Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản

Chương 27: Cổng không gian ma pháp




Edit: Phong Lữ

Khí trời bắt đầu trở lạnh, e rằng không bao lâu nữa, khu rừng băng giá này lại đón một mùa đông dài dai dẳng.

Nhìn hoa tuyết rơi từ trên cao, Tiêu Bách bỗng có chút bùi ngùi. Nhớ lại, lần đầu tiên gặp con sói con kia hình như cũng là trong mùa tuyết ngập trời này. Không ngờ mới đó đã qua thêm một năm nữa…

Quay đầu lại nhìn người đang tu luyện đấu khí-Thew, Tiêu Bách bất giác so sánh chút với tên nhóc trong trí nhớ lần đầu hắn gặp. Đúng là tạo hóa trêu ngươi con người, người này thay đổi phải nói là điên đảo trời đất luôn.

Tiêu Bách hơi nghẹn ngào, cúi đầu tự nhìn thân xương xấu xí của mình, so với người ta thì đúng là muốn tức chết hắn. Cũng cùng một khoảng thời gian mà người ta là ‘chim sẻ hóa phượng hoàng’ trong khi hắn thì vẫn dậm chân tại chỗ.

Sau khi xoắn xuýt qua lại một hồi, Tiêu Bách vừa nghĩ tới chuyện tên nhóc kia dạo này tu vi bất ngờ tăng vượt bậc, thì cũng cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí lạnh dày đặc đang tới gần. Hắn không khỏi chấn động tinh thần. Tiêu Bách nhận thấy, nếu hắn còn không cố gắng nâng sức mạnh lên thật tốt thì khó mà tránh khỏi hôm nào đó sẽ bị thằng nhóc kia tháo rời cái thân xương này.

Huống gì gần đây, ánh mắt của thằng nhóc Thew kia càng ngày càng bất thường, hệt như kiểu hận không thể nuốt trôi hắn vào bụng. Tiêu Bách suy nghĩ, người này sao lại nhỏ mọn thế, chẳng phải lần trước chỉ cười nhạo nó ‘ra sớm’ thôi sao, vậy mà cũng để bụng tới giờ…

Tầm mắt vô thức chuyển đến vẻ mặt lạnh lùng như phủ lớp băng dày cộm kia, Tiêu Bách bất giác rùng mình. Từ sau hôm đó, con sói con này đến giờ vẫn lạnh như vậy, phải nói cái tính tên nhóc này thực sự có thể bì với cái thời tiết quỷ quái này luôn. Hơn nữa cả người nó luôn tỏa ra luồng khí ‘người không phận sự miễn tới gần’, đặc biệt là với Tiêu Bách.

Sau vài lần bị Thew cho ăn ‘bơ’ đóng cửa đuổi người, Tiêu Bách đúc kết việc Thew bất thường như vậy là do kì dậy thì tới không ổn định. Vậy nên những ngày sau đó, hắn bình thản…ngày ngày sống cuộc sống rập khuôn. Tiêu Bách gần đây mơ hồ cảm thấy mình có dấu hiệu tiến cấp rồi. Điều này khiến hắn khá phấn khích, hắn tốn nhiều công sức như vậy chẳng phải vì chờ ngày hôm nay sao.

Vì thế nên Tiêu Bách còn đặc biệt bày ra một ma pháp trận có khả năng hấp dẫn hắc nguyên tố ở gần vùng này, để giúp tăng tốc độ tu luyện của hắn.

Vùng thung lũng này vốn đã đầy âm khí mờ mịt, giờ lại bị Tiêu Bách thiết lập ma pháp trận, hút hắc nguyên tố trong phạm vi trăm dặm khiến âm khí nơi này dường như càng dày đặc.

Hai người Diferra và Dinetsa có chút không chịu nổi, Thew thì chẳng có bao nhiêu phản ứng, chỉ có Tiêu Bách cảm thấy khi tu luyện cả người khoan khoái dễ chịu, linh hồn lực như được tăng thêm vài phần.

