Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

Chương 1: Cuộc đời bất hạnh của Hasegawa Hazara




Tôi là Hasegawa Hazara, một thanh niên 17 tuổi, bề ngoài cái đầu tóc bù xù do hơn ba tháng không cắt thì gương mặt cũng xem là ưa nhìn, cặp mắt nhìn như cá chết sau ba tháng tự kỉ trong phòng chơi game và cày anime, bây giờ tôi đi ra đường ai nhìn vào cũng như mấy thằng hút chích vậy.

Tại sao tôi lại thảm như hôm nay á? Tôi đã mất hết lẽ sống của mình, cuộc đời tôi vốn đã bất hạnh, người thân tôi giờ chẵn còn ai, ba mẹ đã ra đi, tận mắt chứng kiến người mình yêu mất tích mà chả làm được gì. Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh....tất cả đều quá nhanh trong mười một năm nay.

Khi đó, cuộc sống của tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ ba và mẹ, khi đó không còn gì sung sướng hơn, nhưng..... vào cái ngày định mệnh đó, nó đã cướp mất đi tính mạng người mẹ của tôi.

Đêm hôm đó, vào lúc ba tôi bận đi làm đêm, một tên điên đột nhập vào nhà, hắn đập hết đồ và giết mẹ tôi, còn mẹ thì vì cứu tôi nên bịt miệng tôi và nhét xuống gầm gường, mẹ còn dặn là dù có chuyện gì cũng không được lên tiếng, gầm giường khá nhỏ nên chỉ có tôi chui vào được, còn bà thì nằm im giả vờ ngủ để tên trộm lấy đồ đạt rồi bỏ về, mọi chuyện tưởng chừng như đã hết nhưng không, tên trộm rút con giao và đâm vào mẹ tôi. Qua cái gương lớn trong phòng, tôi nhìn thấy hắn ta xoay tới xoay lui như kiếm gì đó rồi đi ra khỏi phòng.

Tôi bịt miệng lại và cố gắn im lặng, từ từ nhìn hắn đi ra, trong lòng tôi bây giờ chỉ còn biết đến 3 chữ ' GIẾT CHẾT HẮN', tôi chờ cho hắn đi qua phòng khác kiếm đồ để trộm, tôi nhè nhẹ ra bếp, lấy con dao và phục kích hắn, ngay lúc hắn vừa đi ra, tôi lấy con dao, đâm vào đít hắn, đừng cười, khi đó tôi khá lùn. Hắn ngã quỵ xuống, trân trân mắt nhìn tôi, tôi lấy dao, lụi hắn 1 phát vào đầu, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cả cảnh vật xung quanh. Mọi thứ dần chìm vào yên lặng.

Sau một hồi thất thần, tôi chợt giật mình và nhìn lại, cơ thể tôi bốc lên mùi tanh kinh tởm, muif tanh của máu. Tôi bất giác quỳ xuống, ói, la hét. Hàng xóm nghe được liền chạy sang nhà, vào bên trong thì họ giật mình, vài người té xỉu và vài người nôn mửa, còn vài người giữ được bình tĩnh thì gọi cảnh sát tới, ba tôi biết tin thì cấp tốc chạy vô bệnh viện. Khi ba tôi đến thì cảnh sát cũng ở đó, họ thẩm vấn tôi về vụ việc, tôi kể lại tất cả cho bọn họ, họ cũng đôi phần ngạc nhiên vì tôi dám giết người. Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng cơ thể tôi lúc đó không cảm thấy run sợ gì cả, cứ như tôi đã làm việc đó rất nhiều lần rồi vậy...

Từ sau vụ việc đó, tôi mất đi người mẹ của mình, tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể bảo vệ người mình yêu thương. Tôi cầu xin ba tôi dạy cho tôi tất cả các loại võ. Ba tôi nghe lí do tôi muốn học thì ông mỉm cười nhẹ và đoong. Nhìn ba tôi vậy thôi chứ ông là cựu đại tướng trong quân đội đó, nên tôi đã được đào tạo rất kĩ. Và thời gian trôi qua được bảy năm.

Tôi được 13 tuổi, lúc này thì ba tôi quyết định tái hôn, ba tôi tái hôn với nột người phụ nữ nhìn chắc cũng cỡ 32-36 tuổi. Và thế là, tôi có được một người chị gái hơn tôi 1 tuổi,chị ấy tên là Hasegawa Sayana dù chị ấy mới 14 nhưng nhìn bộ ngực thì..... Ực ực..... Chắc cũng cỡ C cup chị ấy cũng khá xinh với mái tóc nâu nhạt, lông mi cong, vòng một khỏi chê, vòng hai vòng ba cũng quá chuẩn, từ đó chúng tôi sống chung với nhau được chừng hai năm, khoảng thời gian đó thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng rồi, cái ngày định mệnh đã cướp mất người thân của tôi, do mẹ thứ hai của tôi quên tắt bếp lửa nên tối hôm đó, nhà tôi bị cháy rất lớn, chỉ có tôi và chị tôi là thoát khỏi đám cháy, ba tôi và mẹ tôi đã chết cháy trong đó, trong suốt hai tuần kể từ sau vụ cháy, tôi ngồi im trong phòng, cặp mắt vô hồn, từ chối nói chuyện với bất kì bạn bè nào ở trường. Người duy nhất tôi nói chuyện là onee-chan của tôi, Sayana-chan.

