Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 33: Tác Dụng Của Hắc Quả Phụ






“Thuốc đã có tác dụng?!” Trong lòng của Trịnh Hoàng Yến âm thầm hô lên một tiếng.
Mà Lương Vĩnh Khang ở một góc bên kia, vừa nghe nhắc đến cái tên Hắc Quả Phụ, hắn đã chấn kinh không nhỏ.

Bởi vì đây chính là loại thuốc có dược hiệu cực kỳ mạnh, tuyệt đối không phải là thứ mà một người bình thường có thể chịu đựng được.
“Kha kha kha, có phải mày cảm thấy cả người đang nóng rang lên rồi đúng không? Đúng rồi, đây chính là tác dụng của thuốc đấy, lúc này tao nghĩ mày đang rất muốn làm tình có phải không? Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao nhất định sẽ cho mày tận hưởng khoảng khắc vui sướng nhất cuộc đời này!”
Trịnh Siêu nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trịnh Hoàng Yến, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh, mà vẻ mặt của hắn cũng lộ rõ ra sự đắc ý rõ ràng, hoàn toàn không có một chút che dấu nào.
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Trịnh Siêu vừa cười vừa đi tới bên cạnh Trịnh Hoàng Yến, muốn đem cô bắt đi, trong lòng nhất thời gấp gáp, thân hình cũng theo đó mà lao nhanh, đem bàn tay của Trịnh Siêu gạt ra.
Thế nhưng, Trịnh Siêu dường như đã đề phòng từ trước, hắn lập tức vung con dao quân dụng phóng về phía thân hình của Lương Vĩnh Khang, làm Lương Vĩnh Khang phải lách người né tránh.
Mà sau đó, không biết từ lúc nào trên tay Trịnh Siêu lại cầm lấy một khẩu súng ngắn, vẻ mặt âm lãnh, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang cười nói: “Nhìn thân thủ của mày, xem chừng thì mày cũng rất không tệ.

Nhưng tao không biết, liệu tốc độ của mày nhanh hơn, hay súng của tao nhanh hơn.”
Trịnh Siêu vừa nói, vừa lắc lắc cổ tay.

Mà Trịnh Hoàng Yên vẻ mặt lúc này đã trở nên nóng bừng, cả người rạo rực khó chịu vô cùng.

Tuy là vậy, cô vẫn cố khống chế lại cảm xúc của bản thân, hướng về phía Lương Vĩnh Khang lắc đầu nói: “Anh… anh mau chạy đi!”
Trong khi đó, Lý Thu Hà sau một hồi hốt hoảng, cô rốt cuộc cũng lớn tiếng la lên: “Anh Khang, anh chạy mau đi! Đừng để ý đến tôi!”

Nhưng mà, trong lúc Lương Vĩnh Khang còn đang do dự, khẩu súng ở trên tay của Trịnh Siêu đã phát nổ.
May là, Lương Vĩnh Khang lúc nào cũng để tâm đề phòng, cho nên mới kịp thời tránh đi.

Nhưng viên đạn vừa rồi, cũng sượt qua gò má của hắn, tạo thành một vết rách nhỏ, khiến cho máu tươi chảy hết cả ra ngoài.
“Anh Khang!” Lý Thu Hà thấy thế thì hốt hoảng hô lớn.
Mà Trịnh Hoàng Yến sau một hồi cố gắng chống cự, đã mơ hồ mất dần ý thức, cả cơ thể như cây chuối non, đổ gục xuống đất.

Cũng may lúc này Lương Vĩnh Khang đứng ở gần đó, kịp thời đem cố kéo trở về, đặt dựa lưng trên một bên vách tường.
Lúc này, Trịnh Siêu sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang vậy mà tránh được viên đạn của mình, hắn trong lòng hơi có chút nhấp nhô.

Thế nhưng sau đó, hắn liền cười tà, nói: “Mày quả nhiên là ghê gớm, vậy mà có thể tránh được viên đạn của tao! Lần này, tao muốn nhìn xem mày tránh như thế nào?!”
Lời nói vừa dứt, Trịnh Siêu lập tức hướng nòng súng về phía Lương Vĩnh Khang bóp cò.

Nhưng mà lần này, Trịnh Siêu không có bắn thẳng, mà hắn cố ý đón lấy hướng chuyển động của Lương Vĩnh Khang nổ súng.
Thế nhưng bằng vào tốc độ cùng với thân thủ của mình, Lương Vĩnh Khang vẫn có thể né tránh kịp thời.

Thậm chí, hướng chuyển động của Lương Vĩnh Khang càng lúc càng gần đến vị trí mà Trịnh Siêu đang đứng.
Thông qua những lần nổ súng vừa rồi, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn có thể khẳng định, tên Trịnh Siêu này chính là một tay súng giỏi.

