Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 46: Lê Quốc Thiên






Qua một hồi, Lương Vĩnh Khang mới nhìn sang nữ giám đốc bệnh viện, nói: “Bây giờ bà còn có lời nào để nói nữa hay không?”
Nghe xong lời này, nữ giám đốc bệnh viện tức thì ngã “phịch” xuống đất, vẻ mặt co quắp, không dám nói lên lời nào.
Nhưng người dân xung quanh thì không có dễ dàng buông tha cho bà ta như vậy, tất cả mọi người đều không ngừng chỉ tay về phía bà ta mà chỉ trích, công kích.
Đúng lúc này, đại cổ đông bệnh viện Phạm Nhật Minh, rút điện thoại ra nói: “Hừ, các người hãy chờ đấy cho tôi!”
Nói xong, ông ta liền gọi điện thoại đến phòng công an thành phố, báo cáo là có người ở đây hành nghề y trái phép.
Nhất thời, đám đông đều xôn xao hết cả lên, bọn họ vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy y thuật cao minh của Lương Vĩnh Khang, làm sao không biết đây là ông ta muốn hãm hại hắn.

Chính vì vậy, tất cả mọi người từ chỉ trích nữ giám đốc bệnh viện, liền quay sang chửi mắng Phạm Nhật Minh liên tục.
Thế nhưng, Phạm Nhật Minh lại vô cùng bình tĩnh và xem thường.

Ông ta thậm chí còn nhìn sang nữ giám đốc bệnh viện, nói: “Bà còn ngồi ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau cho người đến đuổi đám dân đen này đi, cho vây cái tên giả thần giả quỷ kia lại, không được để cho hắn chạy thoát!”
Nữ giám đốc bệnh viện nghe Phạm Nhật Minh nói như thế, tức thì hai mắt sáng bừng lên, đang từ dưới đất lập tức đứng bật dậy, vội vàng rút điện thoại ra gọi điện.

Chưa đầy một phút đồng hồ, toàn bộ nhân viên bảo vệ của bệnh viện đều chạy đến phòng cấp cứu, đem đám đông giải tán ra bên ngoài.

Rồi sau đó bao vây cả phòng cấp cứu này lại, chỉ để cho một mình Lương Vĩnh Khang đứng trong đó.
Lúc này Trương Nhã Kỳ cũng có mặt ở trong đám đông, cô nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, lại nhìn về phía các nhân viên bảo vệ bệnh viện cùng với nữa giám đốc và Phạm Nhật Minh.

Thế nhưng trong mắt của cô chỉ hiện lên một tia lạnh nhạt, thờ ơ, hoàn toàn không có ý định đứng ra nói chuyện cho Lương Vĩnh Khang một chút nào.
Lương Vĩnh Khang lúc này cũng trông thấy cô nhìn lại, nhưng hắn không hề có ý định lên tiếng nhờ cô giúp đỡ, mà đơn giản đem điện thoại lấy ra, gọi cho bí thư tỉnh ủy Lê Hữu Ngạn.
“A lô, là cậu Khang đó phải không?” Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của người bên trong dường như rất ngạc nhiên.
Thật tình, Lương Vĩnh Khang cũng không muốn nhờ vả hai cha con Lê Hữu Ngạn một chút nào.

Nhưng tình thế trước mắt, hắn không thể không gọi điện nhờ giúp đỡ.
Dù sao, cái bệnh viện này làm ăn tắc trách như vậy, lại còn muốn ỷ thế ép người, hắn không thể không ra tay.

Coi như đây là một phần ân nghĩa hắn muốn cha con Lê Hữu Ngạn đền đáp cho mình cũng được, hay vì để cho bọn họ vì chính nghĩa ra tay cũng được.
Nói như thế nào đi chăng nữa, một cái bệnh viện như thế này, đáng lý ra không nên tồn tại mới đúng.
Cho nên, lúc Lương Vĩnh Khang nghe Lê Hữu Ngạn đáp lại, hắn liền trực tiếp nói: “Chú Ngạn, hiện tại cháu đang có việc muốn nhờ chú, hy vọng là chú có thể giúp cháu giải quyết được việc này!”
Lần này giọng nói của vị bí thư tỉnh ủy càng thêm kinh ngạc hơn: “Ồ, cậu có việc gì mà phải cần đến tôi giúp đỡ? Cậu cứ nói đi, chỉ cần là việc mà tôi giúp được, tôi nhất định sẽ ra tay trợ giúp!”
Nghe thấy vị bí thư tỉnh ủy này khẳng khái như vậy, Lương Vĩnh Khang cũng không có ý định vòng vo, hắn liền đi vào chính đề, nói: “Là như thế này, cháu đang có việc ở bệnh viện, gặp được một tình huống bác sĩ hội chẩn sai, dẫn đến bệnh nhân rơi vào tình trạng nguy kịch, suýt chút nữa thì mất mạng.

