Vu Giai lên mạng tra cứu chuyện phong tục địa phương dân để tránh ngày mai lại mất mặt trước mặt mọi người.
Ngày hôm sau cô rời giường giống như bình thường, bởi vì thời tiết còn chưa hoàn toàn ấm lại, Vu Giai chọn mặc áo gió quần dài, trên cổ quấn một cái khăn lụa màu lượng lệ, làm cả người cô đều mang ra ba phần linh động hoạt bát.
Cô mở cửa phòng, vừa lúc đối diện với Cốc Trình Hàm, hôm nay Cốc Trình Hàm trang điểm cũng vô cùng hưu nhàn thoải mái, áo màu lam nhạt với quần dài Khakis, có vẻ chân dài eo thon, tuấn tú đĩnh bạt.
“Này, thiếu gia.” Vu Giai cười hì hì giơ tay chào hỏi, “Sớm a.”
“Sớm.” Trên mặtvCốc Trình Hàm lộ ra mỉm cười, ở đánh giá cả người cô một cái.
Vu Giai nhìn hai bên phòng hành lang, một tầng này trên cơ bản đều là nhân viên đoàn phim. Cửa phòng đóng, cho nên không biết người bên trong đã đi ra ngoài hay là ở bên trong. Lực chú ý của Vu Giai rất nhanh đã chuyển dời đến tiết mục dân tục hôm nay, quay đầu hỏi Cốc Trình Hàm, “Thiếu gia biết bao nhiêu về dân tục tiết nơi đây?”
“Ngày hôm qua mới tra mạng.” Cốc Trình Hàm nói.
Vu Giai quay đầu liếc hắn một cái, cười rộ lên, “Tôi cũng thế. Nghe nói hội chùa là ở phố cũ đức vinh, có vũ sư tạp kỹ, còn có dân tục tiết mục địa phương đặc sắc, được xếp vào biểu diễn thuộc về văn hóa Thiên triều.” Cô nói lại giới thiệu mình thấy từ trên mạng.
Cốc Trình Hàm mỉm cười nghe, bộ dáng Vu Giai mặt mày hớn hở giảng giải trông vô cùng sinh động.
Hai người xuống lầu, khách sạn đoàn phim ở cách phố cũ đức vinh rất xa, đi qua thì cần phải ngồi xe. Xe hạ người đều không ở thành thị này, đứng ở cửa khách sạn đợi hơn mười phút không chờ được chiếc xe trống nào, nhưng lại chờ được xe hướng dẫn du lịch dân tục tiết địa phương chuyên dụng.
Vu Giai kéo Cốc Trình Hàm nhảy lên xe hướng dẫn du lịch, người trên xe không nhiều, còn có chỗ trống, có một vị hướng dẫn du lịch phụ trách giới thiệu nguồn gốc dân tục tiết cùng hạng mục hoạt động với hành khách. Lúc tới nơi, hành khách đã có hiểu biết nhất định với dân tục tiết địa phương.
Phố Đức vinh là một cái hẻm phố cổ, nam bắc thông hẻm, khoan năm trượng bảy thước, khu nhà hai bên lâm lập, dựa theo lời hướng dẫn du lịch nói trên xe thì nơi này đã có hơn 500 năm lịch sử. Vu Giai ở trên xe cũng đã nghe được tiếng chiêng trống ầm ĩ cùng tiếng người ồn ào. Xe hướng dẫn du lịch chỉ đưa hành khách đến sân ga cách phố đức vinh 200 mét, còn lại thì phải dựa vào hai cái đùi.
Vu Giai xuống xe, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy đền thờ cao lớn đứng sừng sững, mặt trên móc sắt bạc hoa ba chữ “phố Đức vinh”, mang theo hơi thở vận dày nặng ập vào trước mặt. Dưới đền thờ người nối gót sánh vai, tiếng người bán rong thét to dây địa phương đặc sắc mang theo ý vị nói không nên lời.
Đây là một cái thành phố Hải Thành mới, cư dân thuần phác nhiệt tình, đã đến trạm cuối, hướng dẫn du lịch trên xe hướng dẫn du lịch còn không chê phiền mà giới thiệu dân tục tiết đặc sắc.
Vu Giai cười một chút, “Nơi này thật náo nhiệt, sớm như vậy đã nhiều người như vậy rồi.”