Nếu không, bằng với thực lực của bản thân mình, Lương Vĩnh Khang đã có thể áp sát và đánh gục hắn ta rồi.
Mà trong lòng Trịnh Siêu lúc này cũng cảm nhận được uy hiếp.

Rõ ràng thân thủ của Lương Vĩnh Khang quá mức lợi hại.

Hắn đã liên tục nổ súng, bắn ra năm sáu phát đạn, thế nhưng vẫn không thể nào làm cho Lương Vĩnh Khang bị thương, ngoài cái vết thương ngoài da lần đầu bị hắn bắn phải.
Qua một hồi lâu, Trịnh Siêu biết chắc mình không có cách nào có thể hạ gục được Lương Vĩnh Khang.

Thậm chí hắn còn cảm giác được nguy cơ bị Lương Vĩnh Khang áp sát, cho nên lúc này, hắn mới lớn tiếng hô to một cái: “Mày được lắm! Nếu mày đã muốn cứu người ra ngoài, vậy thì tao sẽ cho nơi này nổ tung lên, cùng với tụi may chôn cùng một chỗ ở đây! Ha ha ha!”
Nghe tiếng hô to này của Trịnh Siêu, trong lòng Lương Vĩnh Khang nhất thời đánh lên lộp bộp.
Mà cảnh sát đang bao vây ở bên ngoài, vừa rồi cũng nghe được tiếng nổ súng, vì vậy không khỏi gấp gáp mà dùng loa phát thanh kêu lên liên tục.

Chỉ là, Trịnh Siêu hoàn toàn bỏ mặc sống chết của tất cả mọi người, hắn vẫn một lòng quyết tâm đem bom được chôn ở xung quanh cho nổ tung.
Ngay khi nhìn thấy Trịnh Siêu chuẩn bị ấn xuống cái nút điều khiển từ xa, thân hình của Lương Vĩnh Khang nhanh chóng lao đến, tốc độ nhanh đến kinh người.
Chỉ nghe “hự” một tiếng, thân hình đồ sộ của Trịnh Siêu bị Lương Vĩnh Khang hất văng ra ngoài.


Mà nút điều khiển từ xa cũng bị đánh rơi xuống đất.

Lý Thu Hà bị cột ở trên ghế tựa, nhìn thấy một màn như vậy trái tim không khỏi đánh lên một tiếng lộp bộp.
Mà Trịnh Siêu thấy mình bị Lương Vĩnh Khang quật ngã, tức thế vùng vẫy muốn đứng dậy.

Chỉ là, Lương Vĩnh Khang đâu có dễ dàng để cho hắn chạy thoát như vậy.
Ngay lập tức, Lương Vĩnh Khang dùng đến thế vật, đem Trịnh Siêu ném qua sau vai, rồi hung hăng tung một cước lên trên ngực của hắn, làm cho hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
Kiểm tra thấy Trịnh Siêu thật sự đã không thể nào đứng dậy được nữa rồi, Lương Vĩnh Khang mới cẩn thận nhặt lấy cái nút điều khiển từ xa.

Sau đó Lương Vĩnh Khang mới cẩn thận tháo tung nó ra, rồi mới đem nó hủy bỏ đi.
Xong xuôi hết thảy mọi việc, Lương Vĩnh Khang mới đi đến chỗ Lý Thu Hà, đem dây trói trên người của cô tháo ra.

Hắn nhìn lấy những dấu vết trên người của cô, trong lòng nhất thời có chút mềm lòng.

Thật tình, vừa rồi hắn đã tới từ sớm, nhưng vì không có năm chắt có thể đem cô cứu thoát ra ngoài, cho nên hắn mới chần chừ không có đi ra.

Không nghĩ đến, cô lại bị tên Trịnh Siêu đó hành đến như vậy, may là lúc này cô cũng không thật sự có thương tổn gì.
“Cô không sao chứ? Cô có chỗ nào không khỏe thì nên nói với tôi, tôi nhất định sẽ điều trị giúp cô!” Lương Vĩnh Khang sau khi cởi trói ra cho cô xong, liền nhìn cô hỏi thăm.
Mà Lý Thu trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của cô khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang vô cùng phức tạp.
Qua một hồi lâu, cô mới nhịn không được lao vào trong lồng ngực của Lương Vĩnh Khang, khó lớn một trận.

Làm cho Lương Vĩnh Khang nhất thời lúng túng tay chân, không biết phải đặt như thế nào cho phải.
Đợi cho đến khi Lý Thu Hà khóc xong, Lương Vĩnh Khang mới vỗ lấy lưng cô an ủi, nói: “Tốt rồi, bây giờ cô đã an toàn, cô không cần phải lo lắng hay sợ hãi nữa!”
Lý Thu Hà nghe hắn nói thế liền gật gật đầu đáp lại, sau đó mới nhẹ giọng nói ra một tiếng cảm ơn.
Lại nói chuyện một hồi, lúc này hai người mới nhớ tới Trịnh Hoàng Yến vẫn còn đang ở một bên.