Bây giờ, hắc nguyên tố ở gần đây cũng nồng hơn so với nơi khác, thật đúng là thiên đường tu luyện tuyệt vời của vong linh pháp sư. Tiêu Bách rất siêng năng tu luyện, dù sao ma pháp trận hút hắc nguyên tố cũng hạn chế về thời gian, hơn nữa muốn thiết lập cũng rất phức tạp.

Đó là nguyên nhân vì sao trước giờ Tiêu Bách rất ít khi thiết lập ma pháp trận này, nói thế nào thì đó cũng là một việc làm tốn kém. Không chỉ cần phải có đủ lượng ma tinh hệ hắc ám mà còn cần một ít bí thuật luyện kim khác phối hợp vào.

Có điều trong rừng rậm băng giá thì có lẽ không thiếu vật liệu, bí thuật gì gì đó cũng còn dễ, chỉ có việc tìm kiếm ma thú hệ hắc ám thì khá phiền phức. Thế  cho nên mỗi khi Thew ra ngoài thử luyện, Tiêu Bách cũng không ít lần sai cậu giết những ma thú hệ hắc ám, thành công hoàn thành nhiệm vụ lấy hắc ma tinh trên người ma thú.

Sau thời gian dài tích góp, trong tay Tiêu Bách đã có đủ số ma tinh tối đa cần dùng. Đó là lí do vì sao hôm nay hắn có đủ “vốn’ để thiết lập ma pháp trận hút hắc nguyên tố khổng lồ đến vậy.

Vốn là khi trước, vào những ngày đầu tu luyện thì còn rất tốt, nhưng gần đây Tiêu Bách lại cảm thấy khá bất ổn. Không phải do hắn tu luyện có vấn đề mà là hắc nguyên tố dường như càng lúc càng có vẻ đặc hơn. Điều này với Tiêu Bách mà nói thì đúng là chuyện tốt, độ dày của hắc nguyên tố càng cao thì càng thích hợp cho vong linh pháp sư tu luyện.

Nhưng Tiêu Bách cũng biết, cái gì cũng có giới hạn nhất định. Nếu lần này hắc nguyên tố còn dày thêm nữa, vượt qua khỏi điều kiện giới hạn của ma pháp trận không ổn rồi.

Nên biết rằng, bất kỳ nguyên tố nào tập trung mật độ quá cao ở một khu vực, đều khiến cho hệ thống những nguyên tố xung quanh khác bị chấn động dữ dội. Tiêu Bách cũng không mong mình xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn nào trong lúc tu luyện mấu chốt. Nhưng nếu dừng lại, Tiêu Bách lại có phần không cam tâm. Dù sao hắn cũng đang thăng cấp, nếu lúc này mà triệt tiêu ma pháp trận thì chẳng khác nào đổ sông đổ bể mọi công trình chuẩn bị.

Suy nghĩ rối rắm được một hồi, Tiêu Bách cuối cùng vẫn quyết định thăng cấp trước rồi sau đó sẽ triệt tiêu ma pháp trận. Nhưng có vẻ ông trời rất thích bỡn cợt hắn, hết lần này tới lần khác khiến hắn gặp sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa còn xảy ra trước khi xong việc…

Buổi xế chiều hôm nay, mặt trời vốn đang tỏa nắng rực rỡ lại bỗng bị trùng trùng mây bao vây che kín.

Đợi đến khi Tiêu Bách nhận thấy sự bất thường, ngoài kia gió đã ầm ầm thét gào, sấm chớp rền vang. Còn hắc nguyên tố xung quanh thì như ngựa đứt cương, phóng tán loạn tứ phía.

Tiêu Bách cảm thấy linh hồn trong người mình rục rịch, bao lấy hắc nguyên tố tán loạn bên trong. Hắn cảm thấy như có một loại sức mạnh mới đang sinh ra từ linh hồn, nhanh chóng hấp thụ hắc nguyên tố xung quanh mà sinh trưởng điên cuồng.

