Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 56: Lý Văn Phong Không Được






Nhìn thấy đội phó muốn đem Lương Vĩnh Khang rời đi, Trịnh Hoàng Yến tức thì đứng ra ngăn lại, cô lên tiếng nói: “Tôi còn chưa thẩm vấn hắn ta xong, anh làm sao lại muốn đưa người đi rồi!”
Đội phó thật sự rất khó chịu với thái độ của Trịnh Hoàng Yến, nhưng tính tình của cô hắn không thể nào không biết được, chính vì vậy hắn mới nhìn lấy cô, nói: “Đây là mệnh lệnh của cấp trên, tôi chỉ chấp hành theo mệnh lệnh mà thôi!”
“Mệnh lệnh của cấp trên? Là mệnh lệnh của ai?” Trịnh Hoàng Yến nghe xong, cũng vẫn một mực không muốn buông tha cho Lương Vĩnh Khang, vì vậy rất cứng rắn nói.
“Là đội trưởng của chúng ta ra lệnh, nghe nói chỉ thị từ thủ trưởng thành phố.

Cô cũng nên ngoan ngoãn chấp hành thì hơn!” Người đội phó thấy Trịnh Hoàng Yến không chịu chấp hành quyết định, chỉ có thế lấy người phía trên ra đe dọa.
Nhưng càng như vậy, Trịnh Hoàng Yến càng cố chấp nói: “Tuyệt đối không được, người này tự ý tụ tập đánh nhau, gây mất trật tự nơi công cộng, nên phải được pháp luật trừng trị đích đáng.

Dù ai có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng phải để cho anh ta chịu lấy hình phạt của mình!”
Hễ mỗi lần nhắc đến đội trưởng Lý Hải Đường, thái độ của Trịnh Hoàng Yến liền trở nên gay gắt vô cùng.

Người đội phó cũng biết được chuyện này, vì vậy anh ta mới phải đổi giọng nói: “Không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng lần này tôi nghe nói là do chính trực tiếp bí thư Ngạn chỉ đạo.

Cô mà còn cố chấp như vậy, tôi chỉ có thể bắt buộc cưỡng chế làm việc mà thôi!”
Nghe nhắc đến tên của bí thư Ngạn, sắc mặt của Trịnh Hoàng Yến không khỏi hơi đổi một chút.


Sau đó cô mới cẩn thận hỏi lại thêm một lần nữa: “Lần này lời anh nói là thật chứ? Chuyện này do chính bí thư Ngạn truyền đạt xuống?”
Người đội phó lúc này chỉ có thể cười khổ, nói: “Tôi chẳng lẽ dám lấy danh dự của bí thư ra đùa giỡn được sao? Là chính ông ấy gọi điện cho giám đốc công an thành phố, rồi giám đốc gọi xuống, đốc thúc đội trưởng phải giải quyết ngay việc này cho xong, không được chậm trễ.

Nếu không, tôi cũng không quản đến mấy việc của cô!”
Nghe đội phó đã nói như thế rồi, Trịnh Hoàng Yến chỉ có thế bất đắc dĩ nói: “Vậy thôi được, tôi coi như hôm nay nể mặt bí thư, tạm tha cho hắn ta một lần vậy!”
Nói xong, cô còn cố ý nhìn đến Lương Vĩnh Khang, liếc mắt, lườm hắn một cái: “Xem như hôm nay anh gặp mặt, hôm nay tôi tạm tha cho anh một lần! Nhưng lần sau, anh mà còn để tôi thấy anh vi phạm nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!”
Lương Vĩnh Khang thấy mình rốt cuộc cũng được thả ra ngoài, hắn không khỏi thờ phào một hơi.

Lúc này hắn đối với mấy lời hăm dọa của cô hoàn toàn không thèm để ý một chút nào.
Với lại, thông qua cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Lương Vĩnh Khang cũng biết được, chuyện này đã được cha của Lê Khả Hân giải quyết xong.

Trong lòng của hắn không khỏi cảm thán không thôi: “Ài, quả nhiên là người có quyền, có tiền thì khác hẳn! Hoàn toàn không giống như mình, hở một chút là bị người ta tóm cổ đến đồn công an, gây ra không biết bao nhiêu là rắc rối.

Thật sự là phiền phức chết đi được!”
Tuy trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng Lương Vĩnh Khang đối với địa vị, quyền lực hoàn toàn không có một chút hứng thú nào.

Nếu không, lúc hắn còn ở trong quân ngũ, bằng vào thành tích cá nhân của bản thân, cùng với một ít mối quan hệ quen biết trong đó, bây giờ không những không có bị đuổi ra khỏi ngành, thậm chí đã được thăng cấp vùn vụt rồi.
Nhưng hắn là người không thích bon chen, lại rất thẳng tính, chính vì vậy đã vô tình đắc tội không ít người.

