Mỗi ngày mười lăm, ở thôn Đồng Dương sẽ có một lần chợ phiên, bán chút ít đồ dùng hàng ngày cho thôn dân phụ cận, các thôn dân cũng sẽ mang theo đồ trong nhà tới đây bán, có thể coi là cực kỳ nhộn nhịp, quan hệ chặt chẽ với bách tính ở tầng chót nhất.
Mà ngày mai sẽ là 15 tháng tư, Tôn Huệ được mẫu thân cho 37 văn tiền đồng cũng muốn đi xem thử. Nàng chuẩn bị mua một ít gà con về, nuôi lớn để cho chúng đẻ trứng, cũng có thể có lộc ăn no bụng.
Chu gia bởi vì nuôi tằm, việc chăm sóc chúng đã rất khổ cực, hơn nữa Chu nãi nãi lại muốn thêu thùa, trong nhà gà vịt đều không nuôi, cho nên nàng mới có thể mua về nuôi. Hiện tại trong đầu Tôn Huệ cũng không biết nên làm cái gì ra tiền, cũng chỉ biết nuôi mấy con gà trước đã.
Nghĩ đến bản thân không lâu sau sẽ phải làm bạn với gà, Tôn Huệ không khỏi thở dài một hơi, nàng thật sự không biết những tiền bối xuyên việt kialàm giàu bằng cách nào, đến lượt nàng, chỗ này chỗ kia thật không biết làm sao cho tốt. Vẫn là tại mình khá ngốc, chỉ có thể chịu được những tháng ngày cực khổ chỉ cần không bị đói. Ban đêm, Tôn Huệ toàn suy nghĩ lung tung như thế.
Dậy sớm một chút, trời còn mờ mịt đã đi ra rửa mặt, giúp đỡ mẫu thân nấu cháo, ăn uống vội vã cho xong liền mang theo tiền, nói với Tôn mẫu một tiếng, rồi đi về phía thôn Đồng Dương thôn.
Thôn Đồng Dương này nằm ở phía tây thôn Thanh Hà, đi dọc theo sông Thanh Hà, qua một cây cầu đá, lại đi qua quãng đường khoảng chừng trăm mét là đến. Cả quãng đường cũng không xa lắm, Tôn Huệ đi chừng một khắc là tới, chợ phiên đặt tại sân phơi ngũ cốc của thôn Đồng Dương, lúc này đã có không ít người, quầy hàng cũng không ít.
"Tỷ, đệ muốn ăn bánh bao, đợi lát nữa mua đồ xong, tỷ mua cho đệ một cái đi. Đã lâu không ăn, đệ hơi thèm rồi." Hôm qua Tôn Duẫn biết tỷ tỷ muốn đi chợ phiên, trời vừa sáng liền ầm ĩ muốn đi theo, Tôn mẫu không làm gì được hắn, đập cho hắn mấy phát, liền đuổi đi theo nàng. Hiện tại, không có Tôn mẫu trông nom, đối với tỷ tỷ vẫn luôn chăm sóc mình, Tôn Duẫn một chút cũng không khách khí, trực tiếp đòi nàng mua bánh bao ăn.
Đệ đệ muốn ăn bánh bao, Tôn Huệ biết thời gian dài hắn không được ăn, thèm ăn. Trong lòng lặng lẽ tính một lần, lần này đi ra mang theo năm mươi văn, hỏi thăm hàng xóm giá tiền một con gà con, hình như là năm, sáu văn một con, gà choai thì đắt hơn một chút, tầm hai mươi văn, đương nhiên Tôn Huệ sẽ không mua gà choai, chuẩn bị mua trên bảy, tám con gà con, cũng mất khoảng ba mươi, bốn mươi đồng tiền, tiền thừa, bánh bao chay có thể mua mười cái, bánh bao mặn hai văn một cái, có thể mua năm cái.
"Chờ đã, chúng ta đi mua đồ trước, nếu như còn thừa tiền, tỷ tỷ sẽ đi mua cho đệ ăn." Nếu phải mua bánh bao cho đệ đệ, đương nhiên sẽ không chỉ mua một cái, ít nhất cũng phải năm cái, trong nhà còn có ba miệng chờ ăn đấy.
Tôn Duẫn nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Tỷ, tỷ chuẩn bị mua mấy cái a?"
"A, tỷ tính, đại khái còn lại mười mấy văn, có thể mua năm cái bánh bao mặn, chúng ta mỗi người ăn một cái cho đỡ thèm, nếu như đệ muốn ăn, chờ tỷ tỷ nuôi gà lớn hơn đẻ trứng tỷ bán đi được tiền sẽ mua nhiều hơn." Cho rằng đệ đệ muốn ăn nhiều hơn một cái.
