Edit: Phong Lữ
“Ngươi nói gì?!” vì trước giờ chưa từng trải qua thế sự nên thần thủ hộ dù có khả năng nghe được suy nghĩ trong lòng Tiêu Bách nhưng không hiểu câu đó có ý gì.
Tiêu Bách rùng mình, thầm than một tiếng ‘hỏng bét’. Hắn rõ ràng không ngờ người thủ hộ lại biến thái như vậy, còn có thế sử dụng tinh thần lực dò xét suy nghĩ của hắn.
Không dám phơi bày suy nghĩ nữa, Tiêu Bách vội thu lại tâm trạng, cung kính tiếp lời:”Đúng như ngài nói, tôi chỉ là một sinh vật vong linh thấp kém, sao dám ở trước mặt ngài nói bậy…”
Giọng điệu biến đổi rất nhanh, trở thành kiểu lễ phép kính trọng. Người thủ hộ không nói gì, chỉ hừ một tiếng. Tiêu Bách thoáng thấy tinh thần lực uy áp đã giảm xuống, trong lòng thở phào một hơi. Nói thật, gặp loại tinh thần lực uy áp mạnh thế này, Tiêu Bách dù chưa sợ đến nỗi nhũn xương nhưng kéo dài như vậy cũng không dễ chịu gì.
“Mang đồng bọn của ngươi rời khỏi đây. Tuy ta không thích sát sinh nhưng hậu quả của việc chọc giận ta rất nghiêm trọng đấy” sau khi hạ xuống một lời cảnh cáo, lượng tinh thần lực to lớn rút lui nhanh chóng rút đi.
“Chờ đã…tôi còn chưa nói hết mà!” Tiêu Bách còn ước gì sớm được rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng chuyện Thew bị trúng độc khiến hắn không bỏ qua được.
“Ngươi còn muốn nói gì?” ngữ điệu dường như có chút mất kiên nhẫn.
“Chuyện vừa rồi có chút hiểu lầm!”
Tiêu Bách thấy mình cần phải đòi lại trong sạch, nếu không thì việc đuổi theo kẻ đánh lén kia tìm thuốc giải sẽ chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ xem.
Người thủ hộ không nói tiếng nào nhưng tinh thần lực bắt đầu chậm rãi bao vây Tiêu Bách. Tiêu Bách biết đây là một cách đe dọa, nếu không cần thiết, hắn hoàn toàn không muốn đối mặt với kẻ địch cực mạnh đang ẩn nấp. Nhưng, nghĩ đến vẻ mặt đau đớn của Thew, hắn cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì tới cùng…
Vì vậy, bộ xương ta liền tự kể một cách ngắn gọn mọi chuyện đã trải qua, dĩ nhiên cũng có thêm bớt không ít. Thế nên câu chuyện trở thành bọn hắn bị cổng không gian hút đến chỗ này, trong lúc vô tình bị công kích, rơi vào đường cùng mới lấy một thanh hắc kiếm trong tay tượng đá người lùn để tự vệ. Cuối cùng vất vả lắm mới trốn tới đây, rồi không hiểu sao lại bị luân phiên tấn công mấy lần…
Một câu chuyện bảy phần thực ba phần giả, có lẽ ngay cả người kể chuyện dạo trên đại lục cũng không có tài diễn thuyết đặc sắc bằng Tiêu Bách.
Người thủ hộ có vẻ bị màn diễn thuyết lưu loát của Tiêu Bách làm cho không thốt nên lời, được một hồi mới ấp úng nói:”Kẻ tự tiện xông vào đáng lẽ…”
“Chúng tôi chẳng qua chỉ là vô tình tới, không phải muốn mạo phạm ngài đâu. Tôi xót đồ đệ bị trúng độc nên đuổi theo kẻ đánh lén chỉ mong lấy được thuốc giải thôi!” Tiêu Bách lập tức ra vẻ đau lòng, ngắt lời nói. Nếu hắn có mặt, phỏng chừng sẽ chẳng ngại quệt lên vài giọt nước mắt chua xót.
“…”
“Là thần thủ hộ ở đây, tôi tin ngài đã thấu tỏ sự tình, ghét ác như cừu, cho nên chắc ngài sẽ không bao che cái xấu phải không!”
“…”
“Tôi cam đoan, chỉ cần giải được độc trên người đồ đệ, chúng tôi nhất định sẽ rời đi!”
Tĩnh lặng, tĩnh lặng…
Sau một hồi im lặng, Tiêu Bách nghĩ có khi nào người thủ hộ sẽ ợ hay đánh rắm không. Giọng nói trầm mạnh lúc này mới từ sâu trong rừng vang lên:”…Ngươi đi theo ta”
Tinh thần lực bao vây Tiêu Bách lúc nãy đã chậm rãi thu hồi. Tiêu Bách sửng sốt, dĩ nhiên hắn hiểu ý đối phương, song, thấy tinh thần lực ở phía trước dạt ra, Tiêu Bách hiểu người thủ hộ đang dẫn đường. Chần chờ một chút, cuối cùng hắn vẫn đi theo lối tinh thần lực vạch ra.