May mắn là cháu có mặt kịp thời, nên đã đem bệnh nhân cứu sống lại.

Nhưng người ở bệnh viện này nói, cháu là tên bịp bợm, không có giấy phép hành nghề, vì vậy bọn họ muốn đem cháu bắt nhốt về đồn công an.

Cháu hiện tại cũng không biết nhờ cậy ai, cho nên chỉ có thể nhờ cậy vào chú, hy vọng là chú có thể giúp cháu lần này!”
Lê Hữu Ngạn nghe xong, tức thì giận dữ mắng to: “Đáng giận, làm sao lại có chuyện vô lý như vậy được?! Kẻ nào lại dám nói cậu là tên bịp bợm?! Không được, cậu cứ ở yên đó cho tôi! Tôi nhất định sẽ cho người xuống phía dưới thanh tra bệnh viện đó, tôi muốn nhìn xem, bọn họ có tài cán gì mà dám nói cậu bịp bợm!”

Nói xong, bí thư tỉnh ủy Lê Hữu Ngạn liền lập tức tắt máy.

Mà Lương Vĩnh Khang nghe ra ông ta tức giận như vậy, cũng chỉ âm thầm cười nhạt.

Coi như, ân tình lần này hắn đã giúp ông ta trả xong rồi.
Mà Phạm Nhật Minh, nhìn thấy Lương Vĩnh Khang gọi điện xong liền cười nhạt, tức thì không khỏi nhìn lấy mà mỉa mai: “Thế nào, cậu cũng muốn tìm người đến giúp đỡ sao? Hừ, tôi nói cho cậu biết! Ở cái đất Nha Trang này, ai mà tôi không biết, cậu đừng tưởng chỉ bằng vào một cú điện thoại, thì chuyện này cậu sẽ không có việc gì! Tốt nhất là trước khi công an đến, cậu nên cúi đầu nhận lỗi trước mọi người đi, như vậy tôi sẽ còn châm chước bỏ qua cho cậu một lần!”
Lương Vĩnh Khang không hiểu người này lấy đâu ra dũng khí mà lại nói chuyện lớn lối như vậy, hắn nhất thời có chút hiếu kỳ đánh giá ông ta một phen: “Ông dường như rất tự tin với quan hệ của mình nhỉ? Ông có biết vừa rồi tôi gọi điện cho ai không?”
Nghe Lương Vĩnh Khang hỏi như thế, Phạm Nhật Minh càng thêm cười lạnh, nói: “Hừ, bằng vào cậu cũng muốn gây sự với tôi sao? Cho dù người vừa rồi là chủ tịch tỉnh thì như thế nào? Tôi còn không có tin cậu có được cái bản lĩnh đó!”
Đương nhiên, Phạm Nhật Minh dù có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ đến, quả thật Lương Vĩnh Khang không có quen biết với chủ tịch tỉnh, nhưng hắn quen biết với bí thử tỉnh ủy.

Hai người này, dù sao cũng là người đồng cấp, đối phó với hạng người như Phạm Nhật Minh, chẳng lẽ còn không giải quyết được nữa sao?
Trong lúc hai người bọn họ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau, thì phía bên ngoài có một người đàn ông to lớn, bệ vệ chạy chen đi vào.

Người này vừa xuất hiện, đám đông tức thì đứng dạt ra hai bên, mà mấy nhân viên bảo vệ cũng cảm giác có chút áp lực.
“Anh là ai? Nơi này không cho phép anh đi vào!” Một nhân viên bảo vệ tiến lên đưa tay ra chặn người đàn ông này lại.
Nhưng anh ta chỉ hừ lên một tiếng, rồi gạt tay nhân viên bảo vệ bước đi vào bên trong phòng cấp cứu.

Lúc này, người đàn bà có con trai suýt bị hốc chết, đã quay sang nhìn lấy người đàn ông trước mặt, rồi hô lên một tiếng: “Anh!”
Tất cả mọi người lúc này mới biết, hóa ra đây là người nhà của bệnh nhân.
Người đàn ông nhìn thấy vợ con ở trước mặt, tức thì ánh mắt trở nên nhu hòa lại.