Nếm ăn vặt, nhìn vũ sư tạp kỹ, bất tri bất giác thời gian đã tới giữa trưa, Vu Giai đi không đặng, kéo Cốc Trình Hàm vào trong tiệm nghỉ chân. Vào trong tiệm, ngồi ở chỗ ngồi ghé vào trên bàn há mồm th0 doc, “Ngày lễ ngày tết mới biết được người Thiên triều nhiều, một cái dân tục tiết như vậy đã có nhiều người như vậy, anh nói xem, có phải người toàn thành đều đến phố này luôn rồi không?”
Cốc Trình Hàm nhìn cô, trên mặt lộ ra ý cười, tuy đã sớm biết tính cách chân thật của Vu Giai không đoan trang nghiêm túc giống trong lời đồn đãi nhưng càng tới gần cô thì càng thêm hiện ra cô sinh động chân thật. Rót một chén nước, đưa cho cô, “Uống miếng nước đi. Thể lực đại tiểu thư không phải rất tốt sao? Một buổi sáng mới đi vài con đường đã thở hổn hển như vậy rồi?”
Vu Giai nhận lấy, một hơi rót xuống, động tác vô cùng hào sảng. Uống xong, chậc với hắn một tiếng, “Bổn tiểu thư là cô gái tốtbkhông đấu với đàn ông.” Ánh mắt ở trên người hắn dạo qua một vòng, “Thể lực thiếu gia tốt, không cần nghỉ chân, vậy đi ra ngoài đi loanh quanh thêm mấy tiếng nữa đi. Dù sao bổn tiểu thư mệt mỏi, muốn nghỉ chân ở chỗ này. Ai —— người phục vụ, gọi món ——”
Vu Giai giương giọng gọi.
Nói đến đấu võ mồm, tính cách Cốc Trình Hàm chú định mười lần mười thua.
“Cốc đại bài, Vu Giai!”
Thanh âm kinh ngạc vang lên, là nhân viên công tác đoàn phim.
“Hai người cũng tới nơi này, đúng là tình cờ thật.” Đối phương cười ngồi xuống cạnh hai người.
Nghỉ chân xong, tiếp tục đi dạo phố du ngoạn, lúc chạng vạng hoàng hôn mới xảy ra một chút tiểu khúc chiết.
Vu Giai đang đứng trước một quán bán chong chóng, trong tay cầm một đống chong chóng phấn màu tím, thổi chơi, đột nhiên nghe thấy trong đám người có người cao giọng gọi, “Bắt ăn trộm, tiền trong túi tôi ——” nhưng bởi vì tiếng chiêng trống cùng tiếng ồn ào khác nên nghe không quá rõ ràng.
Vu Giai còn không kịp phản ứng lại thì phía sau lưng bỗng nhiên bị đụng phải một chút, thân thể đột nhiên không kịp phòng ngừa mất đi cân bằng, ngã về phía quầy hàng bán chong chóng. Trong lòng cô chửi má nó một tiếng, mấy cái chong chóng này đều làm bằng giấy, dây thép cùng xiên tre, cô muốn thật phác rắn chắc, tuy cô mặc hậu, đau đớn chắc chắn không thể tránh được.
Một cánh tay đột nhiên che ngang ở trước thân thể cô, câu lấy eo cô, làm cô ngã về hướng sườn, thân thể ngã vào trong một cái l0ng ngục, hơi thở u tĩnh cô đã từng cảm nhận không lâu trước đây.
Thời điểm mấu chốt, Cốc Trình Hàm kéo người vào trong lòng ngực, người đụng phải Vu Giai đã giống con linh hoạt hoạt cá chui vào trong đám người không thấy đâu nữa, đằng sau chen qua ba bốn người mất của cao giọng kêu gọi.
Vu Giai đâm vào trong lòng ngực Cốc Trình Hàm, nhíu mày, nhẹ tê một tiếng.
Vô hắn, chân uy.
Cốc Trình Hàm rất nhanh đã chú ý tới tình huống của cô, “Chậc chân rồi?”
Mắt cá chân bên chán phải đau xuyên tim, cả khuôn mặt Vu Giai gần như đều nhăn thành một đoàn. Đây tuyệt đối là tai bay vạ gió! Dạo hội chùa cũng có thể bị chậc chân?
Cốc Trình Hàm ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân cô, người đến người đi chen chúc, Vu Giai giống một chiếc thuyền con trôi trên mặt biển mất đi Cốc Trình Hàm chống đỡ liền đứng cũng không vững. Cốc Trình Hàm đỡ cô đi ra khỏi đám người, một chân Vu Giai nhảy vài bước.
