Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 36: Bạn Gái






Rời khỏi văn phòng làm việc của Trương Nhã Kỳ, Lương Vĩnh Khang một mặt trầm lặng nhìn lấy cảnh vật bên ngoài cửa kính.

Từ văn phòng của tòa nhà Viễn Đông này, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy được cảnh biển ở ngoài kia.
Từng con sóng nhỏ rì rào vỗ theo bọt nước, tạo thành những nhịp điệu nhẹ nhàng, phiêu lãng.

Trong lúc Lương Vĩnh Khang đang thả hồn mình theo những cơn sóng biển rì rào ngoài kia, đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút giật mình, khi nhìn thấy số gọi đến là số của mẹ, hắn có chút nhíu mày, không biết là mình có nên nghe điện thoại hay không.
“A lô, mẹ ạ? Mẹ gọi con có việc gì hay không?” Lương Vĩnh Khang cân nhắc một hồi, vẫn quyết định nghe máy.
Mà âm thanh bên kia điện thoại vọng ra, dường như rất quan tâm, lo lắng cho hắn: “Con đấy à, dạo này công việc của con sao rồi? Làm sao cả tuần nay không có gọi điện về nhà? Có phải ở ngoài đó có chuyện gì rồi không?”
Nghe giọng nói của mẹ mình lo lắng như vậy, Lương Vĩnh Khang lập tức đáp lại: “Không có đâu mẹ, mấy hôm nay con chuyển sang làm công việc mới, cho nên hơi bận một chút!”
“Cái gì? Con làm sao lại chuyển việc mới? Không phải là con lại làm sai cái gì rồi bị người ta đuổi việc đấy chứ?” Nghe Lương Vĩnh Khang nói đến đổi công việc, giọng nói của mẹ hắn liền trở nên gấp gáp hơn bình thường.

“Không phải đâu mẹ! Là con được thăng chức đó, con vừa được luân chuyển sang bộ phận hậu cần làm việc rồi, lương cũng tăng rồi! Có gì đến kỳ lãnh lương con lại gửi về thêm cho ba mẹ nha!” Lương Vĩnh Khang biết là từ lúc mình bị đuổi khỏi ngành quân đội, ba mẹ của hắn đối với việc thay đổi công tác rất là nhạy cảm, cho nên hắn đã nhanh chóng làm ra giải thích.
Mà bà Trâm, mẹ của Lương Vĩnh Khang nghe xong mấy lời này, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó bà còn nghiêm giọng nói: “Cái thằng này, lần sau nói chuyện có thể nói ra rõ ràng có được không? Mày làm cho mẹ lo chết đi được! Đúng rồi, ba con có mấy lời hỏi thăm đến con nè, con có muốn nói chuyện với ông ấy hay không?”
Vừa mới nghe nhắc đến cha, Lương Vĩnh Khang lập tức nói tránh đi: “Không cần đâu mẹ, con đang có việc gấp rồi, con phải cúp máy đây!”
Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị tắt điện thoại, thì giọng nói lạnh lùng của cha hắn đã vọng lại ra ngoài: “Làm sao? Có phải con cái đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, cho nên không còn xem người cha này ra gì nữa hay không?”
Hai đầu lông mày của Lương Vĩnh Khang nhất thời vẩy lên, hắn thật sự là rất ngại khi mỗi lần nói chuyện với cha.

Vì mỗi lần cha hắn không trách mắng hắn chuyện hắn bị đuổi ra khỏi ngành, thì cũng cằn nhằn đủ thứ chuyện ở trên đời.

