Edit: Phong Lữ
Nhờ ánh lửa mập mờ, Tiêu Bách thấy rõ dưới hàm Thew nổi lên một chấm đỏ nhỏ. Nhớ đến những quả cầu lửa con rắn đốm kia phun ra có tính ăn mòn, Tiêu Bách không nhịn được nắm chặt quai hàm Thew.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!
Bị Tiêu Bách nắm đau, Thew nhanh chóng nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi.
Nghe vậy, Tiêu Bách buông lỏng tay, nhìn Thew lần nữa, vô thức hạ ngữ điệu hỏi “Đau lắm à!?”
Thew liếc hắn, lạnh nhạt nói:”Ngươi tự thử mà xem”
“Mi bị thương thương rồi” Thân thể này từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng bị thương, dường như cứ phải thế hoài, không ngưng lại được.
“Nhờ ai đó ban tặng cả đấy!” Thew nghiến răng.
Tiêu Bách cũng không tiếp lời, duỗi tay sờ người Thew.
“Ngươi làm cái gì vậy?!” Thew quát khẽ, trong giọng pha chút tức giận.
“Tìm mãi mới thấy!”
Cười giễu vài tiếng xong, Tiêu Bách tìm trong ngực Thew ra một quả cầu chứa toàn bộ gia sản của hắn – không gian ma pháp giới và một cái nhẫn vàng.
Không thèm để ý ánh mắt thâm độc của Thew, Tiêu Bách thản nhiên cất kỹ nhẫn vàng, sau đó chuyển ma lực vào không gian ma pháp giới, mở ra một khoảng không. Tiếp đó, Tiêu Bách lấy ra trong đó một lọ nước nhỏ.
Thew lại nhíu mày, nghi ngờ xem xét cái lọ trong tay Tiêu Bách, tinh thần bỗng nhiên căng thẳng.
“Xoa cái này vào sẽ đỡ hơn”. Lại nói, Tiêu Bách lúc trước cũng vì Thew mà đi cướp không ít thuốc.
Có điều Thew dường như không tin bộ xương kia lại tốt như vậy, ánh mắt vừa cảnh giác, còn pha chút nghi ngờ.
- Yên tâm đi, nếu ta muốn giết mi cũng chẳng cần chờ tới giờ.
Dứt lời, Tiêu Bách nâng cằm cậu, đổ chút chất lỏng trong lọ lên trên.
Cảm giác mát lạnh theo đó thấm vào vết thương rát bỏng, Thew vừa căng người vừa run lên, sau đó từ từ buông thõng. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Bách nói một câu khiến cậu đơ cứng người.
- Chỗ đó trên người mi cũng bị?
- ….Để ta tự làm.
- Mi bị trói thế này thì sao mà làm?
- …Ngươi không biết cởi trói cho ta à!
Thew hơi cáu.
Tiêu Bách liếc nhìn cậu, ngẫm nghĩ một chút “Vậy ngộ nhỡ mi chạy trốn thì sao?”
Thew tiếp tục trừng hắn, nếu muốn chạy, cậu cũng chẳng ngu mà chọn lúc này!
Đương nhiên những lời này cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng, nhỡ nói thật thì có trời mới biết bộ xương kia sẽ nghĩ ra trò xấu xa gì mà hành cậu.
Thấy Thew không nói gì, Tiêu Bách không hiểu sao có chút tức giận:”Mi vẫn cứ muốn chạy!” Người này được hắn cứu nhiều lần như vậy, vậy mà lúc nào cũng nghĩ phải chạy trốn khỏi hắn. Nghĩ vậy, Tiêu Bách không nhịn được lửa giận.
Nhìn bộ dạng căm phẫn của Tiêu Bách, Thew cũng không biết mình nghĩ gì mà bỗng nhiên có phần trầm mặt.
Thực ra, sau khi tỉnh lại sau đợt dị biến cơ thể, cậu cũng không bỏ đi ngay. Cậu trông giữ 3 ngày bên cạnh bộ xương kia, nhìn hắn nằm yên trên mặt đất. Thew không hiểu, rõ ràng cậu hận kẻ này muốn chết, nhưng khi nhìn hắn yên lặng, không có sinh khí, cậu bỗng dưng có cảm giác tức ngực, khó chịu.
Thew nghĩ mãi không hiểu, cậu thấy cậu có phần thay đổi, khiến cậu có chút không quen….bất kể trong hay ngoài.
