Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

Chương 67: Hệ Linh Hồn




Hai vị pháp sư bước đến nhìn tôi, một nam một nữ. Pháp sư nam trông đứng tuổi, cỡ bốn mươi cùng bộ râu màu hạt tiêu, trông đẹp trai đấy, nhưng vẫn thua tôi.

Còn vị pháp sư nữ thì cỡ đôi mươi, trẻ trung và xinh đẹp. Chị đẹp lắm, nhưng chúng ta không có duyên rồi.

Một cô gái khác cũng tới, bọn trong lớp bắt đầu la ó lên khi thấy cô ta.

"Nhìn kìa, là cô ấy sao" "Đúng rồi, Koyuki đó, pháp sư không gian mạnh nhất trong trường và là một trong Thất Đại Thiên Vương" "Hèn gì nhìn cô ấy quen quen"

Ồ, lại là Thất Đại Thiên Vương sao, hôm nay đã gặp ba người rồi, cô ta bên lớp pháp sư nhỉ.

"Này em, hãy đặt tay lên quả cầu lần nữa đi" Người đàn ông mặc áo choàng nói.

"À ờ" Tôi đặt tay lên lại lần nữa, sự việc như khi nãy tiếp tục diễn ra, chỉ khác là, sau khi hiện lên màu đen đặc, thì quả cầu vỡ toang thành những hạt thủy tinh li ti và bay đi mất.

"Sức mạnh này... Có khả năng làm tan rã cả quả cầu ư, ta chỉ biết duy nhất một trường hợp là Jiku thôi, nhưng trò ấy chỉ làm bể đôi quả cầu, chứ không tan rã hoàn toàn như thế này" Người đàn ông mặc áo choàng nói.

Cô gái bên cạnh thì lắp bắp chỉ vào quả cầu.

"Đó.... Đó chẳng phải là hệ Linh Hồn sao.... Màu sắc đáng sợ đó..."

"Hệ linh hồn?! À đúng rồi, hệ linh hồn, ta cứ tưởng pháp sư linh hồn đã biến mất hơn ba ngàn năm rồi chứ?"

"Này, anh nói tầm bậy thì cẩn thận bà ấy mang anh ra làm thí nghiệm đấy"

"A, ta quên mất, còn một vị pháp sư hệ linh hồn tồn tại, đi theo ta, ta sẽ dẫn trò đi gặp người đó"

"Ể, còn lớp học của tôi?" Chắc mình sắp bị mang đi làm thí nghiệm rồi.

"Lớp này là Ma kiếm sư? Pháp sư hệ linh hồn sao lại là ma kiếm sư? Yên tâm, ta sẽ xếp cho trò một chỗ ở lớp pháp sư" Người đàn ông thao thao bất tuyệt đó vẫn tiếp tục cuộc độc thoại của ông ta mà tôi chả thèm nghe.

"Tôi là ma kiếm sư, không phải pháp sư"

"Trò biết dùng kiếm?"

"Phải"

"Haha, tốt, giao đấu với ta đi, nếu trò thua, trò sẽ phải qua lớp pháp sư, nếu trò thắng, ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của trò"

"Tất cả sao?"

"Phải, tất cả" Tốt, ông ta mạnh miệng thật, để tiện đó xin một vé vào trận đấu tranh chiếc cúp đó.

"Lên đi" Tôi nhảy ra xa một khoảng và rút thanh kiếm của mình ra, cây này hơi cùi nhưng cũng tạm.

"Này, đừng đùa nữa, ngài ấy là một trong ba vị thánh kiếm đã đạt đến trình độ thượng thừa đấy" Một học sinh khác nói.

"Cậu ảo tưởng à" Thêm một con ruồi.

"Đừng sỉ diện nữa, cậu không đấu lại đâu" Ruồi lần nữa.

"CÂM MỒM" Tôi nhìn qua chỗ bọn ruồi, tỏa ra một ít sát khí, một phần năm lượng sát khí tôi có ở thế giới này, dù gì thì trên tay tôi vẫn còn cái nhẫn giảm sức mạnh đi ngàn lần. Người ta dùng trang bị tăng sức mạnh, tôi lại dùng trang bị giảm sức mạnh, thật ngược đời.