Cho nên, khi bị đuổi ra khỏi ngành, hắn cũng chỉ là một tên lính quèn mà thôi!
Cảm thán thì mặc cảm thán, nhưng Lương Vĩnh Khang trước lúc rời khỏi phòng tạm giạm, vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn lấy Trịnh Hoàng Yến một trận.
“Nhìn cái gì? Anh có tin tôi móc mắt của anh ra hay không?” Bị Lương Vĩnh Khang trừng mắt lên nhìn như vậy, Trịnh Hoàng Yến tức thì nổi giận, vung tay lên hăm dọa.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang làm như không thấy, còn cố ý nói với vị đội phó đang đi bên cạnh: “Anh có nghe thấy tiếng gì không? Trong phòng tạm giam của các anh làm sao lại nhốt sinh vật hoang dã vào đây vậy? Thật sự là rất dọa người đó, anh có biết là tôi rất sợ hãi hay không?”
Người đội phó cũng biết là Lương Vĩnh Khang đang cố ý nói móc Trịnh Hoàng Yến, nhưng khi biết được Lương Vĩnh Khang có quan hệ thân thiết với bí thư Ngạn, hắn cũng không dám lớn giọng với Lương Vĩnh Khang, mà chỉ nghiêm sắc mặt, nói: “Đề nghị anh nghiêm túc một chút! Anh muốn gây sự, hay nói năng gì đó, thì mời anh ra khỏi đồn rồi hãy nói!”
Lương Vĩnh Khang thấy người này không thú vị như vậy, nhất thời cũng chẳng thấy hứng thú mà trêu đùa nữa.

Nhưng Trịnh Hoàng Yến thì giận đến tím mặt, cô không khỏi hầm hự chạy đuổi theo phía sau hắn, một mặt tức giận nói: “Này anh kia, vừa rồi anh nói ai là sinh vật hoang dã hả? Anh có tin là tôi sẽ bắt anh lại vì tôi xúc phạm nhân phẩm của người khác hay không?”
Lương Vĩnh Khang lúc này tất nhiên là giả vờ như không nghe thấy, còn cố ý nhìn lấy người đội phó đi ở bên cạnh nói: “Này, anh cảnh sát! Vừa rồi tôi có nói gì xúc phạm đến cô cảnh sát kia hay sao? Làm sao cô ta lại nói tôi xúc phạm nhân phẩm của người khác? Đây không phải là tác phong làm việc của các anh đấy chứ?”
Bị Lương Vĩnh Khang đá xoáy về chuyện này, lại nhìn thấy thái độ hung hăng càn quấy của Trịnh Hoàng Yến, người đội phó chỉ có thể tức giận nói: “Này, hai người có thể ngừng đấu khẩu được hay không? Chỗ này là chỗ làm việc của phòng cảnh sát, chứ không phải là cái chợ để hai người cãi nhau!”
Nói xong, người đội phó còn xoay mặt lại, nhìn lấy Trịnh Hoàng Yến, nói: “Còn cô nữa, lúc nãy đội trưởng gọi điện nói cô đến ngay phòng của ông ấy có việc.

Cô đừng có theo sau lưng tôi nữa, được không?”

Trịnh Hoàng Yên nghe nói đội trưởng gọi mình đến gặp mặt vào lúc này, trong lòng của cô dường như có dự cảm không lành.

Nhưng nghĩ ngợi một hồi, cô vẫn là hừ lên một tiếng, rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn thấy Trịnh Hoàng Yến đã đi khỏi, người đội phó không khỏi thở ra một hơi.

Mà Lương Vĩnh Khang thì nhìn theo bóng lưng của Trịnh Hoàng Yến một hồi, sau đó cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng tạm giam.
Lại nói, Lý Văn Phong sau một hồi bị Lương Vĩnh Khang đánh ở trong quán karaoke, còn kéo người của hội Hoa Hồng đến, nhưng không thể làm được gì, trong lòng của hắn không khỏi buồn bực vô cùng.

Chính vì thế, khi kéo người rời khỏi quán karaoke, Lý Văn Phong liền chạy thẳng vào trong khách sạn, rồi gọi lên một cô đào để phục vụ cho mình.
Khi vừa nhìn thấy cô đào xinh đẹp bước vào trong phòng, Lý Văn Phong liền nhịn không được mà kéo cô, lôi lên giường, rồi bắt đầu lột lấy quần áo của cô ra để hành sự.

Ả đào thấy Lý Văn Phong vồ vập như vậy, không khỏi nũng nịu kêu lên một tiếng: “Anh này, làm cái gì lại gấp như vậy, người ta từ từ sẽ phục vụ cho anh mà!”
Nhưng Lý Văn Phong không có để cho cô nói nhiều, hắn trực tiếp đưa tay tát mạnh lên mặt của cô một cái, làm cô choáng váng hết cả mặt mày.
Sau đó, Lý Văn Phong còn tức giận nói: “Mẹ nó, ông mày đang gấp, mày còn lắm lời như vậy làm gì? Còn không mau nằm xuống?”
Ả bị một cái tát như trời giáng, tức thì muốn nổi đóa lên.