Bóng tối phía trước vừa dạt ra liền nhanh chóng khép lại, cây cối xung quanh rung chuyển theo gió. Tiêu Bách vừa để ý quan sát cảnh vật trên đường, vừa theo sát tinh thần lực.
Cũng không rõ đã đi bao lâu, có điều Tiêu Bách càng chạy càng kinh ngạc, rừng cây càng lúc càng thưa thớt, địa hình bằng phẳng bắt đầu lộ ra, bụi hoa không biết tên bắt đầu xuất hiện.
Sau một hồi, từ xa vang đến tiếng nước đổ ào ào, một tia sáng ló ra từ bầu trời quang đãng. Tiêu Bách dừng bước, tinh thần lực dẫn đường tản ra rồi nhanh chóng tụ lại trên một cái cây khổng lồ, cao chạm mây, ở cạnh thác nước.
Tiêu Bách trợn tròn mắt, kinh ngạc ngước lên nhìn cái cây trước mặt. Gốc cây to đến nỗi hai mươi người ôm cũng không xuể. Nếu không sớm chuẩn bị tâm lí, e rằng khi chứng kiến ‘thần thủ hộ’ hắn sẽ kinh ngạc tới độ rớt hàm.
“Ngươi đúng là một bộ xương kì quái…” thấy Tiêu Bách, người thủ hộ dường như hơi kinh ngạc. Sinh vật vong linh cấp thấp vốn không có trí tuệ, nhưng ban nãy khi dò xét, hắn phát hiện bộ xương này không chỉ có trí tuệ tốt, hơn nữa tinh thần lực cũng cực kì cô đọng.
Chẳng lẽ sinh vật vong linh đã tiến hóa rồi, hay tại hắn ở đây quá lâu nên bị bỏ xa so với với thế giới bên ngoài.
Tiêu Bách phục hồi tinh thần, không đáp lại lời người thủ hộ. Phía trước bỗng vang lên vài tiếng động nhỏ, lúc này hắn mới chú ý tới phía dưới cái cây khổng lồ, kia không phải là kẻ ban nãy đánh lén bọn họ ư.
Trời âm u, ánh sáng trong rừng rất yếu, nhưng Tiêu Bách lúc này thấy rất rõ kẻ đánh lén. Đó là một mầm cây nhỏ hơn rất nhiều so với thần thủ hộ, hai cái rễ nhỏ nhỏ cắm trên đất, thân cao hơn hai thước, cao mà gầy gầy, được tàng cây xanh biếc che phủ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt không mấy tốt của Tiêu Bách, mầm cây nhỏ run rẩy lẻn ra sau đại thụ khổng lồ.
Thần thủ hộ chìa một ‘cánh tay’ (cành cây) ra vỗ vỗ trấn an nó:”Nó còn chưa mở mang trí tuệ, nên khi vừa gặp phải người xâm phạm sẽ tấn công theo bản năng”
Tiêu Bách gật đầu, không nói gì, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, bọn họ tự tiện vào nên bị tấn công cũng dễ hiểu. Nhưng…
“Tôi cần thuốc giải!” Hắn kiên trì đuổi theo chẳng phải vì thuốc giải sao. Có trời mới biết kẻ kia hại Thew trúng loại độc gì, kéo dài càng lâu thì càng phiền phức.
Thần thủ hộ trầm ngâm một chút, bỗng nói:”Ta có thể cho phép ngươi lấy sinh mệnh chi thủy về giải độc cho đồ đệ”
Tiêu Bách không thể tin được, kinh hô:”Sinh mệnh chi thủy!”
Sinh mệnh chi thủy là thứ nước tương truyền chứa rất nhiều nguyên tố ma pháp, có thể chữa lành mọi vết thương, giải được mọi loại độc. Dĩ nhiên Tiêu Bách kinh ngạc không ít. Do đã từng trải qua ‘bi kịch mang tên Phì Điền’ nên từ đó về sau hắn không dám tin những thứ gọi là ‘truyền thuyết’ kia nữa. Nhưng về sinh mệnh chi thủy thì trong Công hôi Ma pháp đã có những bản ghi chép tỉ mỉ, thứ này so với Phì Điền mà nói thì có vẻ xác thực hơn,
Mà cả hắc kiếm trong tay Thew, cũng là hắc tinh thạch-thứ được tạo hợp gần nơi có sinh mệnh chi thủy. Có thể nói không có sinh mệnh chi thủy sẽ không có hắc tinh thạch, vì vậy hiển nhiên độ quý báu của sinh mệnh còn trên cả hắc tinh thạch.