“Tiểu Giai.”
“Ừ?”
Ngay sau đó, hình ảnh trong tầm nhìn Vu Giai xoay tròn, thân thể bay lên không, cô bị bế lên. Côvngẩng đầu nhìn Cốc Trình Hàm, kinh ngạc.
“Chân cô bị thương.” Cốc Trình Hàm dùng những lời này trả lời ánh mắt kinh ngạc dò hỏi của cô.
Thần sắc cùng ngữ khí mất tự nhiên của hắn làm Vu Giai không nhịn được cười ra tiếng, tiếp theo chú ý tới gương mặt ửng đỏ của hắn.
Cốc Trình Hàm ôm cô ra khỏi đám người, buông Vu Giai ra ở một cái ngõ nhỏ thông với phố đức vinh, ngồi xổm xuống xắn ống quần cô lên, nhìn mắt cá chân bị chật của cô, đã sưng đỏ lên, hắn dùng tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, khiến Vu Giai tê tê hô đau.
Bởi vì sự kiện đột phát này nên kế hoạch tiếp thành cũng ngâm nước nóng, Cốc Trình Hàm mang theo Vu Giai đi giảm giá gọi bác sĩ, may mắn cách đó không xa có một nhà phòng khám, bác sĩ lớn tuổi châm mấy cái cho Vu Giai, nhéo hai cái, lại bôi thuốc cao, chỗ đau nơi mắt cá hân của Vu Giai cũng giảm bớt rất nhiều, chỉ cần không dùng lực thì gần như không cảm giác được đau.
Tỏ vẻ cảm tạ với bác sĩ lớn tuổi, Cốc Trình Hàm chuẩn bị lại lần nữa ôm Vu Giai ra ngoài, nơi này cách chỗ có thể gọi còn một khoảng cách, Vu Giai không tự đi được.
Vu Giai không từ chối sự trợ giúp của Cốc Trình Hàm trợ giúp, chỉ là ôm đổi thành cõng.
Cốc Trình Hàm cõng Vu Giai ra cửa, trận pháo hoa đầu tiên ở dân tục tiết bỗng nhiên nổ tung giữa không trung nổ tung.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đây giống như là một cái tín hiệu, có càng nhiều pháo hoa hoa mỹ liên tiếp nổ tung trên bầu trời đêm, chiếu rọi bầu trời đêm đến sáng ngời huy hoàng.
“Không nghĩ tới còn có thể kịp trận pháo hoa này.” Vu Giai cười nói, “Chúng ta cũng coi như không đến tay không, a, thiếu gia.”
“Ừ.” Cốc Trình Hàm lên tiếng, năm màu pháo hoa chiếu vào trong mắt hắn, cực kỳ sáng ngời.
“Không vội trở về, chúng ta tìm một chỗ nhìn xem.”
Cốc Trình Hàm quay đầu nhìn Vu Giai, trên mặt Vu Giai mang theo cười, bộ dáng hơi hơi ngưỡng mặt ngắm pháo hoa bầu trời đêm nhìn không ra khác thường. Hắn nhìn hoàn cảnh địa thế xung quanh, chỗ xem pháo hoa tốt nhất chính là quảng trường nhỏ ở góc đường kia.
Ngồi trên bậc thang cao nhất ở quảng trường, Vu Giai ngửa đầu nhìn pháo hoa không ngừng nở rộ trong màn đêm, hỏi một câu, “Thiếu gia, anh có phải thích tôi rồi không?”
Cô nói thẳng ra làm Cốc Trình Hàm sửng sốt một chút.
Thích Vu Giai? Đương nhiên là thích, từ lúc bắt đầu vừa gặp mà như thân thiết từ lâu, đến sau này, vứt bỏ việc này không nói, bộ dáng Vu Giai xinh đẹp, tính tình lanh lẹ, hơn nữa còn có khí chất đoan trang thong dong cùng xuất thân hào phú trên người chồng chất, chưa bao giờ thiếu kẻ ái mộ.
Cốc Trình Hàm thích Vu Giai, bên trong có ngay từ đầu chung tình, cùng với sau này khi ở chung lâu ngày sinh tình. Nhưng hắn cũng cảm giác được, Vu Giai có thích hắn nhưng muốn nói đến cảm tình sâu hơn thì chỉ sợ cũng không có, đây cũng là nguyên nhân hắn không đem cảm tình tố chư với khẩu quả nhiên, dù sao bọn họ còn trẻ, lửa nhỏ chậm hầm, cảm tình sao, đương nhiên là đầu tháng càng sâu, cuối cùng cũng sẽ đến ngày nước chảy thành sông.
