Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 30: Bị Bắt Cóc






Từ trong đống hỗn loạn, Lương Vĩnh Khang bình tĩnh mang theo Lý Thu Hà xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khi những người ở đây nhìn thấy thân ảnh của hai người xuất hiện trước mặt, tất cả đều bị dọa cho một trận khiếp sợ.

Bởi vì bọn họ đều cho rằng, Lý Thu Hà và Lương Vĩnh Khang đều đã bị nổ chết, cho nên khi nhìn thấy hai người, bọn họ đều cứ ngỡ như mình gặp phải ma.
“Em Hà, em không sao chứ?” Ngay lúc Lý Thu Hà vừa xuất hiện, một người phụ nữ trung niên ăn mặc quần jean áo thun, chạy vội tới hỏi thăm.
Mà Lý Thu Hà nhìn thấy người này, cũng tức thì gật đầu nói: “Em không sao?”
Nhìn thấy trên người Lý Thu Hà thật sự không có bất kỳ một vết thương nghiêm trọng nào, người phụ nữ kia mới an tâm thở ra một hơi.

Rồi sau đó cô ta mới nhìn tới Lương Vĩnh Khang nói: “Người này là?!”
Lý Thu Hà ngay lập tức liền đưa tay ra giới thiệu: “Anh ấy tên là Lương Vĩnh Khang, chính là người lần trước đã cứu tôi ra khỏi tay bọn cướp.

May là lần này có anh ấy ở bên cạnh, cho nên vừa rồi tôi mới không sao.

Nếu không thì tôi hiện tại khó mà đứng đây để nói chuyện với chị rồi!”
Người phụ nữ trung niên hơi thoáng kinh ngạc một chút, sau đó cũng nhìn lấy Lương Vĩnh Khang mở miệng cười: “Thật sự là cảm ơn anh rất nhiều! Lần trước là anh cứu em Hà một mạng, bây giờ cũng là anh cứu em ấy một mạng.

Nếu nói hai người không có duyên, quả thật là không thể nào lý giải được nha!”

Lý Thu Hà cũng nghe ra trong lời nói của người trợ lý này có chút hiểu nhầm, cho nên cô mới vội vàng giải thích thay cho Lương Vĩnh Khang: “Chị đừng có nói như vậy, anh ấy đã kết hôn rồi, lần này là em mời anh ấy đến ăn cơm cảm ơn, mới đúng dịp như vậy đó!”
“Ồ, thế thì tiếc quá nhỉ?!” Người trợ lý này dường như đối với Lý Thu Hà rất thân mật, cho nên trong lúc nói chuyện hầu như không hề cố kỵ gì.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng tùy tiện, không thèm để ý.

Dù sao mấy lời này cũng không phải là lời nói ác ý gì, hắn không có nhỏ mọn đến mức phải để trong bụng.
Sau khi nghe người trợ lý của mình hỏi han một hồi đủ thứ, Lý Thu Hà mới rốt cuộc mở miệng nói: “Đúng rồi, người vệ sĩ kia của em thế nào? Anh ta không có nguy hiểm tới tính mạng gì chứ?”
Người trợ lý lúc này như mới sực nhớ ra, vội vàng vỗ lên cái trán mình một trận, rồi vẻ mặt vừa sợ, vừa tức giận nói: “Cái lũ người đó thật đúng là khốn nạn mà! Chiếc xe của em không chỉ bị nổ tung, mà ngay cả vệ sĩ cũng bị thương nặng.

May là anh ta da dày thịt béo, tạm thời vẫn giữ được một mạng.

Nhưng xem chừng, anh ta sau này khó có thể mà làm vệ sĩ được nữa rồi!”
Nghe thấy trợ lý của mình nói như vậy, sắc mặt của Lý Thu Hà càng thêm khó coi: “Chị, tuy chuyện lần này cũng không phải là lỗi tại em, nhưng anh ta dù sao cũng là vệ sĩ đi theo làm việc cho em.

Tai nạn lần này nghiêm trọng như vậy, chị hãy thay em lo toàn bộ tiền viện phí cho anh ta.

Sau khi anh ta xuất viện, chị cũng đem một ít tiền gửi cho anh ta làm một cái sổ tiết kiệm, coi như là giúp đỡ anh ta một lần đi!”
Người trợ lý thản nhiên gật đầu một cái, sau đó lại nhìn sang Lương Vĩnh Khang, nói: “À, phải rồi! Anh làm sao lại có thể phát hiện ra được nguy hiểm, mà đem em Hà cứu được ra ngoài vậy?”
Lương Vĩnh Khang nghe hỏi thì nhún vai cười: “May mắn mà thôi, chỉ cũng không cần để ý!”
Nhưng câu trả lời này của hắn, dường như khiến cho trợ lý của Lý Thu Hà có vẻ hơi bất mãn.