Đám học sinh sau khi tiếp nhật sát khí của tôi thì ngất tại chỗ, vài đứa tè ra quần bỏ chạy. Cô học sinh hệ không gian vẫn đứng đó, à không, hình như cô ta ngất tại chỗ rồi.

Người duy nhất còn đứng vững là người đàn ông mặc áo choàng, chân ông ta có vẻ hơi run nhưng vẫn đứng được. Còn cô gái áo choàng thì té tại chỗ, mặt khiếp hãi nhìn tôi như tôi sắp giết bọn họ vậy.

Tôi thu lại sát khí của mình và nhìn ông mặc áo choàng.

"Tới đi"

"Ruốc cuộc, trò đã giết bao nhiêu người..." Ông ta lắp bắp hỏi tôi.

"Rất nhiều"

"Rất nhiều? Ở tuổi này ư"

Có vẻ sát khí ở đây được tính bằng việc giết người nhỉ. Hừm, thân phận là một học sinh nhưng lại giết nhiều người, mình chơi ngu rồi.

"Kể cả khi đối mặt với ma thú cấp tướng cũng không đáng sợ bằng đối mặt với ngươi" Cô gái áo choàng sợ hãi nhìn tôi.

Ở thế giới này có ma thú à, tôi cứ tưởng thế giới hiện đại không có ma thú chứ. Bữa nào đi săn vài con vậy.

"Lên đi" Tôi lặp lại, và nhìn ông mặc áo choàng.

"Được rồi, ta tới đây" Vừa dứt lời, ông ta biến mất và lập tức xuất hiện phía sau tôi, khoẳng khắc đó khiến cho những người xung quanh rùng mình ớn lạnh trước sức mạnh của ông ta. Đấy là nhưng người xung quanh.

Ông ta yếu quá.

Tôi cúi đầu xuống né cú đánh và lật tay kiếm lại, chém một đường lên người ông ta. Và kết quả thì đương nhiên rồi, ông ta văng ra tường và loạng choạng đứng dậy.

"Ta thua rồi, trò chỉ dùng sóng kiếm, thậm chí còn không thèm đối mặt với ta, chém ngược mà vẫn khiến ta ra nông nổi này"

"Một ma kiếm sư linh hồn hệ..."cô gái áo choàng nhìn tôi. Những gì cô ta làm được nãy giờ là bình luận và ngã quỵ.

Không sao, chị đẹp, nên được tha thứ.

"Được rồi, bây giờ hãy đi theo ta, ta sẽ dẫn trò đến gặp bà ấy, ma pháp sư linh hồn hệ duy nhất toàn thế giới." Ông mặc áo choàng sau khi chỉnh lại hình tượng thì đề nghị tôi gặp một bà lão nào đó.

"Yên tâm, ta vẫn sẽ đáp ứng lời hứa, chỉ là, người duy nhất giúp trò thăng tiến sức mạnh của linh hồn hệ, chỉ có bà ấy thôi."

"Được, tôi muốn tham gia cuộc thi tranh cúp quốc tế" Tôi nói.

"Ừ đượ..... Khoang đã, cái gì???" Ông ta mắt nhắm mắt mở nhìn tôi.

"Ông đã thua kèo đấy"

"Được thôi, ta sẽ cố hết sức, giờ thì đi nào"

"Ừ"

"Này chờ tôi với" Cô gái áo choàng chạy theo sau.

Để xem, pháp sư linh hồn hệ có gì thú vị.

---------------Trước đó một tí-----------

"Yuno, điều tra thông tin về cô bé cho tôi, điều tra tất cả mọi thứ, một cô bé còn trẻ nhưng lại giết rất nhiều người... Chúng ta cần phải biết rõ quá khứ của cô bé, chuyện gì đã khiến cô ấy phải giết người" Ông áo choàng dặn dò cô gái áo choàng.

Mấy người có biết rằng, tôi nghe được đấy không. Mà kệ họ đi...

-----------To be continue----------

Ây da, vô học dồi mấy bác ạ, tác nhận ra tương lai mình tăm tối mịt mù vl, hic, không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu đây.