Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

Chương 43: Ngậm hành trong Xích Long ngục và sự thật




"Được rồi, tiến vào nào" Celia xung phong đi đầu chỉ đường cho tôi, Celia có vẻ hiểu rõ và thuộc lòng khu vực quanh đây, sức mạnh của Celia chắc chắn mạnh hơn tôi rất nhiều lần, nhưng tại sao cô ấy lại không tham chiến vào lúc đó nhỉ. Tại sao cô ấy không giúp tôi ngăn chặn lão ta. Mọi sự việc liên quan đến Celia đều quá bí ẩn. Mà giờ không phải là lúc lo cho chuyện đó, tập trung tăng sức mạnh nào.

"Cô xem tôi càn quyét cái Hầm ngục này đây" Tôi tự tin tuyên bố, và đó là lần tôi thấy nhục nhã vì sự ngu người của mình nhất. Chỉ sau năm phút tuyên bố thì cơ thể tôi lại phải bó bột lần nữa.

"Haizz, tôi nói rồi, cậu còn yếu lắm"

"Cái con hồi nãy là con gì vậy chứ, hình dáng là con rùa mà nhanh khủng khiếp, cái mai của nó đập vào lưng tôi thôi là xương muốn gãy vụn rồi" Tôi vẫn đang trong tình trạng bó bột và hoang manh khi nghĩ đến con rùa đó.

"Haha, do cậu yếu quá thôi"

"Do bọn chúng mạnh quá đấy, mà nơi đây bọn quái đó ăn cái gì mà mạnh thế"

"Bọn chúng không ăn, mà bọn chúng hấp thụ sát khí từ sinh vật bị giam cầm ở tầng một trăm"

"Sinh vật gì.....mà mạnh vậy"

"Như tên của hầm ngục đó, một con Xích Long thần bị giam ở đây, bị giam giữ bởi Thiên thần cấp cao, do tính khí khó bảo và điên loạn của con xích long đó nên nó mới bị giam cầm"

"Tôi nổi da gà rồi này" Tôi than vãn với Celia rồi hỏi cô ấy.

"Tôi có điều này muốn hỏi cô Celia" Tôi nhìn thẳng vào mắt Celia và tiếp tục.

"Tại sao cô lại cứu tôi, và tại sao cô lại tình nguyện giúp tôi mạnh lên, cô có ý đồ gì" Tôi bắt đầu trầm giọng lại và hỏi Celia.

"Cậu vẫn thắc mắc về chuyện đó à? Có vẻ lần này cậu quyết tâm tìn hiểu nhỉ. Được rồi, tôi sẽ nói. Tôi được 'Người đó' ra lệnh phải bảo vệ và huấn luyện cậu ở đây, chỉ vậy thôi" Celia giải thích và nhắm mắt lại như đang hồi tưởng một điều gì đó, cô ấy cười nhẹ rồi nhìn tôi.

"Cậu còn câu hỏi nào nữa không?" Celia hỏi tôi.

"Cô thật sự là ai, và tại sao cô lại ở đây"

"Tôi là cựu anh hùng, chẳng phải tôi đã nói cậu rồi sao, còn lí do tôi ở đây, là do tôi bị Thần nguyền rủa" Nói đến đây, Celia cuối gầm mặt xuống.

"Thần nguyền rủa con người......???" Tôi ngạc nhiên lặp lại.

"Phải, và lời nguyền đó là [Bất tử] và [Chết]"

"Nghe tên gì đối lập nhau vậy"

"Lời nguyền [Bất tử] sẽ cho tôi bất tử với tôi ở Xích Long ngục này, và [Chết] sẽ giết chết tôi nếu tôi bước ra thế giới bên ngoài. Tôi đã sống ở đây một mình.....hơn năm trăm năm rồi, tôi thật sự cô đơn lắm. Năm trăm năm không có một người bạn trò chuyện" Nói đến đây, nước mắt của Celia chảy xuống và cô bắt đầu khóc.

"Khoảng hai trăm năm trước, lúc 'Người đó' đến cũng là lúc hạnh phúc nhất đời tôi, 'Người đó' đã cùng tôi nói chuyện, giúp tôi giải tỏa được sự cô đơn đó, nhưng rồi 'Người đó' cũng đi khỏi đây. Nhưng trước khi đi thì người đó có nhờ ta cứu cậu khỏi cuộc chiến đó và huấn luyện cậu trở nên mạnh hơn cả Thần. Khi cậu đạt được sức mạnh đó cũng là lúc cậu đi khỏi đây và để tôi lại đây một mình. Tôi thật sự rất muốn ra ngoài cùng cậu nhưng lời nguyền không cho phép điều đó. Tôi muốn cậu ở lại đây với tôi, nhưng tôi không thể ích kỉ làm điều đó được, vì thế giới này cần cậu" Nói xong, Celia lấy tay lau đi những giọt nước mắt của mình rồi quay mặt đi.

Tôi đứng dậy và bước đến bên Celia.

"Tôi....sẽ ở đây với cô cho đến lúc cày xong cái hầm ngục này, trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ là người bạn thân nhất của cô, được chứ?"

Celia lấy tay lau hết nước mắt của mình và nhìn tôi cười tươi: "Ùm"

"A, vết thương của tôi hồi phục hết rồi nè, đi cày tiếp nào"

"Này, cậu muốn bó bột tiếp à"

"Xì, tôi sẽ không để bị bó bột nữa đâu, lần này, tôi sẽ phá đảo cái hầm ngục này và đá mông con rồng cho cô xem" Tôi pha trò một tí để làm không khí vui tươi thêm.

"Haha, tôi đang mong chờ cậu đá mông con rồng đấy, cố lên nhé" Cổ vũ tôi xong, Celia quay mặt đi, và nước mắt cô cứ lặng lẽ tuôn rơi mà không để ai biết.

----------To be continue--------

Tác: tác thả boom mỏi tay quá mấy bác ơi -_- mà chúc các bác đọc vui vẻ, hẹn gặp lại vào 2 tuần nữa. Á, lố 3 phút qua ngày 9/12 rồi. :v