Chị ấy hôm nào cũng chắm sóc, lo lắng, động viên tôi, đến tối là chị ấy ôm và ngủ cùng tôi, nhờ sợ quan tâm và chăm sóc của chị ấy mà tôi bắt đầu lấy lại được ý thức của mình, từ từ đi học trở lại, nhờ lương hưu của ba tôi mà chị tôi không phải nghỉ học đi làm để nuôi tôi. Ngày qua ngày, trong tôi nảy sinh 1 thứ cảm xúc kì lạ về chị Sayana. Hình như........tôi yêu chị ấy mất rồi, tôi bắt đầu quan tâm, chăm sóc lại chị ấy, thậm chí tôi còn gài con chip theo dõi của tôi vào chị ấy để đảm bảo không tên nào đụng vào chị. Chừng vài ngày sau, những tên lẫn quẩn quanh chị ấy hay có ý đồ xấu xa gì thì tôi cũng đập cho ra bã, chị ấy la tôi vài lần vì đánh người khác, nhưng rồi cũng cảm ơn tôi vì đã quan tâm đến chị ấy. Cuộc sống của tôi lúc đó rất hạnh phúc.

Cho đến ba tuần trước.

Tôi ngồi ở nhà đợi chị ấy về, nhưng đến hai giờ đêm mà chị ấy vẫn chưa về, tôi liên bật thiết bị định vị lên, nhưng......... Dấu chấm đỏ của chị ấy không có ở trên máy tôi, tôi hốt hoảng lao đầu đi tìm chị ấy, rõ ràng cục phát tính hiệu đó làm từ hợp kim mà đội trưởng Mĩ sử dụng làm khiên cơ mà, làm sao mà mất tính hiệu được chứ. (P/S: Nó tìm trên dark web đấy các bác :v)

Hai tuần sau, mặc dù đã báo công an nhưng vẫn chưa biết tin tức gì, tôi đi gặp bọn côn đồ thưởng ve vãn chị ấy hỏi thì chúng nó nói không biết, tôi bắt đầu hăm dọa bọn chúng thì bọn chúng vẫn nói không biết, tôi lên mạng đặt hàng máy sự thật về, để đó tra khỏi bọn chúng nhưng những gì chúng nói là sự thật??? Chúng ko biết nee-chan của tôi ở đâu. Tôi bắt đầu tuyệt vọng, nhốt mình trong phòng. Cứ thế ngày này qua ngày kia, và đã được ba tuần hơn.

Hiện tại thì tôi đang nằm tuyệt vọng trong phòng thì có tiếng gõ cửa và tiếng nói vọng vào:

"Nè nè Hazara-kun, đi học đi chứ, cậu nghĩ lâu lắm rồi, cô và bọn mình lo cho cậu lắm đó" Người vừa nói là Sachi-san, cô ấy là một người bạn học thường đi chung với tôi.

"Sachi-san nói đúng đó Hazara-kun, cậu đi học đi chứ, không có cậu thì cô ấy buồn lắm đó" Đây là Fumio, giọng đều đều, và khá vô cảm, nhưng cô ấy rất tốt với bạn bè, nhưng tốt theo cách của cô ấy.

"Mày đi học đi Hazara, thiếu mày thì làm sao bọn tao có đồ ăn ngon mà ăn và bọn tao có tin về nee-san của mày đây" Còn giọng này là của Agata, tên này học chung với tôi rất lâu rồi.

Tôi nghe được liền bật dậy, chạy thẳng ra mở cửa và hỏi.

"Có thật không? Agata, có thật không!!!"

"Tao lừa mày làm gì"

Agata cười mỉm và nói tiếp

"Mày thay đồ rồi tới trường đi, rồi bọn tao nói cho"

Tôi lo tên ngáo này nói xạo tôi, tôi quay đầu nhìn hai người con gái còn lại và họ xác nhận là thật.

Tôi chạy thằng vào nhà, thay đồ, đi cắt tóc rồi lên đường đi học. Trên đường đi thì tôi hỏi về chuyện của nee-chan thì thằng Agata nói:

"Có vài người đã chứng kiến sự việc đó nên chắc chắn rất đáng tin, bọn nọ nói vào khoảng ba tuần trước, có một cái lỗ màu trắng xuất hiện ở gần khu vực công viên à có 1 người con gái mái tóc nâu miêu tả rất giống chị mày bị hút vào cái lỗ màu trắng đó rồi biến mất"

Lỗ màu trắng, nó là cái gì cơ chứ, tại sao nó lại hút chị của mình vào, tôi suy nghĩ một hồi thì nghe tiếng chuông trường reo. Chúng tôi lật đật chạy vào trường rồi chạy thẳng vào lớp. Lúc cô chủ nhiệm vừa bước vào thì một cái lỗ trắng cực kì to ở trong lớp, nó hút từng người chúng tôi vào đó. Mọi người ai cũng la hét nhưng tôi bất giác nghĩ có lẽ đây là cái lỗ đã hút chị mình, nếu vậy thì tôi có cơ hội gặp lại chị ấy rồi. Và rồi, mọi người trong lớp học đều bị hút vào cái lỗ trắng hết, nhưng riêng tôi thì có một cái lỗ đen nhỏ hơn hút vào???

"What the heo?? Sao chỉ có mình là bị hút vào cái lỗ đen vậy, nó sẽ dẫn mình đi đâu đây???" Ý thức của tôi từ từ chìm vào yên lặng đi.

---------------A few monent later------------

"Chào cậu, tôi là vị thần ở thế giới này, thế giới Edlat" Một bé gái với mái tóc đỏ, đôi mắt cũng đỏ, bộ đồ cũng toàn màu đỏ giới thiệu bản thân với tôi.

28/6/2018