“Đúng vậy, ta có thể lấy sinh mệnh chi thủy cho ngươi cứu người, nhưng ta cũng có một điều kiện.” Sinh mệnh chi thủy với con người là thứ vô cùng quý báu, với thần thủ hộ cũng vậy.
Vốn ban đầu hắn cũng chỉ là một mầm cây bé nhỏ, nếu không được tưới bởi sinh mệnh chi thủy, hắn sẽ không sinh trưởng được như bây giờ. Theo thời gian, hắn càng lớn, tác dụng của sinh mệnh chi thủy với hắn cũng càng giảm, cho đến bây giờ đã gần như không có tác dụng. Nếu không, thần thủ hộ sao có thể cho người khác sinh mệnh chi thủy dễ dàng như vậy.
Ngọn lửa trong hốc mắt Tiêu Bách lóe lên. Tiêu Bách thản nhiên gật đầu:”Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, điều gì tôi cũng chấp nhận” cho dù là việc gì, sinh mệnh chi thủy mới là thứ quan trọng hàng đầu. Tiêu Bách thấy mình chì cần chấp thuận, còn việc có làm được hay không là chuyện khác. Sinh mệnh chi thủy quá mức quý giá, nên hắn muốn cũng dễ hiểu.
Một người học ma pháp, chỉ cần uống chút sinh mệnh chi thủy thì ma pháp của hắn có thể gián tiếp thăng lên cấp 3, tác dụng trong đó hiển nhiên có thể thấy rõ.
Thần thủ hộ trầm ngâm một chút, lát sau mới nói”…Ngươi kể ta nghe chút chuyện về thế giới bên ngoài đi’ thực ra hắn đưa Tiêu Bách tới đây cũng có mục đích riêng, hơn vạn năm trôi qua đã mài mòn đi rất nhiều tính cách và hứng thú của hắn. Nếu không có bộ xương này xuất hiện, quấy rối, có lẽ hắn còn muốn tiếp tục sống ở đây cho tới tận khi chết già.
Từ lúc sinh ra đến giờ thần thủ hộ chưa từng rời khỏi đây một bước. Hắn còn nhớ rõ khi hắn vừa mới có ý thức, nơi đây cũng chỉ có rừng rậm bạt ngàn và hoa tươi, có phế tích dài vô tận và mây mù dày đặc, đâu đâu cũng có xác chết, đâu đâu cũng có sự chết chóc.
Bóng tối vô tận bao phủ nơi từng là thắng cảnh này. Nếu lúc đó nó không leo vào khe đá, ở đó tránh khỏi trận tai họa hủy diệt, thì có lẽ đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa lớn tuyệt tình.
Thần thủ hộ không có tên riêng, ngay cả danh nghĩa ‘thần thủ hộ’ cũng do một tinh linh đặt cho hắn. Tinh linh kia là người duy nhất sống sót trong trận tai ương, cô tìm thấy hắn, sau đó dạy hắn rất nhiều thứ. Cô giao sinh mệnh chi thủy cho hắn, nhờ hắn tiếp tục canh giữ ở đây. Hắn đã đồng ý với cô, mà một lời đồng ý này là một vạn năm.
Tiêu Bách đã nghĩ người này sẽ đưa ra yêu cầu gì làm khó dễ hắn, nhưng tuyệt nhiên không ngờ đối phương lại muốn hắn kể chuyện!
Nói không kinh ngạc là nói dối, có điều Tiêu Bách bình tĩnh lại rất nhanh. Thần thủ hộ quả thật rất mạnh, mạnh đến nỗi không có cách nào xuy xuyển được hắn, nhưng về phương diện tâm trí thì có vẻ còn đơn thuần lắm. Điểm này cũng có thể thấy từ việc hắn chỉ phóng ra tinh thần lực uy áp mà không trực tiếp phóng tinh thần lực phá hủy.
Nếu đổi lại là ma thú khác, khi đối phó với kẻ xâm phạm địa bàn của mình sẽ ngay lập tức tiến hành công kích mãnh liệt. Nhưng người kia không làm vậy, với sức mạnh của hắn ta, nếu thực muốn giết Tiêu Bách thì Tiêu Bách vốn không có đường sống.
Có lẽ do lười ra tay, hoăc có lẽ do thấy không cần thiết. Nhưng mặc kệ thế nào, với thần thủ hộ, sự tồn tại nhỏ bé của Tiêu Bách không đáng để hắn chú ý tới. Nếu thuộc hạ của hắn không bị thương, có lẽ hắn sẽ không can thiệp.