Tuy biến cố bên ngoài đã vượt xa sự tưởng tượng của Tiêu Bách, nhưng biến hóa trong cơ thể mới khiến hắn cực kì xúc động. Vì ngay chính lúc hắc nguyên tố biến động ban nãy, HẮN ĐÃ THĂNG CẤP!

Cấp 7 lên cấp 8 chỉ cách có 1 bước, nhưng với pháp sư mà nói thì đó là một khoảng cách cực kì khó vượt qua. Nhưng Tiêu Bách còn chưa kịp vui mừng chuyện mình đã thăng cấp thành công thì bầu trời xuất hiện 1 tia sét bất chợt đánh xuống.

Ầm——

Nham thạch bị bổ sâu ra, hắc nguyên tố trên thung lũng cuốn thành một cơn lốc lớn, đang bao chặt lấy khu vực này. Mây đen trùng trùng che khuất bầu trời. Tiêu Bách cuối cùng cũng nhận thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Diferra kinh hãi la lên, trợn to mắt nhìn cơn lốc đen cuốn cát bay mù mịt ngoài động, vẻ mặt khó nén được sự kinh hãi. Dinetsa bên cạnh khẩn trương nắm tay Diferra. Mặt đất dưới chân rung rung từng đợt, cảm giác sợ hãi của nàng đang từ chân chạy lên tim rồi tràn ra khắp cơ thể.

“Chúng ta phải sao đây bây giờ?” giọng nói run run thể hiện sự sợ hại tột độ trong lòng cô, Dinetsa ảm đạm quay đầu nhìn về phía Thew trước mặt – kẻ đang mang vẻ mặt ngưng trọng.

Cậu vẫn quan sát tình hình bên ngoài động, mím môi không hé lời. Phì Điền đang nằm trên vai Thew, lo sợ nhìn cảnh tượng biến đổi quay cuồng bên ngoài. Tiêu Bách trầm mặc trong chốc lát, u hỏa trong hốc mắt lúc sáng lúc tắt khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên, Tiêu Bách giật phắt người, như cảm giác được điều gì đó. Hắn lập tức đứng dậy chạy vào sâu trong động. Ánh mắt Thew hơi chớp lên rồi chẳng nói chẳng rằng đi ngay theo.

Thew là một ma pháp sư cấp 3, dù không cảm giác rõ được sự biến hóa của nguyên tố nhưng trong tình cảnh hắc nguyên tố dày đặc thế này, sâu trong động lại bất ngời xuất hiện một luồng lớn nguyên tố khác thì cho dù Thew không muốn cảm nhận thấy cũng không thể.

Diferra và Dinetsa nhìn nhau, sau đó cũng theo sát vào. Trong tình hình lúc này thì cũng chỉ có cách ở gần hai kẻ kia mới an toàn nhất.

Tiêu Bách đi khá vội. Theo lẽ thường mà nói, tuy hắn thiết lập ma pháp trận hút hắc nguyên tố nhưng cũng không đến mức phá hỏng hoàn toàn hệ thống mật độ các nguyên tố. Nhưng sự biến đổi quay cuồng bên ngoài lúc nãy cho thấy sự cân bằng các yếu tố đã bị phá vỡ. Điều này khiến Tiêu Bách cảm thấy có chỗ bất thường.

Rừng rậm băng giá là tử địa thứ hai trên đại lục, vốn nó cũng tự tạo ra một loại hệ thống bảo vệ sự cân bằng các nguyên tố. Nếu như không phải nơi này bị cái gì khác xuất hiện gây ảnh hưởng thì việc hắn thiết lập ma pháp trận hoàn hoàn không thể làm trời đất biến đổi dữ dội như vậy.

Lúc đầu, do tập trung vào việc tu luyện thăng cấp nên Tiêu Bách không nhận thấy điều này. Nhưng giờ cẩn thận suy ngẫm lại, cộng thêm chi tiết luồng lớn nguyên tố khác xuất hiện, hắn mới phát hiện được. Dĩ nhiên việc hắn thiết lập ma pháp trận cũng là một phần nguyên nhân. Khu vực xung quanh bị hắc nguyên tố tập trung dày đặc đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà ngay sau đó nguyên tố khác xuất hiện nữa, cho nên việc sự cân bằng bị phá vỡ cũng dễ hiểu.