Nếu như vào ngày thứ 3, cậu không bị cảm giác đói rét thức tỉnh thì e rằng không biết cậu còn ngồi trông bộ xương này bao lâu…Thew mừng vì lý trí cậu đã chiến thắng mớ cảm xúc phức tạp kia, cho nên đó là lí do cậu rời đi!
Nghĩ vậy, Thew nhìn về phía Tiêu Bách với ánh mắt quái dị. Cậu có chết cũng không nghĩ tới kẻ vốn đã “chết”-bộ xương kia, lại còn xuất hiện. Cho nên tới khi thấy “xác ướp” nào đó nhảy nhót tới, Thew cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
“Ngươi lúc đó rốt cuộc có chết hay không?” Đây là thắc mắc lớn nhất của Thew, tuy rằng cậu muốn hỏi:”Tại sao ngươi còn chưa chết?” hơn.
Về vấn đề Thew hỏi, Tiêu Bách không khỏi nhíu mày. Mặc dù có chút bất mãn Thew đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng khi nghe hỏi đến, chuyện này đúng là Tiêu Bách chưa từng nghĩ tới…
- Vấn đề này còn đang chờ nghiên cứu!
Tiêu Bách gật gù, ra dáng như đang suy nghĩ, nhưng thực ra ngay cả hắn cũng không biết mình rốt cuộc là đã chết hay còn sống. Còn nữa, làm sao mới biết bản thân mình có thể chết hay không, mà thế nào mới thực sự gọi là chết, thể xác mất đi, hồn phách tan biến?
Thew im lặng trong chốc lát rồi mới nói: ”Vậy phiền ngươi từ rày về sau, trước khi “chết” nhớ nhắc một tiếng” tránh cho cậu đến khi đó chạy xong lại bị bộ xương khô âm hồn bất tán nào đó bắt lại.
- …
Tiêu Bách nhìn chằm chằm cậu, bất thình lình hỏi một câu:“Này, tiểu quỷ, mi có phải rất muốn rời khỏi ta không?” Được rồi, chủ đề nói chuyện bị đổi tới đổi lui nãy giờ đã được Tiêu Bách kéo lại hỏi. Chẳng qua…câu hỏi này có chút quái gở.
Thew nghi ngờ nhìn hắn một cái, ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó…Lắc đầu!
Đệt, không muốn đi mà ngày ngày nghĩ tới chuyện chết của ông đây. Tiêu Bách cười lạnh:“Nói thật đi!”
Thew nhướng một bên mày, không trả lời, nhưng khóe môi lại cong lên, cười đểu, như thể đang trả lời “đồ ngu mới không nhận ra…”.
Mịe, bố đây xui xẻo, nuôi phải một con sói vô ơn!
Tiêu Bách nhịn không nổi, mắng nhiếc. Xem ra nếu không giở chút trò thì tên này mãi không rõ ai mới là kẻ làm chủ. Nghĩ đến đây, Tiêu Bách đột nhiên cười âm hiểm vài tiếng, nắm cằm Thew lên:”Nhưng nói đi phải nói lại, gương mặt này đúng là đẹp lắm, chậc chậc…”
“Ngươi lại trúng gió à?” Dù sao cậu đắc tội người này cũng không phải lần đầu. Bởi trước lạ sau quen mà, Thew bây giờ đã có phần “miễn dịch” với bộ xương khô này.
“Tiểu quỷ, thực ra…mi là nữ đúng không” Hai ngọn u hỏa ở trong mắt nháy lên ánh sáng khó hiểu, Tiêu Bách không nhìn tới ánh mắt âm u của Thew, nở nụ cười giả tạo với khuôn mặt đẹp đẽ kia
Phải nói rằng, con sói này bây giờ đúng lãnh diễm khác người, nhưng càng xem càng cảm thấy nó giống con gái hơn. Tiêu Bách bỉ ổi cười một lát, bất thình lình ngồi chồm hổm xuống, tay kéo quần nhỏ người kia.
Cả người bỗng run lên, mặc dù có cố giữ bình tĩnh thế nào, mặt Thew cũng không khỏi không biến sắc:”Ngươi làm gì đó!?” – tiếng thét chói tai, không biết là do hoảng sợ hay thẹn quá hóa giận.
Không thèm đếm xỉa tới ánh mắt như muốn giết người kia, Tiêu Bách cười tươi như hoa:
- Có làm gì đâu, chẳng qua chỉ là kiểm tra phía dưới mi có chim nhỏ hay không thôi mà!
Thew không nhịn nổi cơn giận mà đạp một cú.
- Này, này, không chết được đâu mà.
- Chết tiệt! Nếu ngươi dám làm thế, ta thề có ngày ta sẽ nghiền đồ biến thái nhà ngươi thành tro!