Cho nên cô ta mới bĩu môi, nói: “Cái gì mà may mắn chứ, anh tính lừa tôi sao? Nói đi, anh có phải là thần hộ mệnh của em Hà hay không?”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến, trong tình huống như thế này, nữ trợ lý của Lý Thu Hà còn có tâm trạng trêu đùa như vậy.

Hắn nhất thời chỉ có thể cười trừ, rồi sau đó nhìn sang đội cảnh sát điều tra đang đến gần bên cạnh mình.
“Cô Hà, tôi có lẽ cũng nên đi gặp cảnh sát nói chuyện một hồi rồi.

Sau khi trở về, cô nên nhớ cẩn thận một chút.

Tôi nghĩ, kẻ nặc danh này vẫn còn chưa có từ bỏ ý định đâu!” Lương Vĩnh Khang khẽ quay đầu nhìn lấy Lý Thu Hà, rồi lên tiếng nhắc nhở.
Lý Thu Hà cũng gật gật đầu đáp lại: “Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ cẩn thận!”
“Anh cứ yên tâm đi! Em Hà đã có tôi ở bên cạnh rồi, tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt cho em ấy! Cho nên cậu không cần phải lo lắng quá cho em ấy, thần hộ mệnh của em Hà!” Nữ trợ lý của Lý Thu Hà cũng đi tới khoác tay lên vai Lý Thu Hà cười nói, một bộ vô tư như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút kỳ quái, nữ trợ lý này có phải là tự tin quá hay không vậy? Hay là cô ta cho rằng, kẻ nặc danh kia sau một lần thất bại, sẽ không dám quay trở lại lần nữa?!
Tuy trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không có nói ra khỏi miệng, mà đi đến một bên, hướng về phía cánh sát bắt đầu báo cáo lại sự việc.
Còn Lý Thu Hà cũng theo nữ trợ lý của mình, rời khỏi hiện trường, đi trở về nơi lưu trú.


Lúc rời đi, cô còn cố ý dặn dò Lương Vĩnh Khang chú ý cẩn thận, coi chừng tên nặc danh đó để ý đến anh.

Nhưng Lương Vĩnh Khang chỉ cười trừ, hoàn toàn không hề lo lắng một chút nào.

Hắn thậm chí còn khuyên bảo cô nên an tâm, về nhà cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, rồi đợi tin tức từ phía cảnh sát.
Sau khi đem sự việc thông báo một cách tỉ mỉ cho phía cảnh sát, đồng thời cũng quan sát hiện trường một lúc, Lương Vĩnh Khang mới yên lặng rời đi, trở về nhà riêng của Trương Nhã Kỳ.
Hôm nay lúc đi ra ngoài, Lương Vĩnh Khang có nói chuyện với dì Châu, về việc mình đi ăn tối với bạn.

Cho nên lúc hắn trở về, dì Châu có chút kinh ngạc, nói: “Ồ, cậu Khang, cậu làm sao lại về sớm như vậy? Không có ở chơi với bạn nữa sao?”
Lương Vĩnh Khang biết là dì Châu đang quan tâm đến mình, cho nên hắn không khỏi cười nói: “Dạ, con có chút việc nên về trước!”
Nói xong, hắn mới nhìn nhìn lên trên lâu, rồi hơi nhỏ giọng nhìn dì Châu, hỏi: “Dì, con bé đã ngủ hay chưa? Cháu muốn đi qua nhìn nó một lúc!”
Dì Châu nửa cười nửa không nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “Bé Kim thì đã ngủ rồi, nhưng cô chủ thì vẫn còn đang thức, hình như tâm trạng của cô chủ hôm nay không được vui cho lắm!”
Lương Vĩnh Khang nghe thế liền gãi đầu cười trừ: “Vậy sao, thế thì con không lên quấy rầy con bé ngủ nữa, con phải về phòng trước đây!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền đi lên lầu, ánh mắt cũng không tránh khỏi mà nhìn lấy căn phòng đối diện một chút.

Hắn đã ở đây nhiều ngày như vậy rồi, nhưng chưa lần nào được phép bước chân vào căn phòng đó, bởi vì nó là phòng ngủ của Trương Nhã Kỳ.
Trong lòng Lương Vĩnh Khang hơi thở dài một chút, sau đó hắn liền đưa tay, đẩy cửa bước vào.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp đặt mông lên giường, thì tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, làm hắn có chút giật mình.
Nhưng khi nhìn vào dãy số đang gọi là của Lý Thu Hà, trong lòng của hắn liền có một cỗ dự cảm bất an.

