Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 119: Đại Sư Huynh, Đừng Chạy! (12)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Ngữ Kỳ tỉnh dậy chính là cảm giác bị xe cán qua người, đau muốn thấy tổ quốc!


Cô cố gắng ngồi dậy, ngó xung quanh không còn Nguyệt Diệp trong phòng nữa, xoa xoa lưng thầm mắng đồ vô tâm lại trông thấy trên bàn là bộ y phục màu trắng sữa hoa văn tinh xảo.


"Giờ khắc nào rồi nhỉ?" Cô nhìn trời không biết sáng hay chiều đành ngồi dậy mặc y phục vào đi ra khỏi phòng nhìn xung quanh.


Ngữ Kỳ đang muốn ngự kiếm đi tìm thì bỗng dưng bị sức lực nào đó xoay người ôm chầm lấy cô.


"Kỳ nhi!"


Riêng cách gọi này cô đã biết là ai rồi, Ngữ Kỳ giãy giụa muốn thoát ra khỏi cánh tay của hắn thì cằm bị giữ ngẩng lên, Bắc Hàn cứ thế mà hôn xuống!


Cô trợn mắt cắn mạnh môi hắn, máu tanh ngập tràn trong miệng nhưng hắn thế mà không chịu buông cô ra!


Không tài nào giãy ra được mà còn bị xiết eo mạnh hơn, cô cực kì chán ghét cảm giác này. Sợi chỉ đen luồn lên muốn thắt cổ Bắc Hàn bỗng dưng...


[Ký chủ! Không được quyền giết nam chính!!!] 09 vội vàng nói


"Uất Phong!!!" Ngữ Kỳ nghĩ trong đầu nhớ tới tên của ma tôn đáy vực kia...


Ngay lập tức Bắc Hàn cảm nhận được ma khí dày đặc, hắn chỉ kịp vào tư thế phòng thủ liền bị đánh đẩy lùi ra xa đến 100m!


"Tiêu tiên nữ, mới có một ngày đã có chú chim động dục chạy tới tìm ngươi? Đã thế còn là hàng đại thừa trung kỳ nha~" Uất Phong xuất hiện tay cầm cái ô màu đỏ mặc y phục cũng màu đỏ tựa như đồ đôi với cô lúc dưới đáy vực ma tộc vậy...



Uất Phong quay ra nhìn cô cười tủm tỉm chưa kịp nói thêm gì liền bị kéo tóc.


"Ngươi đi xuyên qua cơ thể ta?! Đồ biến thái!" Ngữ Kỳ lại kéo thêm phát nữa.


"Ây da, tiểu tiên nữ. Mới không gặp một ngày nhớ ngươi chết đi được!" Uất Phong không quan tâm cô kéo tóc hay không liền ôm chầm lấy cô, cô cũng thuận theo ôm lại hắn.


Bắc Hàn lúc này thấy cô như thế nhu thuận ôm gã nam nhân đầy ma khí kia, Vô Cực kiếm liền hiện trong tay, sát khí cũng nổi lên trong ánh mắt.


"Buông Kỳ Nhi ra!"


"Này tiểu tiên nữ, ta cảm thấy tên này cũng quen lắm? Quen đến mức mơ hồ cảm giác chán ghét ấy" Uất Phong vừa nhìn Bắc Hàn ngay lập tức quay ra nói với cô.


Ngữ Kỳ dở khóc dở cười, cô không giải thích nổi đâu!


"Mà khoan, nơi này sao toàn linh khí vậy? Đây ở đâu vậy?" Uất Phong không thèm quan tâm đến Bắc Hàn nhíu mày nói.


"Môn phái Thiên Hoa."


"Hả? Tiểu tiên nữ, ngươi trâu bò! Ta không ở lại đây được lâu đâu, sắp phải độ kiếp rồi. Ta đi đây!" Uất Phong lôi ra một tấm phù rồi bùm một tiếng biến mất.


"..."


"..."


Có còn là ma tôn không? Nhan sắc của ngươi đáng lẽ ra là nam nhân âm trầm đáng sợ đấy có được không?! Thao tác lẳng lơ đó là sao?! Xuất hiện thật ngầu rồi biến mất như vậy sao?


Không khí một lần nữa bị vây vào sự im lặng... Cô quyết định quay lưng đi tìm Nguyệt Diệp.