Giống như dã thú bị chọc giận, Thew dốc hết sức bình sinh mà vùng vẫy. Dù có bị mấy dải băng đen siết đau mấy cũng phải thoát khỏi tay Tiêu Bách.
Như một dã thú con phẫn nộ, sức lực tăng mạnh kinh người. Tiêu Bách nhiều lần mém bị nó đá văng ra. Hừ, ông đây không tin không chế phục được con sói nhà mi.
Tiêu Bách cũng bị khơi dậy tính hung hãn, một phát bắt ngay được cổ chân đang đạp lung tung kia, một tay nhân cơ hội đó mà cởi quần nhỏ xuống. A? Không như dự liệu, quần nhỏ bị Tiêu Bách dốc sức muốn kéo xuống lại vẫn vững vàng nằm dưới hông Thew.
“Chuyện này là sao!” Tiêu Bách không cam tâm, hắn tiếp tục ra sức xé. Có điều hắn hình như đã quên, Thew hiện tại không chỉ có vẻ ngoài tha đổi mà ngay cả sức lực, tầm vóc cũng thay đổi lớn. Điều này gián tiếp khiến quần áo Thew ngày trước cũng “co” lại.
A——
Tiếng vải bị xé vang lên, Tiêu Bách còn chưa kịp ngẩn đầu nhìn thì đã bị một cú vào đầu, kéo theo một cơn gió lạnh ập đến.
Kéttt —— ầmm——
Tiêu Bách bất hạnh bị đánh bay ra ngoài, sau đó ở trên không vẽ ra một đường cong xinh đẹp, khi tiếp đất lăn thêm ba vòng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị Thew đánh lén thành công. Tiêu Bách vừa đứng dậy, vừa tức giận muốn báo thù. Hai mắt đen như mực, tròng mắt đảo đảo liên tục.
Thew giống như bị kiệt sức, rã rời ngồi xuống đất, hổn hển thở từng ngụm khí. Ánh mắt trong phút chốc nhìn chằm chằm phía trước. Cục diện trở thành hai kẻ quái dị đang “mắt to trừng mắt nhỏ’’
“Ợ~~” Chỉ thấy một con chuột béo ú như quả cầu màu trắng, vừa đang dùng xương mài răng cửa, vừa vỗ vỗ cái bụng tròn xoe rất hưởng thụ, quay về phía Tiêu Bách mà ợ hơi thỏa mãn.
Tiêu Bách thấy mình như hóa đá. Tầm mắt hắn gần như không làm chủ được mà nhìn vào cái bụng con chuột trước mặt, dời đến khớp xương bên cạnh, lửa giận trong chớp tạm thời lắng xuống
Ngọn lửa giận đáng ra đã bùng nổ ấy bây giờ lại không thấy bóng dáng…
Trong phút chốc, Tiêu Bách thực sự không thể dùng từ ngữ để miêu tả tâm tình của mình lúc này. Bị Thew đánh bay ra đã đành, hắn không ngờ ngay cả một con chuột cũng dám đè đầu cưỡi cổ ăn hiếp hắn!
Vì vậy, sau khi trầm mặc chừng 10 giây, Tiêu Bách bùng nổ cực đại. Tay vung ra hỏa cầu âm ti mang theo sự tức tối ập xuống con chuột trắng nhỏ. Tiêu Bách cho rằng mình phải giết “chuột” dọa khỉ, lấy lại oai phong. =))
Nhưng sự đời trớ trêu thay, con chuột trắng một giây trước còn thoải mái nhàn nhã, một giây sau bỗng há mồm, ngốn hết hỏa cầu âm ti của Tiêu Bách vào một lượt.
Một làn khói nóng bốc ra từ lỗ mũi chuột béo. Nó hình đã ăn quá no rồi, ợ liên tiếp ba cái, bụng căng thêm một vòng.
Nuốt chửng ma pháp công kích!
Thew kinh hãi, không thể tin nổi nhìn con chuột béo trước mắt, còn Tiêu Bách thì kinh ngạc mém rớt hàm. Hắn không ngờ con chuột béo kia lại đục nước béo cò, nuốt chửng ma pháp của mình.
Lẽ nào, lẽ nào…. Tiêu Bách đột nhiên giật mình một cái, như đã nghĩ ra chuyện gì đó. Tiêu Bách nhìn chăm chú con chuột đang muốn đứng lên, nhưng vì cơ thể nó quá tròn nên vừa rướn dậy lại ngã bẹp xuống.
—
Hết chương 14