Nhưng khi nhìn thấy được hình xăm hoa hồng trên cánh tay của Lý Văn Phong, ả nhất thời nín bặt, hoàn toàn không dám lên tiếng phản ứng một chút nào.

Ả lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn đem đồ của mình lột sạch, rồi dạng hai chân ra nằm ngay trước mặt của Lý Văn Phong.
Lý Văn Phòng nhìn lấy thân thể trắng nuột của cô, cuống họng nhất thời nhịn không được mà đánh ức một tiếng.

Quả thật ả đào này thân thể rất tốt, nước da lại trắng, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn.

Đương nhiên, tất cả những thứ này phần lớn là do son phấn trên người của cô tạo ra.

Mà Lý Văn Phong lúc này cũng không cần để ý nhiều như thế, hắn chỉ muốn nhào lên đem ả đào này ăn tươi nuốt sống một trận.
Chỉ nghe, Lý Văn Phong trầm thấp gầm lên một tiếng, sau đó hắn như là một con thú động đực, đổ nhào lên trên người của ả đào vừa cắn, vừa mút, như thể một đứa trẻ con đang thèm khát một bầu sữa mẹ vậy.
Thế nhưng, qua một hồi lâu sau, vẻ mặt của Lý Văn Phong có chút khựng lại, mà giọng nói của cô đảo xinh đẹp dưới người của hắn, cũng bắt đầu nửa hờn, nửa giận nói: “Anh yêu, rốt cuộc là anh có được hay không vậy? Anh có cần em làm cho “thằng nhỏ” của anh đứng dậy hay không?”
Nghe thấy mấy lời này của cô, trong lòng của Lý Văn Phong nhất thời nổi nóng.

Hắn hung hăng cắn xuống một ngụm trên đầu ngực của cô, làm cô sợ hãi đến la lớn lên: “A, anh làm gì vậy? Mau buông em ra, đau quá! Làm ơn, ành đừng có cắn nữa!”
Sau một hồi cắn lấy ngực của cô, Lý Văn Phong dương như vẫn chưa xả hết giận.


Hắn lập tức đem cô lật úp người lại, rồi sau đó vung tay đánh mạnh lên mông của cô.
Hắn lúc này vừa đánh, vừa mắng chửi: “Con mẹ nó, là ai không được, là ai không được hả? Mẹ nó, thằng nhỏ của tao vừa mới hưng phấn ngốc đầu lên, mày ồn ào như vậy không phải là đang dọa nó sợ hay sao? Hay là mày không muốn ông chơi mày, vì vậy mày mới không cho thằng nhỏ của tao ngốc đầu lên hả?”
Trong lòng ả đào lúc này vừa hận, vừa khinh bỉ chịu nhục.

Nếu như không phải thân phận của Lý Văn Phong có chút đặc thù, cô đã xong ra ngoài kêu người đi vào thu thập hắn rồi.

Nhưng lúc này, cô không thể nào làm khác hơn, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!
Thế nhưng, người đau khổ nhất lúc này lại chính là Lý Văn Phong.

Hắn không hiểu vì sao trong lòng mình hừng hực như lửa đốt, đặc biệt là thấy “con hàng” ngon như vậy ở trước mặt, “thằng nhỏ” của hắn lại không thể dựng thẳng lên được.

Mà nó lúc này cứ như một cọng bún thiu, dù hắn làm bao nhiêu cách vẫn không thể dỗ nó đứng lên được.

Đây là một chuyện mà từ trước đến nay hắn chưa từng gặp phải.

Với lại, hắn đang còn ở tuổi tráng niên, chẳng lẽ lại bị yếu sinh lý như vậy hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng Lý Văn Phong càng thêm tức giận, lực đánh cũng càng thêm mạnh.

Cô đào sau một hội bị đánh đau, rốt cuộc cũng nhịn không được mà kêu toáng lên.

Thế nhưng, Lý Văn Phong vẫn không chịu dừng tay.
Đợi cho đến lúc cảm giác bàn tay mình có chút đau rát, hắn mới tức tối đạp thẳng vào người cô đào, rồi mắng to: “Mẹ nó, đúng là một con đ* ăn hại, mày mau cút nhanh cho khuất mắt tao!”
Cô đào tức nhiên là cố nén đau, nhanh chóng mặc đồ vào chạy đi ra ngoài.

Nhưng lúc cô bước ra khỏi cửa phòng, không khỏi âm thầm phun xuống một bãi nước bọt, khinh bỉ nói: “Đã không được rồi còn muốn mắng ai? Đúng là thứ đàn ông vô dụng!”.