Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

Chương 50: Chồng của một vị thần




*Rầm rập rầm rập* Tiếng kim loại hạng nặng va vào nhau ngày càng to lên, chỉ trong vài giây khi tôi vừa đáp xuống đây thì đã có một hàng binh lính hạng nặng chĩa mũi thương vào tôi, đằng sau lớp binh lính hạng nặng là một hàng những người mặc đồ linh mục và cầm theo một cây trượng, có vẻ đây là lực lượng phòng vệ nơi này nhỉ. Chất lượng quân đội ở đây cũng tốt đấy chứ.

"Cậu là ai, tại sao lại đến đây và phá hủy sàn đá này vậy" Ông lão đứng chính giữa những ông lão khác lên tiếng, nhìn trang phục ông ta có vẻ trang trọng hơn những ông khác, chắc là nhân vật cấp cao gì rồi.

"À, để tôi giới thiệu, tôi là Hasegawa Hazara, một mạo hiểm giả, xin lỗi mấy ông vì cái sàn này, tôi lỡ đáp hơi mạnh quá" Tôi gãi đầu cười thầm.

"Vậy cậu đến đây có chuyện gì" Lão tiếp tục hỏi.

"Tôi không thích vòng vo cho lắm nên là...... Asano đang ở đâu" Tôi thay đổi thái độ của mình và tỏa ra nguồn sức mạnh áp đảo của mình xung quang khu vực này.

"Cậu.......tại sao cậu lại hỏi chúng tôi, chúng tôi không biết gì cả" Lão già ấy lấp bấp.

"Đừng giả ngu, các ông nghĩ có thể lừa được tôi?" Tôi xả sát khí của mình ra xung quanh và hăm dọa lão ta.

"Chúng tôi thật sự không biết gì cả" Một người khác lên tiếng.

"Mấy người vẫn còn ngoan cố? Hay tôi sẽ phá hủy toàn bộ khu này để tìm nhỉ" Cái này tôi chỉ hù thôi, tôi không muốn trở thành kẻ xúc phạm tôn giáo đâu. Nhất là của Asano nữa chứ.

"Dừng lại, tôi sẽ dẫn cậu đi" Lão già đứng giữa nói với tôi, trán ông ta đổ mồ hôi hột.

"Nhưng hãy cho tôi hỏi cậu một câu này, cậu ruốc cuộc là ai, tại sao lại muốn gặp ngài ấy" Lão cố gắng thốt lên lời nói của mình một cách dứt khoác dù bản thân lão rất sợ hãi.

"Rồi ông sẽ biết thôi"

Lão im lặng và quay đầu bước vào trong, tôi thấy thế cũng đi theo vào.

Hàng binh lính và pháp sư linh mục dạt đều ra hai bên cho tôi đi, động tác đều vậy, mấy người tập cho chuyện này luôn à.

Ể, bọn họ đang run thì phải, tay chân bủn rủn luôn rồi kìa.

----------------------

Tôi và lão già đó bước vào bên trong, lão dẫn tôi lên tầng cao nhất ở đây. Tại tầng cao nhất, có một cánh cửa màu trắng, một màu trắng toát tinh khiết, những họa tiết kì lạ hiện diện trên cánh cửa được dát vàng thì phải. Nhìn cũng bắt mắt đấy chứ.

"Ngài ấy ở đây" Nói rồi, lão mở cánh cửa đấy ra.

Đập vào mắt tôi là một cái giường sang trọng tuyệt đẹp, nằm trên đó là một cơ thể nhỏ bé quấn băng chằng chịt với mãi tóc đỏ ở đấy. Phía dưới cái giường là một ma pháp trận hồi phục cấp cao. Chỉ cần nhìn qua là tôi biết.

Lúc nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đó, tôi vô thức đi đến bênh cạnh. Cánh tay tôi lại tự động di chuyển, chạm vào gương mặt của Asano, chạm vào gương mặt đã cướp nụ hôn đầu của tôi, gương mặt luôn vui cười mỗi lần tôi gặp, gương mặt luôn mong mỏi chờ đợi tôi.

"Kẻ nào.......đã làm em....ra nông nổi này, tại sao em lại phải chịu.....sự đau đớn này.....tại sao......."

Những giọt nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống khi chạm vào gương mặt em, tôi khóc vì bản thân mình quá vô dụng, tôi khóc vì mình không ở bên em lúc em cần, tôi khóc vì mình không thể bảo vệ em. Nhìn người mình yêu thương bị thương nặng thế này, đau lắm chứ, chỉ tại tôi vô dụng, mà em đã phải gánh chịu nỗi đau đớn này, thậm chí là mất một tay.......

Haha, chẳng phải.....chỉ có một người đủ khả năng làm những chuyện này hay sao.

MÀY ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TAO.

MÀY DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI TAO YÊU.

LÀM EM ẤY RA NÔNG NỖI NÀY.

MÀY NGHĨ AI SẼ CÓ THỂ CỨU MÀY THOÁT KHỎI BÀN TAY TAO.

TAO XIN THỀ DƯỚI CÁI TÊN HASEGAWA HAZARA NÀY.

MÀY SẼ PHẢI CHẾT.

Cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm, trong vô thức, toàn bộ sát khí của tôi tràn ra ngoài, bao phủ cả một lục địa. Những linh mục thì sợ hãi lùi lại, nhiều người còn ngã quỵ xuốnh xanh mặt, thậm chí còn có người ngất xỉu, người dân ở đây và đám ma thú ở trong phạm vi cũng vậy, sự sợ hãi từ thứ sát khí tỏa ra từ tôi khiến cho bọn họ chỉ muốn tự tử.