Anh ta đi đến bên cạnh vợ con của mình, rồi nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vừa rồi vì sao em lại gọi điện cho anh gấp như vậy?”
Lúc này, người vợ của anh ta mới khóc to lên một tiếng, sau đó liền đem toàn bộ sự việc kể ra một mạch.
Nghe xong, ánh mắt của người đàn ông mới lạnh lùng nhìn sang đám nhân viên bác sĩ và nữ giám đốc bệnh viện, nói: “Chuyện này là thật sao?”
Nghe anh ta hỏi như vậy, tất cả bọn họ đều im miệng, không ai dám lên tiếng nói lời nào.

Mà vợ của anh ta, lại tiếp tục chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Chồng, vừa rồi nếu như không có anh này đứng ra nói giúp, lại ra tay cứu con trai của mình, thì nó giờ đã không có đứng ở đây nói chuyện với hai vợ chồng mình rồi!”
Nghe thế, người đàn ông kia tức thì đứng thẳng người dậy, rồi khẽ cúi thấp đầu xuống, hướng về phía Lương Vĩnh Khang nói: “Tôi không biết dùng lời gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh! Nhưng sau này chỉ cần anh muốn yêu cầu bất kỳ điều gì, Lê Quốc Thiên tôi sẽ làm cho anh! Tuyệt đối không có một chút phàn nàn nào!”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ tới người đàn ông này lại dùng đến một lời hứa nặng như vậy, hắn nhất thời phải xua tay, nói: “Không cần, không cần! Đây chẳng qua chỉ là một việc tiện tay mà thôi! Gia đình anh cũng không cần để ở trong bụng làm gì, coi như đó là nhân duyên giữa tôi và con trai của anh chị đi!”
“Đối với anh, đó có thể chỉ là một việc tiện tay, nhưng đối với vợ chồng và con trai tôi, thì anh chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình tôi! Ơn này, tôi không thể nào không ghi nhớ trong lòng được!” Lời nói của Lê Quốc Thiên tỏ ra vô cùng kiên quyết.
Lương Vĩnh Khang biết là mình không thể nào thuyết phục được anh ta, cho nên chỉ có thể lắc đầu xem như cho qua.
Mà Phạm Nhật Minh nhìn thấy hai người nói chuyện như vậy, tức thì hừ lên một tiếng: “Hừ, các người đừng có ở trước mặt tôi mà diễn trò, đừng tưởng dùng chút thủ đoạn như thế liền qua mắt được chúng tôi! Hãy chờ đó mà xem đi, để lát nữa công an đến làm việc, tôi nhìn xem các người làm sao đối chứng! Tới lúc đó, đừng có mở miệng lên tiếng cầu xin tha thứ! Chẳng có ai có thể cứu giúp được các người đâu!”
Nghe mấy lời này của Phạm Nhật Minh nói ra, Lê Quốc Thiên nhất thời nhíu chặt lông mày.

Qua lời kể của vợ, Lê Quốc Thiên liền biết đám người này vị sợ mọi chuyện phanh phui ra ngoài, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện.

Cho nên mới nghĩ cách bắt ép, đưa ân nhân cứu mạng của con trai mình vào tù.

Như thế, bọn họ có thể đường đường chính chính nói với bên ngoài rằng việc này là ngoài ý muốn, mà đám người bọn họ chỉ là một đám lừa gạt giở trò bịp bợm mà thôi.
Tuy thủ đoạn như vậy rất ti tiện và hạ lưu, nhưng đó cũng là mấy thủ đoạn thường quy của người có tiền.

Ai mà không biết bọn họ có bao nhiêu mối quan hệ, lại bỏ bao nhiêu tiền để mua lấy sự trong sạch cho mình.
Càng nghĩ, trong lòng của Lê Quốc Thiên càng thêm dâng lên lửa giận.

Lê Quốc Thiên hắn là người nào, làm sao có thể để cho bọn ác như thế này ngang nhiên lộng hành được?!
Ngay lúc Lê Quốc Thiên đang muốn mở miệng lên tiếng chất vấn, thì một nhóm công an mặc đồng phục xông vào, có người lớn tiếng hô lên: “Kẻ nào gây rối trật tự đâu? Mau mau đem về phường ngay!”.