Mà sau khi hai người vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nữ cảnh sát một bên rên rỉ không ngừng, một bên đem y phục của mình xé rách, trong miệng thì liên tục lẩm bẩm: “Nóng quá… nóng quá…”
Lý Thu Hà thấy thế, nhất thời có chút sợ hãi nhìn sang Lương Vĩnh Khang với vẻ mặt đầy lo lắng: “Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lương Vĩnh Khang cũng hơi nhíu nhíu chân mày, cuối cùng hắn mới đi tới kiểm tra trên người của Trịnh Hoàng Yến một phen, rồi mới lên tiếng nói: “Hiện tại tôi cũng không nắm chắc được, tôi phải tìm một chỗ yên tĩnh rồi kiểm tra cho cô ấy xem thế nào đã!”
Lý Thu Hà vừa nghe Lương Vĩnh Khang nói như thế, nhất thời ánh mắt có chút quái dị mà nhìn sang.

Lương Vĩnh Khang vừa mới cúi xuống, định đem Trịnh Hoàng Yến bế ra ngoài, cảm nhận được ánh mắt này của cô, hắn không khỏi nóng mặt, quay sang nói: “Cô chớ có suy nghĩ lung tung, tôi chẳng qua chỉ là tiến hành kiểm tra, rồi châm cứu giải độc trong cơ thể của cô ấy ra thôi!”
Thế nhưng Lý Thu Hà càng nghe, càng cảm thấy chuyện này rất không đáng tin cậy.


Cô ngập ngừng một chút, rồi nói: “Theo tôi xem trên các bộ phim truyền hình thì thấy, mỗi lần nhân vật nữ trong phim trúng phải xuân dược, đều được nam chính dùng thân thể của mình để giải độc! Chẳng lẽ anh không hề có một chút động lòng nào sao?”
“Vớ vẩn!” Lương Vĩnh Khang không khỏi gắt lên, thân là một thầy thuốc như hắn, làm sao có thể tin vào mấy chuyện hoang đường như vậy được.
“Tôi nói cho cô biết, đó chẳng qua chỉ là phim ảnh người ta mới làm như vậy thôi.

Chứ thật ra, mấy cái loại xuân dược như cô nói, chỉ cần ngâm vào trong nước lạnh một hồi liền sẽ giải ra được.

Mà loại Hắc Quả Phụ này hơi có tính đặc thù một chút, tôi cần phải tiến hành châm cứu thì mới giải trừ triệt để được!”
Lương Vĩnh Khang nói xong một hồi, liền bế theo Trịnh Hoàng Yến đi ra ngoài.

Mà Lý Thu Hà bộ dạng có chút ngẩng ngơ, chạy theo phía sau bọn họ.

Đợi cho đến lúc đi ra ngoài xe, phía trong này cảnh sát cùng vừa hay ập đến.
Thế nhưng hiện trường lúc này chỉ còn lại một mình Trịnh Siêu nằm bất tỉnh dưới đất, mà con tin và những thứ còn lại đều không thấy đâu cả.
“Báo cáo, thưa thủ trưởng, đội dò phá bom mình đã tiến hành rà soát, phát hiện ra được một khối thuốc nổ rất lớn được chôn ở dưới mặt đất.

Hiện tại thuốc nổ đã được lấy ra ngoài an toàn! Báo cáo, hết!”
Ngay lúc đi vào trong khu công trường bỏ hoang, đem Trịnh Siêu bắt đi, một nhân viên cảnh sát đi tới trước mặt phó phòng cảnh sát hình sự tiến hành báo cáo.

Mà nghe xong lời này, sắc mặt vị phó phòng cảnh sát hình sư không khỏi thoáng thả lỏng một hơi.

Sau đó anh ta mới nhìn lấy cấp dưới của mình, nói: “Vậy có ai điều tra ra vị trí của con tin, cùng với những người vừa rời khỏi hiện trường hay không?”
“Báo cáo, chúng tôi đã cho tiến hành rà soát, phát hiện có người đã đem con tin ra ngoài, đồng thời chạy về phía trung tâm thành phố.

Người này dường như rất cẩn thận, tạm thời chúng tôi cũng không điều tra ra được thông tin gì!” Lại có một nhân viên cảnh sát đi lên báo cáo.
Nét mặt vị phó phòng cảnh sát hình sự mới vừa dãn ra, đã bắt đầu co lại.

Nhưng rồi anh ta phất phất tay nói: “Được rồi, tiếp tục tiến hành điều tra! Còn bây giờ thì thu dọn hiện trưởng, lập tức trở về!”
“Rõ!”.