Quả thật là định mua bánh bao cho hai tỷ đệ Chu gia, Tôn Duẫn cúi gằm mặt, không còn hứng thú ăn bánh bao, vung tay nói: "Tỷ, quên đi, thôi không ăn nữa, tỷ cũng không có bao nhiêu tiền, vẫn nên tiêu vào chuyện hữu dụng thì hơn."
Sờ sờ đầu đệ đệ một cái, trong lòng thật vui vẻ, tiểu tử này còn biết suy nghĩ cho tỷ tỷ: "Yên tâm ăn đi, chút tiền này tỷ tỷ vẫn có, chờ tỷ tỷ kiếm nhiều tiền, Tôn Duẫn nhà chúng ta muốn ăn bao nhiêu đều có, hiện tại nếm thử một cái đi vậy."
Thấy tỷ tỷ không hiểu ý của chính mình, Tôn Duẫn vô cùng thẳng thắn chỉ ra: "Tại sao phải mua cho bọn họ, lúc bọn họ có ăn cũng không cho chúng ta ăn." Hắn thà không ăn, cũng không muốn tỷ tỷ mua cho tỷ đệ Chu gia, tỷ đệ Chu gia được Chu nãi nãi cho tiền mua đường ăn, xưa nay đều trốn vào đâu đó ăn một mình, gặp mình cũng làm bộ không nhìn thấy, thật đáng ghét, người như vậy, Tôn Duẫn không muốn cho bọn họ ăn một chút nào.
Nhưng tỷ tỷ không nghe, bất kể là mình hay là mẹ, nói rất nhiều rồi, nhưng chỉ gật đầu, nên cho vẫn cho, làm cho hắn tức giận chỉ muốn mắng nàng đầu óc không tốt!
Thấy đệ đệ muốn giơ chân, vội vàng dỗ dành nói: "Được được được, không mua cho bọn họ." Dừng một chút, thấy Tôn Duẫn không tức giận như vậy nữa, Tôn Huệ cười hỏi: "Vậy đệ nói xem, có muốn mua cho Nhị đệ không?" Tôn Huệ nói Nhị đệ, là Chu Thụ do Tôn mẫu và Chu Hải sinh ra, xem như là đệ đệ khác cha của bọn họ.
Chu nãi nãi đối với tiểu tôn tử Chu Thụ này, cũng vô cùng yêu thích, tuy không cưng chiều bằng Chu Sơn đã mất mẹ ruột, thế nhưng đồ nên có không thiếu thứ gì, thường thường mua đồ ăn cho hắn. Chu Đồng cũng không biết vì cái gì, đối xử đệ đệ khác mẹ này rất tốt, cũng tốt như đệ đệ cùng mẹ của mình.
Tôn Duẫn nhỏ tuổi không biết tại sao, thế nhưng sống qua một đời Tôn Huệ cũng hiểu được, điều này cũng khiến cho nàng có chút đau lòng Chu Đồng. Đây chỉ sợ cũng là lấy lòng, biết bất kể thế nào, Chu Thụ cũng là nhi tử của Chu Hải, làm con cháu Chu gia, người trong nhà đều sẽ đối xử tốt với hắn. Vì mình và đệ đệ, Chu Đồng tận lực đối tốt với Chu Thụ, sợ xa lánh Chu Thụ sẽ chọc trưởng bối không vui.
Nhắc tới Chu Thụ, Tôn Duẫn không nói lời nào, bất kể thế nào, Chu Thụ và tỷ đệ Chu gia đều là người một nhà, mà đệ đệ Chu Thụ này, đối với mình và tỷ tỷ, ca ca đều cực kì tốt, có món gì ăn ngon, đều sẽ lấy ra chia sẻ, cho dù chán ghét tỷ đệ Chu gia, Tôn Duẫn cũng sẽ không nói trước mặt Chu Thụ, cho nên khi tỷ tỷ nhắc tới đệ đệ, hắn cũng sẽ không kiên trì nữa."Thôi không ăn nữa, chẳng phải tỷ tỷ muốn mua gà con sao, so với mua bánh bao, không bằng mua thêm hai con gà con đi, đến lúc đó còn có thể ăn nhiều trứng chút đấy."
Tôn Huệ lắc đầu một cái, không bàn thêm về đề tài này nũa, Đại đệ cố chấp nàng rất rõ ràng, không phải dăm ba câu là có thể thay đổi, nếu như vậy cũng không cần phải vì mấy cái bánh bao mà nói nhiều với hắn. Lúc này thời gian cũng không còn sớm, hay là đi mua trứng gà, mau mau trở về thì hơn, ngày hôm nay mẫu thân xuống ruộng, lập tức phải thu hoạch lúa mạch rồi, thời điểm ngày mùa đến, bình thường đều là Tôn Huệ và Chu Đồng phụ trách cơm canh trong nhà, nàng ở đây lâu, Chu Đồng dắt theo hai đứa nhóc, e rằng không còn tinh lực nấu cơm.