Chỗ sâu trong động vốn là hang ổ của ma thú nhện bị Thew giết lúc trước, giờ lại thành một cái lỗ đen cuồn cuộn hút gió. Tiêu Bách kinh hãi dừng bước, nhìn thứ giống  một tấm gương đen phía trước, dường như dùng để che chắn – Cổng không gian!

Không sai, chính xác là cổng không gian rồi! Nên biết rằng, ở trên đại lục Augustine, loại ma pháp không gian này đã tồn tại rất lâu, hơn vạn năm trước đã dần thất truyền, ngay cả lúc Tiêu Bách còn sống cũng chỉ có thể biết đến qua những vết tích vụn vặn từ sử liệu.

Còn bây giờ, thứ gọi là không gian ma pháp chỉ còn cái cấp thấp là không gian thứ hai được tạo ra trong không gian ma pháp giới. Vậy nên lúc này, Tiêu Bách lần đầu thấy cổng không gian ma pháp lớn như vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi. Huống gì cái cổng không gian ma pháp này lại không phải thứ tạo ra từ không gian ma pháp trận.

Đây là…rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây?

Không chỉ mỗi Tiêu Bách thắc mắc, ngay cả Thew phía sau cũng đã nhíu chặt mày. Còn Diferra và Dinetsa đi theo sau, thấy cảnh này đã kinh ngạc đến mức há mồm trợn mắt.

Mặt đất xung quanh chấn động, từng tảng đá trên vách cũng rơi ầm ầm, không khí trong động di chuyển hỗn loạn, vậy mà cánh cổng không gian phía trước vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

Ánh mắt Thew chợt khác thường, cậu nhìn về phía Tiêu Bách, dường như muốn biết trong tình cảnh này bộ xương kia sẽ làm trò gì.

Tiêu Bách trầm mặc chốc lát. Được rồi, tuy là hắn biết tò mò hại chết mèo (*) nhưng nơi này bất ngờ lại xuất hiện một cổng không gian ma pháp kì lạ, chuyện này muốn hắn bỏ qua là cực kì khó khăn.

(*)Tò mò hại chết mèo: Câu này có nghĩa là quá quan tâm đến những chuyện không phải của mình thì có thể sẽ chuốc lấy rắc rối.

U hỏa trong hốc mắt nháy liên hồi, Tiêu Bách xoay đầu, quét ánh mắt qua vài người ở đây. Sau đó đặt tầm mắt vào Dinetsa …

Thấy ánh nhìn của Tiêu Bách, Dinetsa bất giác lùi ra sau Diferra, hơi sợ sợ nhìn hắn. Cũng dễ đoán được, bị bộ xương này nhìn chằm chằm thì chắc chắn không phải chuyện gì hay ho.

Diferra cảnh giác kéo Dinetsa lùi ra sau một bước, cảnh cáo trừng Tiêu Bách.

“Trong hai người các ngươi, ai sẽ vào trong đó?” chỉ cánh cổng không gian, Tiêu Bách trưng ra bộ dạng ‘tươi cười’ mà hắn tự cho là dịu dàng ôn hòa nhất.

Cả người Diferra run lên, cậu ta cắn răng, trừng trừng nhìn Tiêu Bách trước mặt. Lúc này thì làm gì còn rảnh quan tâm đến chuyện giả vờ giả vịt yếu đuối nữa, thẳng thắn lạnh giọng, khẽ quát:”Ngươi đừng có mơ”

Tiêu Bách nghiêng đầu, liếc hai chị em họ, ‘cạc cạc’ cười âm hiểm:”Nếu hai ngươi đã quyết tâm không chịu vào, ta đành ném đại một người vào vậy…”

Vừa dứt lời, Dinetsa bỗng tái mặt, cô hiểu rõ bộ xương kia không phải chỉ nói chơi cho có. Hiện giờ, em trai mình lại đắc tội không nhẹ với hắn, nếu để hắn ném đại một người như đã nói…Diferra sẽ không thoát được!