Thấy bộ xương trước mặt im lặng không nói gì, thần thủ hộ cũng không gấp, hắn có thời gian, cho dù kẻ kia có từ chối cũng không sao cả. Hắn đã sống quá lâu, trở nên thản nhiên với mọi chuyện, ngoại trừ lúc đầu có hơi kinh ngạc về sự tồn tại của ngoại tộc thì hắn cũng chẳng có suy nghĩ gì khác.
“Ngài muốn nghe chuyện gì?”
“Không cần chuyện gì hay lắm đâu, ngươi có thể kể chút chuyện xưa của ngươi cũng được.”
Tiêu Bách nghiêng đầu, hắn sẽ không nghe lời người kia kể lại chuyện cũ của mình. Hắn đã chết hơn một ngàn năm nên chuyện của hắn cũng chẳng có gì mới mẻ. Tiêu Bách suy nghĩ một chút mới nói:”Tôi kể ngài nghe ‘Truyền kì anh hùng’ nha”
Tuy những chuyện người kể chuyện dạo kể có 9 phần là thêu dệt nên, nhưng những chuyện xưa này có nội dung tình tiết đầy đủ, nghe cũng rất thú vị, quan trọng nhất là những chuyện này không dài, có thể tiết kiệm thời gian.
Nhưng có điều Tiêu Bách đã quên tính đến vấn đề khác…
- Chờ chút.
- Sao ạ?
- Vì sao con rồng kia lại muốn bắt công chúa?
- Vì công chúa đẹp.
- Nhưng theo ta biết, loài rồng chẳng phải chỉ thích những gì tỏa sáng lấp lánh ư. Hơn nữa nếu muốn giao phối, sao nó không tìm rồng cái?
- Đầu óc con rồng kia không bình thường!
- Còn tên anh hùng cũng ngốc quá đi, đã không có thực lực mà còn dám khiêu chiến với rồng để cứu người.
- …Đây là tình tiết thiết yếu của câu chuyện.
- Còn nữa, loài rồng vốn kiêu ngạo, không thể có chuyện bị đánh bại xong thì thần phục con người nhỏ bé được.
Tiêu Bách nhẫn nhịn, sau cùng bất đắc dĩ nói:
- …Vì con rồng kia thích con người.
- Chẳng phải ngươi bảo rồng ta thích công chúa ư?
- Nó bắt cá hai tay(*) rồi
(*) nguyên văn là劈腿: Phách thối, là thuật ngữ, theo mình hiểu là tư thế soạt chân ấy. Nghĩa bóng chỉ sự thay lòng trong tình cảm hay như bắt cá hai tay.
- Bắt cá hai tay là gì?
“ …Được rồi, chúng ta ngừng thảo luận việc này đi” dứt khoát kết thúc chuỗi hỏi đáp vô tận này, Tiêu Bách ho khan vài tiếng:’Ngài cũng biết đồ đệ tôi hiện tại đã nguy lắm rồi, cho nên có thể cho tôi sinh mệnh chi thủy chưa”
Vốn định tiết kiệm thời gian, Tiêu Bách cố gắng chọn một truyền thuyết đơn giản để kể, đâu ngờ người này lại hỏi nhiều như vậy. Sớm biết thế chi bằng hắn kể đại chuyện gì qua loa cho xong.
Người thủ hộ im lặng chốc lát, sau cùng chìa ra một cành cây chỉ về phía một khối đá lớn:”Ở đằng sau!”
Tiêu Bách không nhiều lời, lập tức chạy tới chỗ người thủ hộ chỉ. Quả nhiên sau khi vòng qua khối đá, hắn thấy một con suối nhỏ đến đáng thương.
Cho dù chỉ đứng trước cũng có thể nhậnthấy trong dòng nước trong veo kia chứa rất nhiều ma lực. Tiêu Bách tâm tình kích động, vội lấy trong nhẫn không gian ra một cái bình đựng nước.
Đáng tiếc dung lượng bình không lớn, bằng không hắn định lấy cả con suối này mới thỏa lòng. Đợi sau khi bình đầy, Tiêu Bách dùng một miếng gỗ nút chặt miệng bình, nhìn con suối vẫn chảy liên tục. Tiêu Bách xiêu lòng, duỗi tay múc sinh mệnh chi thủy rót vào miệng. Thứ này có muốn cũng khó mà có được, với pháp sư thì tương đương với thuốc bổ cao cấp nhất. Tiêu Bách dĩ nhiên không thể lãng phí.
“Người làm gì thế?!” Hành động của bộ xương, người thủ hộ nghĩ hoài vẫn không thể hiểu.
Tiêu Bách bỗng ngẩn người, nước từ những ngón tay xương thon dài của hắn từ từ nhỏ giọt. Hắn sững sờ trong chốc lát, sau đó mới giật mình tỉnh ngộ, mình bây giờ không phải là người a!