Đi một vòng, phát hiện gà con có hai nơi bán, hỏi dò một thoáng, giá cả cũng gần như nhau, là năm văn một con, nhìn gà con phía đông sáng láng hơn chút, hơn nữa cái đầu cũng lớn hơn chút, Tôn Huệ liền cầm rổ bắt đầu chọn gà con, tính toán sẽ mua bảy con, nhiều hơn nữa nàng sợ không chăm sóc được, quan trọng nhất chính là không có thức ăn gia súc cho gà con như ở hiện đại, cũng không cách nào cho ăn lương thực, mọi người ăn uống còn phải tiết kiệm, chứ đừng nói đem thóc gạo cho gà ăn. Như vậy thức ăn gia súc chính là rau cỏ, sâu hoặc côn trùng rồi.
Tôn Huệ định nuôi một ít giun, dù sao giun một năm bốn mùa đều có thể cung cấp, xem cửa hàng bán dụng cụ câu cá đó, rất nhiều giun, nuôi cũng không khó lắm. Cứ thử xem sao, được thì tốt, không được cũng chỉ mất chút thời gian dọn dẹp, chi phí hao tổn không bao nhiêu.
Chọn xong bảy con gà con khỏe mạnh, móc ba mươi lăm văn đưa cho đại nương bán gà, dùng một tấm vải rách làm nắp rổ, Tôn Huệ kéo đệ đệ đi. Lúc đ ngang qua tiệm bánh bao, hỏi đệ đệ có muốn ăn hay không, Tôn Duẫn quật cường không lên tiếng, lôi nàng định đi. Tôn Huệ lắc lắc đầu, cười khổ đi theo.
Đi mấy bước, đột nhiên phát hiện sạp hàng phía trước có rất nhiều người vây xem, líu ra líu ríu nói gì đó. Tôn Duẫn ngừng lại, chỉ vào quầy hàng: "Tỷ tỷ, chúng ta đi xem một chút đi, thời gian còn sớm!" Tôn Duẫn suy nghĩ một chút, bởi vì ngày mùa sắp tới, một thời gian sau tạm thời không họp chợ phiên, với lại đệ đệ muốn xem, thì xem một chút đi."Được, đi, chúng ta đi xem xem."
Đẩy đoàn người ra chui vào, phát hiện lại là bán chim trĩ, vật này ở sau núi có kha khá, nhưng vô cùng giảo hoạt, hiếm khi bắt đươc, không nghĩ tới người này lại bắt được chim trĩ còn sống, bản lĩnh này thật sự hiếm thấy. Chim trĩ chất thịt tươi mới, có lần Chu thúc phụ đặt bẫy sau núi bắt được một con, nướng lên ăn suýt chút nữa nuốt cả đầu lưỡi, vô cùng mỹ vị!
Người này ngoại trừ chim trĩ, còn có thỏ rừng, con nhím, hấp dẫn người ta nhất, chính là la la, loài động vật này kiếp trước hoàn toàn chưa từng nghe nói, là động vật đặc biệt của vùng này, thân cao không tới nửa mét, dáng vẻ có chút giống con dê, nhưng mập hơn rất nhiều, không có sừng. La la sản xuất ra sữa, có người nói có vài sản phụ không có sữa, vì cho hài tử ăn, liền tìm la la đang trong thời gian sinh con về nuôi, hài tử không phải đói bụng nữa.
Ánh mắt sáng lên, chú ý tới con la la này dường như đã hoài thai, Tôn Huệ giật mình, ở kiếp trước nàng rất thích uống sữa tươi, ở đời này không có đãi ngộ đó. Bây giờ nhìn thấy con la la này, trong lòng hơi động, muốn mua lại, sau đó sẽ có sữa uống. Hơn nữa có người nói la la bình thường mang thai đều có thể sinh ra hai, ba con, cho dù chỉ toàn con đực, nuôi lớn lên, nói không chừng còn có thể bán chút tiền kiếm lời.
Nhưng la la không nói những thứ khác, chỉ tính da lông, thịt thì đã có thể bán được rất nhiều tiền, trên người nàng không có nhiều như vậy.
Còn một điều là, chút món ăn dân dã như vậy chỉ có thể đặt ở trên trấn hoặc là mang lên trên huyện bán cho những tửu lâu kia mới có thể bán được giá tốt, bán ở cái chợ phiên này, người đến đều là bách tính nghèo khổ, có mấy ai có tiền nhàn rỗi mua những thứ này?
Quay sang người đứng bên cạnh, Tôn Huệ cười hỏi: "Đại nương, người kia là ai a? Sao lại mang chút món ăn dân dã đến nơi này của chúng ta bán nhỉ, sao hắn không đi trấn trên bán cho các lão gia kia chứ?"