Hắn nhanh chóng đem nút nghe kéo qua một bên, ngay sau đó là một trận âm thanh hốt hoảng của Lý Thu Hà vang lên.

Rồi cuối cùng kết nối của điện thoại liền bị ngắt quảng.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên nhận ra được Lý Thu Hà đã xảy ra chuyện, cho nên hắn không có kịp thay đổi quần áo trên người, ngay lập tức phóng người chạy ra khỏi phòng.
Mà dì Châu vẫn còn đang ở phía dưới lầu, nhìn thấy bộ dáng của Lương Vĩnh Khang gấp gáp như vậy, bà ấy không khỏi lo lắng hỏi: “Cậu Khang, giờ này cậu có việc gì mà vội như vậy?”
“Dì, lát nữa dì nói với Nhã Kỳ, tối nay con có việc phải ra ngoài, có thể sáng mai con mới trở về được.

Dì với cô ấy không cần phải lo lắng cho con!” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của dì Châu, liền nở một nụ cười trấn an.
Nhưng nhìn động tác vội vàng của hắn, trong lòng dì Châu lập tức liền thấy có chuyện không lành.

Mà sau khi Lương Vĩnh Khang đi xong, Trương Nhã Kỳ cũng ở trên lầu bước xuống, sắc mặt khó chịu, nói: “Dì Châu, vừa rồi con nghe tiếng có người nói chuyện trong nhà, là anh ta đã trở về rồi sao?”
Thấy vẻ mặt này của Trương Nhã Kỳ, dì Châu vừa lúng túng vừa cười khổ, nói: “Ài, đúng là cậu Khang mới vừa trở về rồi.


Nhưng vừa nãy cậu nói có chuyện phải ra ngoài, chắc là đêm nay không có trở về kịp.

Cậu còn nói, cô chủ không cần phải lo lắng cho cậu!”
“Hừ, ai thèm lo lắng cho anh ta chứ!” Trương Nhã Kỳ nghe xong liền hừ lên một tiếng, rồi lập tức xoay lưng rời đi.
Nhưng dì Châu đứng ở dưới lâu, vẫn có thể nghe rõ ràng mấy tiếng lẩm bẩm từ trong miệng của Trương Nhã Kỳ.

Đại loại như là mắng chửi Lương Vĩnh Khang không biết tốt xấu, ra ngoài mà không nói với cô một tiếng, như thể là đang hờn giận gì vậy.
Dì Châu tức thì chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó hai đầu lông mày cũng hơi nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn về phía ngoài sân, thấp giọng nói: “Hy vọng là cậu không nên có chuyện gì xảy ra, nếu không cô chủ nhất định sẽ rất thương tâm!”
Lương Vĩnh Khang cũng không biết hành động vội vàng vừa rồi của mình, đã khiến cho hai người phụ nữ trong căn biệt thư trở nên lo lắng.

Thế nhưng lúc này, hắn thật sự không có nghĩ nhiều như vậy, vừa rồi trong điện thoại của Lý Thu Hà gọi tới, rõ ràng là có tiếng âm thanh hỗn loạn.

Dường như Lý Thu Hà đã bị ai đó bắt đi, trong lúc hốt hoảng thì cô đã gọi điện đến cho hắn cầu cứu.

Chỉ là, nửa chừng đã bị bọn bắt cóc phát hiện ra, cho nên mới tắt đi điện thoại.
Với tình huống như vậy, Lý Thu Hà khẳng định là đã rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Lương Vĩnh Khang không muốn gấp cũng không được.

Hắn sau một hồi phóng xe ra khỏi đại lộ, liền nhanh chóng dựa vào một chút thủ thuật đặc thù, đem vị trí thông tin của Lý Thu Hà truy tung ra.
Rốt cuộc, sau một loạt các thao tác vô cùng phức tạp, Lương Vĩnh Khang cũng nhận định được vị trí cuối cùng mà Lý Thu Hà xuất hiện qua.

Đó chính là một khu công trường bị bỏ hoang, nằm ở bên ngoài thành phố.

Cách nơi này ít nhất cũng hơn hai mươi cây số.
Lương Vĩnh Khang sau khi xác định được vị trí, cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức phóng xe theo đường lớn, chạy thẳng đến bên ngoài khu công trường bỏ hoang.
Qua chừng mười phút, Lương Vĩnh Khang chạy tới nơi, đem chiếc xe của mình ẩn nấp ở một góc kín đáo, rồi tự mình đi xuống xe, cẩn thận xâm nhập vào khu công trường hoang vắng không một bóng người..