Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 47: Đóng Cửa






Nghe tiếng quát tháo này, tức thì mọi người đều đưa mắt nhìn lại.

Lúc này, hai hàng chân mày của Lê Quốc Thiên càng thêm cau chặt.
“Thế nào, mọi người nhìn cái gì? Còn không mau tản hết đi, nơi này đã có công an làm việc rồi, người không có phận sự mau tránh đi!” Người đang nói chuyện lúc này là một người đàn ông mặc đồng phục, đeo quân hàm đại úy.
Đi bên cạnh vị đại uy này còn có hai công an viên nữa.

Khi bọn họ trông thấy Lương Vĩnh Khang, Lê Quốc Thiên cùng với Phạm Nhật Minh đứng một chỗ, thì lập tức đi tới nói: “Ông Minh, người mà ông nói đâu rồi? Mau giao người đó ra cho chúng tôi đem về phường làm việc!”
Phạm Nhật Minh nghe thế, liền đứng ra chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Đây, chính là người này! Người này vừa rồi không chỉ giả mạo hành nghề y, còn cố ý gây rối trong bệnh viện, chúng tôi đề nghị phía công an các anh phải làm việc nghiêm túc về trường hợp này!”
Vị đại úy công an kia nhìn cũng không thèm nhìn, tức thì gật đầu đáp lại: “Không thành vấn đề, đối với những kẻ chuyên lừa gạt gây rối trị an như thế này, công an chúng tôi sẽ trừng phạt một cách nghiêm khắc.

Tuyệt đối không thể dung túng cho những kẻ có hành vi như vậy, dửng dưng ở bên ngoài vòng pháp luật được!”
Nói xong, hắn ta còn ra hiệu cho hai công an viên đi bên cạnh tiến tới, bắt lấy Lương Vĩnh Khang đem về phường.
Nhưng ngay lúc này, Lê Quốc Thiên lại đứng ra lớn tiếng quát: “Dừng lại!”
Thấy có người dám ở trước mặt mình quát tháo như vậy, vị đại úy công an kia tức thì trợn ngược mắt lên nói: “Anh đang làm gì? Anh muốn cản trở chúng tôi thi hành công vụ hay sao?”
Lê Quốc Thiên nhìn thấy thái độ này của đại úy công án, trong lòng tức thì dâng lên một cỗ lửa nóng.


Nhưng tình hình trước mắt, Lê Quốc Thiên cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ nghiêm mặt, nói: “Các anh rõ ràng còn chưa tìm hiểu nguyên nhân cụ thể của vụ việc, đã tự ý bắt người như vậy, các anh cảm thấy mình làm đúng quy trình rồi sao?”
Bị Lê Quốc Thiên chất vấn, vị đại úy công an kia tức thì đỏ mắt, hắn thẹn quá hóa giận, nói: “Công an chúng tôi làm việc, còn chưa tới phiên anh lên tiếng chất vấn! Anh còn đứng ra ngăn cản như vậy nữa, tôi sẽ ghép anh vào tội đồng lõa, cùng với ngăn cản người thi hành công vụ.

Đến lúc đó, ngay cả anh tôi cũng bắt về phường đó!”
Nghe giọng điệu phách lối, ngang ngược này của vị đại úy công an, Lê Quốc Thiên tức thì giận đến tím mặt, nhưng lúc này Lê Quốc Thiên vẫn nhịn xuống được, chỉ đơn giản giải thích nói: “Tôi không phải là muốn ngăn cản các anh bắt người, nhưng trước khi bắt người, tôi chỉ muốn nói rõ ràng cho các anh biết.

Người đàn ông mà các anh chuẩn bị bắt, là người hoàn toàn vô tội.

Chính anh ta là người đã đem con trai tôi cứu sống lại, mà những người đang tự xưng là bác sĩ, là giám đốc bệnh viện kia mới chính là những kẻ có tội.

Anh không suy xét sự việc cho kỹ càng, liền đem người vô tội bắt đi, anh không sợ pháp luật sẽ trừng trị anh về tội tắc trách hay sao?”
Trước những lời đanh thép của Lê Quốc Thiên, vị đại úy công an kia cũng nhất thời trở nên do dự.

Mà nữ giám đốc bệnh viện lúc này lại đột nhiên nhảy ra, nói: “Các anh đừng tin vào mấy lời nhảm nhí đó! Bọn họ chính là cùng một bọn, là bọn họ cố tình diễn trò để lừa gạt lòng tin của mọi người, muốn hủy hoại đi danh tiếng của bệnh viện chúng tôi! Các anh phải bắt bọn họ lại, để pháp luật trừng trị những kẻ lừa gạt hại người như thế một cách đích đáng!”
Nghe nữ giám đốc bệnh viện trắng trợn đổi trắng thay đen, nhất thời Lê Quốc Thiên nhịn không được mà cười to một tiếng.
Tràng cười này của Lê Quốc Thiên tức thì làm cho mọi người không hiểu ra làm sao cả.

