có một hai tháng, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, dù sao lần này hắn không đi không được.