Suy tính thật nhanh trong lòng, Dinetsa cắn môi. Cô vô thức nhìn thoáng qua Thew, thấy người ta vẫn thờ ơ như cũ, ánh mắt cô trở nên ảm đạm. Dinetsa cam chịu tránh khỏi tay Diferra, nói dứt khoát:”Không, tôi sẽ vào” Dứt lời, nhân lúc Diferra còn chưa kịp phản ứng, cô xoay mình nhảy vào trong cổng không gian kia.

“Đừngggg!”Diferra thét lên kinh hoàng.

Cổng không gian đen ngòm nhanh chóng nuốt Dinetsa vào trong. Tiêu Bách có vẻ khá bất ngờ:”Xem ra chị ngươi biết điều hơn ngươi đấy”

Diferra quay đầu lại, căm hận trừng Tiêu Bách, nghiến răng nói:”Chị ấy mà xảy ra chuyện gì thì ta thề, ông đừng bao giờ mơ tìm được thứ ông cần!”

“Ngươi còn tưởng mấy thứ kia có thể dọa được ta thật?!” Tiêu Bách coi lời dọa của Diferra chả ra gì.

Diferra hơi dao động, sau đó càng thêm căm ghét Tiêu Bách, gằn giọng nói:”Ông sẽ phải hối hận!” sau khi hung hãn quăng một câu, cậu ta cũng không quay đầu lại, thẳng tiến vào cổng không gian.

“Ơ kìa, vậy mà còn muốn chạy vào à!” hai hàm răng Tiêu Bách phát ra tiếng răng rắc, dường như hắn khá kinh ngạc.

“Lúc nãy ông mắc gì mà không cản nó lại?” Thew lạnh lùng liếc Tiêu Bách, nếu bộ xương này đã coi trọng di sản của mình đến thế thì sao lại dễ dàng để Diferra mạo hiểm vào trong thế.

Với việc Thew bất ngờ hỏi vậy, Tiêu Bách có vẻ hơi ngạc nhiên chút:”Ta còn tưởng mi định giả câm giả điếc đến cùng chớ…” Thew cau mày, hừ lạnh một tiếng, không có ý định tiếp lời.

Tiêu Bách ho hai tiếng, thì ra thằng nhóc vẫn còn đang khó chịu…

‘”Thực ra nhiều lúc cũng nên cho bọn nó nếm chút đau khổ, để thằng Diferra kia đừng tưởng bở rằng nắm được điểm yếu của ông đây là có thể khỏi kiêng sợ gì” Tiêu Bách vẫn giải thích.

Thew không phản ứng gì, chỉ nhìn chăm chăm cổng không gian không chớp mắt. Kẻ bị lơ-Tiêu Bách- ra sức vò vò đầu tóc cậu:”Ta nói này, thằng nhóc mi bày cái vẻ mặt này cho ai xem hử? Đệt, chẳng phải chỉ là ra sớm, bị cười nhạo vài tiếng thôi sao…”

“Câm miệng!” gân xanh trên trán nổi lên, Thew giơ tay hất cái tay trên đầu ra.

“Ái chà, lại xù lông nữa…” Tiêu Bách bộ dạng cợt nhả, vắt vai Thew:”Nói coi, bảy ngày kia mi chạy đi đâu hả?”

Thew liếc cái đầu lâu đang ngọ nguậy kia, khóe môi hơi cong lên, tạo nên chút ý cười lạnh lẽo:”Tôi đi lóc xương đấy, ông muốn thử xem không?!”

Tiêu Bách đơ người, nhớ tới cảnh xương gà dính máu đầm đìa hôm bữa…Đệt, thằng nhóc này quả nhiên cố ý mà!

“A —— “

Vừa lúc đó, trong cổng không gian bỗng vang lên tiếng thét hoảng sợ của Dinetsa.