Mà vị đại úy công an kia cũng đã lấy lại được bình tĩnh, trừng mắt lên nhìn lấy Lê Quốc Thiên, nói: “Anh cười cái gì?”
“Tôi chính là cười cho sự ngu dốt của các người.

Tôi chính là đang cười những con người được nhân dẫn nuôi dưỡng, được nhân dân kính yêu, tôn trọng gọi lấy một tiếng cô bác sĩ, anh công an như các người.

Các ngươi vì đồng tiền mà đã làm mờ mắt mất lương tâm của các người.

Các người vì danh lợi mà quên đi bổn phận của các người.

Các người nên nhớ, các người có được địa vị như ngày hôm nay, các người có được của cải như ngày hôm này.

Tất cả những thứ đó, đều là từ mồ hôi, nước mắt của nhân dân làm ra cả đấy! Các người là người của nhà nước, là người của nhân dân, vậy mà quên mất bản thân mình là ai, bản thân mình phục vụ cho cái gì.

Thử hỏi như vậy, các người có còn xứng đáng đảm nhiệm những vị trí như vậy nữa hay không?”
Lời của Lê Quốc Thiên nói ra làm chấn động toàn trường, không khí nhất thời an tĩnh trở lại.
Mà vị đại úy công an kia dường như nhìn ra được thứ gì đó, nhất thời có chút bị dọa sợ, nhìn lấy Lê Quốc Thiên nói khẽ: “Anh, anh rốt cuộc là ai?”

Đến lúc này, Lê Quốc Thiên cũng không thèm che giấu gì nữa, anh ta trực tiếp lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ, phía trên còn in con dấu đỏ chót, sắc mặt lạnh lùng nói: “Tôi chính là ủy viên ban kiểm tra kỷ luật của tỉnh, đây là giấy chứng nhận của tôi!”
Tức thì, vị đại úy công an cùng với nữ giám đốc bệnh viện đều bị dọa đến xanh mặt.

Nhất là đại úy công an, anh ta vừa nhìn liền biết, tấm thẻ này không phải là đồ giả.

Mà với hành vi vừa rồi của anh ta, thì việc rớt chức, đuổi ra khỏi ngành là chuyện nhỏ, sợ rằng ngay cả chức vụ đảng viên anh ta cũng sẽ bị khai trừ.
“Chuyện này… chuyện này chắc là có hiểu lầm nào đó, chúng tôi… chúng tôi chỉ làm theo chức trách mà thôi!” Sau một hồi bị dọa sợ, vị đại úy công an kia tức thì đổi giọng, một bộ sợ hãi, nịnh nọt nói.
Mà hai người Phạm Nhật Minh cùng với nữ giám đốc bệnh viện lúc này cũng tới gần vị trí của Lê Quốc Thiên, nhìn xem tấm thẻ kia một hồi.

Ngay sau đó cả hai đều nhìn lấy Lê Quốc Thiên, nói: “Thưa anh, vừa rồi có lẽ là do sơ sót hay hiểu nhầm gì đó, bệnh viện của chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho gia đình anh một cách xứng đáng.

Hy vọng chuyện lần này anh có thể giơ cao đánh khẽ, đừng để cho bệnh viện của chúng tôi phải đóng cửa!”
Thế nhưng lúc này sắc mặt của Lê Quốc Thiên cực kỳ lạnh lùng, anh ta nhìn lấy ba người bọn họ, rồi nhìn lấy những vị bác sĩ đã từng làm cấp cứu cho con trai mình.

Cuối cùng, anh ta mới mở miệng ra nói: “Tôi đã từng nghĩ không muốn đem chuyện này ra làm cho to lên.

Nhưng các người cứ một mực khăng khăng đòi làm theo ý mình, muốn dồn người ta vào con đường chết.

Lúc đó, tại sao các người không tự nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến một ngày mình cũng rơi vào tình trạng tương tự như vậy.

Ở đây, ai mà không có con cái, ai mà không có gia đình.

Các người thử nghĩ xem, nếu như gia đình của các người, con cái của các người, bị người ta đối xử như vậy, các người có chịu đựng được không? Hơn nữa, nếu như không phải có anh ta cứu con tôi sống lại, thì giờ phút này nó đã là một bộ thi thể lạnh lẽo rồi.