Cựu quỷ vương, mày phải chết với tay tao.

Khi tôi đang chìm trong đống sát khí dày đặt của bản thân và muốn đi giết tên khốn đó thì bỗng áo tôi bị thứ gì đó giữ lại.

"Anh.....cuối cùng......em cũng gặp được anh....hức hức.....em......nhớ anh lắm" Tôi quay người lại thì thấy ở đó, Asano đang lấy tay níu lại áo tôi, mắt em rưng rưng và bắt đầu khóc, tôi ôm chầm lấy em.

"Không sao đâu, anh đã ở đây rồi" Bàn tay tôi siết chặt em hơn, tôi muốn cảm nhận hơi ấm từ người con gái mình yêu.

"Em còn cảm thấy đau đớn gì không" Tôi hỏi lại.

"Em cảm thấy đỡ hơn rồi" Asano dụi mắt, cố lau những giọt nước mắt vì xúc động của mình.

"Hên quá" Tôi thở phào nhẹ nhỏm, nhưng sau đó nhìn lại mặt Asano, nét mặt em tỏ vẻ thoáng buồn, có chuyện gì sao?

"Em.......có vô dụng quá không? Thân là một vị thần, mà em lại yếu đến nổi phải hi sinh một cánh tay của mình để bỏ chạy........em....." Asano bắt đầu tự trách móc bản thân mình, tôi ôm em ấy một lần nữa, rồi thì thầm.

"Không, lỗi do anh không thể bảo vệ em, lỗi do anh đã không ở bên em lúc em cần" Tôi ôm chặt Asano hơn. Rồi cả hai chìm vào im lặng.

"Ngồi im nào, anh sẽ tái tạo lại tay cho em" Tôi mở lời.

"Đừng, vì cơ thể em hình thành ở thần giới nên để khôi phục lại bộ thận thì tốn mana gấp ngàn lần con người lận, anh sẽ chết đấy, chỉ cần vài ngày nữa em hồi phục toàn bộ mana và tự chữa được mà" Asano cố gắng ngăn cản tôi bằng cách giải thích những nguy hiểm khi cố tái tạo lại tay cho em ấy.

"Ngồi im, anh không thể nhìn em tàn tật như vậy được" Tôi nhấn mạnh giọng của mình và nói.

"Anh sẽ ổn chứ" Asani lo lắng hỏi.

"Anh sẽ ổn thôi, anh đã mạnh lên rất nhiều trong thời gian qua rồi"

"Vâng" Asano nhỏ giọng đáp lại và cuối cùng cũng chịu ngồi im.

"[Hồi phục: Tái tạo]" Tôi niệm lên câu phép chữa trị mạnh nhất mà mình biết, đó là một ma pháp cấp thần, tôi cũng chỉ mới sử dụng được gần đây thôi.

Băng vải trên người Asano bung ra, cánh tay em ấy bắt đầu mọc ra trở lại, những vết thương khác trên cơ thể đều biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại.

"Dễ hơn anh nghĩ" Tôi thở phào nhẹ nhõm vì thành công.

"Anh không sao chứ" Asano để tay lên tráng tôi, rồi ngạc nhiên và hỏi tôi.

"Này, anh tốn bao nhiêu mana cho phép thần cấp vừa nãy vậy"

"À, mana của anh chỉ giảm có một phần mười thôi, em không cần lo"

"Xin cho phép lão hỏi cái này, cậu trai, cậ....à không, ngài là một vị thần đúng không, ngài có thể trò chuyện một cách vui vẻ với một vị thần khác, thậm chí là sử dụng một phép thần cấp hao mana nhất mà vẫn bình thường, xin ngài hãy tha tội cho lão vì những bất kính của lão khi chúng ta vừa gặp nhau" Cuối cùng, lão già linh mục đứng đó và sự hiện diện tựa như một cơn gió cuối cùng cũng lên tiếng.

"Lão sai rồi, tôi không phải là thần, tôi chỉ là một con người, và tôi...." Tôi nhìn qua Asano đang hạnh phúc ôm lấy tay mình, tôi nói tiếp: "Là chồng của cô ấy"

Sau khi phát ngôn xong câu đó, lão già trước mặt thì xanh mặt lại lẫm bẩm.

"Một con người? Có thể sử dụng ma pháp thần cấp? Là chồng của một vị thần?" Lão già này rõ ràng đang rất hoảng loạn, ngược lại thì Asano đang xấu hổ lấy tay che quả mặt cà chua của mình lại và quay tới quay lui.

Ha....mọi chuyện có vẻ ổn hơn rồi.

-------------To be continue-----------

Hé lu, lại là tác đây, sr mấy bác vì ra chap mới trễ quá, tác vừa thi xong và đang xõa hết mình thì chợt nhớ đến mấy bác nên tác mò lên lại wattpad để viết, mà khổ nỗi wattpad nó bị cái gì ấy, buổi sáng tác viết xong rồi, nhưng lại lỗi không thể kết nối và bùm, mất hết cả chương, làmm tác phải đổi IP qua Mĩ và viết lại cả chương =))))

Có một số bác hỏi là tác drop hả, sẵn đây tác trả lời luôn là tác sẽ không bao giờ drop bộ này, vì tác vẫn còn rất nhiều ý tưởng và vì đây là bộ tâm huyết đầu tiên của tác :3 tác có thể delay hơi lâu do lười hoặc bận, nhưng drop thì NEVER nhé :3

Mong các bác tiếp tục ủng hộ truyện của tác, giờ thì hẹn gặp lại vào chương sau :3 bai 🤭