Nói tóm lại là, từ lúc hắn bị đuổi ra khỏi ngành, thì đối với cha hắn luôn có một cảm giác tội lỗi ở trong lòng, cho nên hắn không dám đối mặt với ông ấy một chút nào.
“Dạ, con nào có nghĩ như vậy đâu ba? À, phải rồi, dạo này mấy con bò nhà mình có mập lên tí nào không? Tiền con gửi về cho ba mẹ có đủ xài không? Nếu không đủ thì để con gửi thêm một ít nữa nha!”
Nghe Lương Vĩnh Khang một bộ hỏi dồn, tức thì giọng của cha hắn có chút run run, sau đó ông ta thở dài một hơi, nói: “Được rồi, lần này tao cũng không có nhắc đến chuyện kia nữa, nhưng mà mày làm sao thì làm, mỗi tháng cũng phải về nhà lấy một lần, chứ không phải đi ra đó rồi ở luôn ngoài đó, không chịu về nhà có nghe chưa?! Mày đừng có để cho tao và mẹ mày phải lo lắng, biết chưa?”
“Dạ, con biết rồi ba!” Giọng nói của Lương Vĩnh Khang có chút nghẹn lại.
“Thôi, có gì mày với mẹ mày nói chuyện đi! Tao còn phải đi lên rẫy, cắt thêm cỏ cho bò ăn nữa!”
Nói xong, âm thanh của cha hắn không còn vang lên nữa, mà thay vào đó là giọng nói của bà Trâm: “Con trai, vừa rồi con nói gì với ba, mà mẹ nhìn ổng có vẻ buồn bực như vậy?”
“Dạ, không có gì đâu mẹ! Chắc là ba có gì khó chịu trong người đó thôi!” Lương Vĩnh Khang nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ậm ờ để cho qua chuyện.
Mà qua một hồi, đột nhiên mẹ của hắn lại đổi giọng, nói: “À, phải rồi, con làm ở ngoài đó, đã kiếm được bạn gái hay chưa? Con bây giờ cũng sắp hai mươi bảy rồi đó, còn không nhanh nhanh tìm lấy một cô vợ, đưa về đây ra mắt cho ba mẹ, là không được đâu đó biết chưa? Con cũng phải nhớ, năm nay ba mẹ cũng gần sáu mươi rồi, còn không có sống với tụi con bao lâu nữa đâu, con nhất định phải tranh thủ mà cưới vợ rồi sinh con, như vậy thì ba mẹ mới cảm thấy an ủi một chút tuổi già, biết không?”
Lương Vĩnh Khang không nghĩ đến mẹ hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong lúc nhất thời hắn có chút lúng túng, nói ra: “Mẹ, bây giờ con chưa có gì trong tay, thì lấy vợ làm gì cho khổ hả mẹ?! Với lại, tuổi của ba mẹ vẫn còn rất trẻ, có con chăm sóc rồi ba mẹ không cần lo lắng chuyện này!”
“Cái thằng này, mày không thấy là đám bạn cùng lứa của mày, ở quê đều đã có con ẵm con bồng rồi hay sao? Đâu có như mày, suốt ngày cứ cắm đầu vào trong công việc, đến một đứa con gái cũng không chịu dắt về cho ba mẹ xem mặt.

Con không nhanh nhanh mà kiếm vợ về đây, thì đừng có trách ba mẹ không nể mặt, bắt con về đi xem mắt đấy!” Giọng nói của bà Trâm càng lúc càng nặng.
Mà Lương Vĩnh Khang càng nghe thì lại càng thêm phiền lòng.


Hắn đâu phải là không muốn dắt bạn gái về nhà, nhưng cơ bản là người ta có chịu về hay không mới là.
Đang trong lúc Lương Vĩnh Khang không biết phải trả lời mẹ mình như thế nào, thì âm thanh của mẹ hắn lại lần nữa vang lên trong điện thoại: “Mẹ không có nói nhiều với con nữa, nếu mà từ đây đến cuối tuần con không đem bạn gái về cho mẹ, thì con lo mà về xem mắt đi! Mẹ thấy trong làng cũng có một đám được lắm! Cha mẹ của con bé đó với ba mẹ cũng là chỗ thân quen, nó lại thật thà, ngoan hiền nữa.

Mẹ thấy nó cũng rất hợp với con đấy!”
“Mẹ à, chuyện này có thể nói sau được không? Còn bây giờ thật sự rất bận, con không có thời gian để lo mấy việc như vậy đâu?” Lương Vĩnh Khang nhất thời có khổ không thể nói nên lời.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi lần hắn muốn về nhà đều do dự không dám trở về.

Một là, suốt ngày bị cha cằn nhằn về chuyện xuất ngũ.