Các anh thử nói cho tôi nghe xem, các anh làm việc như vậy có còn xứng đáng làm một con người hay không? Các anh có xứng đáng được pháp luật khoan hồng và mọi người tha thứ hay không?”
Lời tức giận này của Lê Quốc Thiên dường như đã chạm vào nỗi lòng của rất nhiều người.

Tức thì, bầu không khí chung quanh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều đang trầm tư, đều đang suy nghĩ lấy những lời này.
Mà ngay lúc này, Lê Quốc Thiên lại hướng về phía đại úy công an nói: “Anh hiện tại đang giữ chức vụ gì? Lãnh đạo của anh là ai? Tôi muốn được làm việc với cấp trên của anh.

Anh có thể gọi cấp trên của anh tới đây làm việc được không?”
Vị đại úy công an kia vừa nghe Lê Quốc Thiên nói như vậy, nhất thời hia tay hai chân đều run lên.

Nhưng rồi anh ta vẫn chậm rãi đáp: “Vâng, tôi biết rồi! Tôi sẽ gọi cho cấp trên của tôi đến ngay!”

Ngay sau đó, hắn ta liền gọi điện trực tiếp cho trưởng công an phường tới làm việc.
Khoảng qua chừng mười phút sau, một người đàn ông trung niên mang theo cặp táp, cùng với mấy vị cán bộ cấp dưới đi tới khoa cấp cứu.

Vừa nhìn thấy người này, tức thì đám y bác sĩ trong bệnh viện đều bị dọa sợ.

Mà nữ giám đốc bệnh viện cùng với Phạm Nhật Minh tức thì cũng đứng ngây ra như trời trồng.
“Cái này, anh ta làm sao lại đến bệnh viện vào lúc này?” Phạm Nhật Minh có chút kinh hoảng mà nhìn lấy nữ giám đốc bệnh viện thì thầm.
Thế nhưng, nữ giám đốc bệnh viện lúc này cũng đã không còn tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi này của ông ta.

Bởi vì bà ta biết, lần này bệnh viện của mình xong thật rồi.
“Xin chào mọi người, chắc mọi người cũng không phải không nhận ra tôi chứ? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là chánh thanh tra của sở y tế, vừa được lãnh đạo điều xuống kiểm tra một vài vấn đề về bệnh viện của các vị.

Hy vọng là các vị có thể phối hợp điều tra, đừng để tôi phải khó xử trong việc làm báo cáo với cấp trên!” Người đàn ông trung niên này vừa xuất hiện, liền hướng về phía nữ giám đốc bệnh viện và Phạm Nhật Minh cười nói.
Chỉ là, vừa nhìn thấy nụ cười này của ông ta, nữ giám đốc bệnh viện liền trực tiếp té ngồi xuống đất, bộ dạng vô cùng thê thảm, trong miệng còn không ngừng lải nhải: “Xong rồi, lần này bệnh viện chúng ta thật sự là xong rồi!”
Còn Phạm Nhật Minh thì chỉ biết cười khổ trong lòng, ông ta làm sao không biết sự xuất hiện của vị chánh thanh tra sở y tế vào lúc này là có ý vị như thế nào.

Lại liên tưởng đến cuộc điện thoại lúc nãy của Lương Vĩnh Khang với một người nào đó, ánh mắt của Phạm Nhật Minh càng thêm sâu sắc mà nhìn lấy hắn một phen.
Đến lúc này, ông ta mới nhận ra được, mình thật sự ngu ngốc đến nhường nào.

Một người có y thuật cao minh như Lương Vĩnh Khang, lại còn trẻ tuổi như vậy, làm sao không có người quen biết ở trên chứ? Một người như vậy, đáng lý ra ông ta không nên chọc vào.
Mà qua một lúc hỏi chuyện những người xung quanh cùng với Lê Quốc Thiên, vị chánh thanh tra của sở y tế trực tiếp đưa ra quyết định, tạm thời đình chỉ công tác của bệnh viện, để đóng cửa tiến hành điều tra làm rõ toàn bộ vụ việc.
Nghe xong thông báo này, nữ giám đốc bệnh viện trực tiếp ngất xỉu, mà nhóm y bác sĩ cùng với Phạm Nhật Minh đều thất thần ngồi bệt xuống đất.

Chỉ có những người dân xung quanh là vỗ tay hoan hô, không ngừng khen ngợi quyết định này rất sáng suốt.

Bọn họ còn nói, vị chánh thanh tra kia thật sự là người chính trực, liêm khiết, rất đáng được ca ngợi..