"Kỳ nhi!"


Ngữ Kỳ dừng lại nhưng không quay đầu lại, Bắc Hàn nắm chặt Vô Cực kiếm trong tay, hắn suy nghĩ rồi... Tình cảm của hắn dành cho cô là thứ tình cảm cấm kị. Nhưng hắn vẫn muốn thử một lần yêu cô... Cứ nghĩ tới cô ở cạnh ai đó không phải hắn liền muốn đâm chết tên đó.


"Con đừng kết đạo lữ với Nguyệt Diệp.."


"Không kết đạo lữ với chàng ấy thì với ai? Với người sao?" Ngữ Kỳ quay lại cười khẩy nói làm hắn cứng họng.


Cô thấy hắn im lặng không nói gì liền thở dài lắc đầu quỳ xuống một chân chắp tay hành lễ:


"Đệ tử Hoạ Ngữ Kỳ mong sư phụ thành toàn cho hạnh phúc của đệ tử!"


Bắc Hàn nhìn cô trong lòng đau xót đến không chịu được, miệng mở ra đóng vào mãi mới nghe được giọng nói của chính mình


"Nàng đã bao giờ có tình cảm với ta chưa?"


"Từng." giọng cô như ghét bỏ hắn, câu nói này làm Ngữ Kỳ nhớ lại hắn từng nói vậy với cô, trong lòng hắn lại càng đau đớn hơn bao giờ hết. Thà cô đừng thẳng thắn như vậy cho hắn chút hy vọng, nhưng cô lựa chọn cắt đứt tơ hồng từ đầu.


Thấy hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn cô, Ngữ Kỳ đứng dậy quay lưng đi không hề quay lại, lần này hắn cũng không có cản cô.


"Tình kiếp của ta... Là con... Không phải Lộ Lộ..." hắn lẩm bẩm trong họng.


Nguyệt Diệp đang ở trong sảnh chính bàn qua về hôn lễ thì thấy Ngữ Kỳ đi tìm mình. Anh vội vàng cáo lui rồi ra ngoài, Bắc Kha thở dài nhìn anh


Đấy, đệ tử của hắn sắp lấy thê rồi mà hắn chưa có mống nào rước. Thê thảm chết đi được!


Bên này Lộ Lộ hất sạch sẽ mọi thứ trên bàn của nàng ta xuống, một con mèo đen xuất hiện nhảy một cách tao nhã lên bàn nhẹ nhàng nói


"Nàng quá hấp tấp rồi Lộ nhi của ta. Muốn giết người, ắt có nhiều cách!"


Con mèo đen này chính là ma vương ma tộc nhậm chức cách đây ba trăm năm được nàng ta dùng thao tác nào đó của bàn tay vàng cứu về.


"Ngươi biết cái gì? Nàng ta bây giờ được xưng là thánh nữ ấn độc, tiên nữ ấn độc. Còn ta bây giờ vẫn ở trúc cơ kỳ! Thậm chí sư phụ không chịu để ý ta!" Lộ Lộ uỷ khuất khóc đến thê lương.


Con mèo đen nhẹ nhàng tới gần xoa đầu nàng ta mắt sáng lên "Nàng muốn tăng tu vi, giết Hoạ Ngữ Kỳ hay chiếm đoạt sư phụ, ta sẽ giúp nàng. Chỉ cần nàng làm cho ta một chuyện!"


Lộ Lộ nhìn mèo đen với ánh mắt khó hiểu, nó lại gần tai nàng ta thì thầm...


Nàng ta mắt sáng lên gật đầu với con mèo đen, nhìn chằm chằm vào bức hoạ tiên nữ thưởng rượu của Bắc Hàn mà nàng ta trộm được, cầm con dao nhỏ xiên mạnh một phát vào mặt nàng tiên nữ trong tranh đó...


"Hoạ Ngữ Kỳ, kiếp này ngươi đừng hòng sống tốt!"


.


.


.


.


.
Tác giả không phải dân chuyên viết H đâu. Với cả viết H tốn thời gian gấp đôi bình thường. Thế nên ta chỉ cho tuỳ thế giới có thịt để ăn thôi. Không thể thế giới nào cũng có được như thế Ngữ Kỳ chưa mệt chết ta đã mệt chết trước rồi .-.