Hai chính là việc mẹ bắt hắn phải đưa bạn gái trở về, nếu không thì phải bắt hắn đi xem mặt mới cho yên.
“Không được, thứ bảy này con phải về đi xem mắt cho mẹ, không thì đừng có bao giờ nhìn mặt người mẹ này nữa!” Bà Trâm nghe con trai lấy lý do từ chối, ngay lập tức gắt giọng lên.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe xong lời này, hắn thật sự là hết cách, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Đúng ngay lúc này, Trương Nhã Kỳ không biết từ đâu đi tới, giật lấy điện thoại ở trên tay của hắn, nhỏ giọng nói: “A lô, bác là mẹ của anh Khang đúng không ạ?”
Bà Trâm đột nhiên nghe thấy trong điện thoại của con trai truyền ra giọng nói của một cô gái, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Nhưng ngay sau đó, bà mới lấy lại bình tĩnh mà hồi đáp: “Đúng rồi, bác chính là mẹ của thằng Khang, không biết cháu là gì với thằng Khang?”
“Dạ, con là Nhã Kỳ, là bạn gái của anh Khang đó bác! Vừa rồi con đi ngang qua chỗ làm việc, nghe thấy anh Khang nói chuyện với bác, cho nên con mới vô lễ nói với bác vài câu.

Con không biết là bác có phiền lòng hay không?” Giọng nói của Trương Nhã Kỳ lúc này rất là nhỏ nhẹ.
Bà Trâm càng nghe, càng cảm thấy hứng thú bừng bừng: “Trời ạ, cái thằng này đã có bạn gái rồi mà không nói cho bác biết, để bác còn phải sắp xếp cho nó đi xem mắt nữa đấy! Con xem, cái thằng đó có phải là rất đáng đánh đòn hay không?”
Trương Nhã Kỳ nghe vậy, liền cố ý quay sang liếc mắt nhìn lầy Lương Vĩnh Khang một chút.


Mà Lương Vĩnh Khang lúc này đã hoàn toàn ngây dại, hắn từ lúc quen Trương Nhã Kỳ đến giờ, còn chưa thấy qua một mặt dịu dàng này của cô bao giờ?
“Dạ, chắc có lẽ là do anh ấy ngại đó ạ? Với lại bọn con chỉ mới quen nhau không được bao lâu, còn chưa có chính thức công bố ra bên ngoài.

Cho nên có gì bác thông cảm, rồi bỏ qua cho anh ấy nha bác!”
Quả thực, giọng nói của Trương Nhã Kỳ rất là dễ nghe, nhất là kết hợp với dọng điệu nhỏ nhẹ, dịu dàng như thế này, càng khiến cho mẹ của Lương Vĩnh Khang không nhịn được mà cười lên như nức nẻ: “Hì hì hì, nghe con nói như vậy, bác sẽ tạm thời tha cho nó một lần.

Nhưng mà, con với nó đang cùng làm ở chung công ty hay sao?”
“Dạ, đúng rồi ạ! Con cùng làm chung công ty với anh ấy!”
“Vậy cuối tuần này con có rảnh không, để bác nói thằng Khang chở con về nhà chơi?!”
“Dạ, hiện tại công ty của tụi con đang rất bận, có gì để chúng con sắp xếp xong công việc rồi về sau có được không bác?” Trương Nhã Kỳ dường như rất bình tĩnh, đáp.
Mà Lương Vĩnh Khang thật sự rất bội phục, nữ nhân này làm sao lại có thể diễn được đến như vậy cơ chứ?
“Không sao, nếu tụi con đã bận việc ở ngoài đó rồi, vậy thì khi khác về cũng được!” Bà Trâm tất nhiên là không có ý định ép buộc Trương Nhã Kỳ phải cùng với Lương Vĩnh Khang về ngay lập tức, mà rất hiểu chuyện thông cảm cho hai người bọn họ.
Trương Nhã Kỳ nghe thế cũng nở nụ cười, nhỏ nhẹ đáp: “Dạ, vậy có gì chờ đến ngày quốc tế lao động, con với anh Khang được nghỉ ở công ty, chúng con sẽ về thăm hai bác sau ạ!”
“Được được, đến lúc đó, bác với bác trai nhất định sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho hai đứa!” Âm thanh từ trong điện thoại vang ra, rõ ràng có thể nhận thấy được sự kích động của bà Trâm lúc này.
Mà hai người lại nói chuyện qua một hồi, cuối cùng bà Trâm cũng nói có việc rồi cúp máy.

Đến cuối cùng, Lương Vĩnh Khang mới nhìn lấy Trương Nhã Kỳ, nói: “Cô vì sao lại muốn làm như vậy?”.