Không nghĩ tới sẽ bị Vu Giai hỏi thẳng ra như vậy.
“Thích.” Nếu Vu Giai hỏi, Cốc Trình Hàm cũng không chuẩn bị ngượng ngùng xoắn xít mà làm ra vẻ.
Vu Giai thu hồi tầm mắt nhìn màn đêm, quay đầu nhìn hắn. Đều nói dưới ánh trăng xem mỹ nhân, tướng mạo Cốc Trình Hàm vốn dĩ đã rất tuấn mỹ, dưới sự phụ họa của bối cảnh màn đêm đầy pháo hoa lại càng thêm điệt lệ như họa. Trong đám đàn ông ít có người có tướng mạo tốt như vậy, hình dung điệt lệ lại không thấy chút nữ tính nào.
Vu Giai chớp chớp mắt, Cốc Trình Hàm thừa nhận thẳng hắn như vậy đúng tâm tư cô, cô không thích ướt át bẩn thỉu, tâm tư Cốc Trình Hàm cô cũng biết chút ít, chỉ là Hạ Gia Du cùng kiếp trước trải qua làm cô rất khó sinh ra tình yêu nam nữ với người khác. Cầu thần cầu Phật không bằng cầu mình, dựa trời dựa đất không bằng dựa mình.
Tuy đặt Cốc Trình Hàm cùng Hạ Gia Du với nhau thì đúng là thật sự ủy khuất Cốc Trình Hàm, Vu Giai tin tưởng Cốc Trình Hàm không thương tiếc “kẻ yeedu” giống Hạ Gia Du, nhưng tâm thái một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng rất khó thay đổi, đây không phải chuyện cô có thể tự giúp mình khống chế.
“Thiếu gia đẹp như vậy, tôi cũng là thích.” Vu Giai cười nói, nhìn thấy trên mặt Cốc Trình Hàm hiện lên vui mừng cùng đỏ ửng, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lời phía sau vẫn cần phải nói, “Tôi không biết về sau sẽ thế nào, nhưng nếu hiện tại thiếu gia nếu hỏi tôi có cảm tình vượt qua thích đối với anh không thì tôi thực xin lỗi.”
Cốc Trình Hàm nhìn cô, vui mừng trên mặt rút đi, nhưng cũng không có cảm xúc thất bại linh tinh lộ diện.
Vu Giai nói tiếp: “Tôi biết tâm thái hiện tại của tôi có chút uốn cong thành thẳng. Tôi hiện tại có tiền có xe có sự nghiệp, có ba có anh trai, có cuộc sống vó đàn ông là điều hòa, cuộc sống không có đàn ông cũng vẫn rất xuất sắc.” Cô quay đầu nhìn Cốc Trình Hàm, “Tôi nói như vậy, có phải có chút tra rồi không?”
Đôi mắt cô sáng ngời, gió đêm có chút lạnh, có một viên pháo hoa nổ vang ở trong trời đêm, trong nháy mắt ánh sáng chiếu sáng lên mặt cô như trên chờ bạch ngọc.
Cốc Trình Hàm không biết như thế nào, trong lòng cũng không có nửa phần thất vọng thất bại, trong lòng còn có một loại ý mừng đột nhiên muốn cười, duỗi tay xoa đầu cô, nhìn thấy Vu Giai rụt cổ, một đôi mắt to nghi hoặc mà nhìn hắn, ý mừng trong lòng càng sâu đậm thêm. So với ý trong lời Vu Giai, Cốc Trình Hàm càng coi trọng thái độ thẳng thắn như vậy của Vu Giai đối với hắn, Vu Giai có thể nói tâm thái chân thật cho hắn mà không phải lạnh băng từ chối làm Cốc Trình Hàm cảm thấy việc này vẫn có tương lai.
“Đại tiểu thư cảm thấy như vậy?”
“Sao tôi cảm thấy thiếu gia như đang cười nhạo tôi thế?” Vu Giai nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt hắn, muốn kéo tơ lột kén. Nhìn trong chốc lát, không thể nhìn ra thêm thứ gì từ biểu tình của Cốc Trình Hàm, cô cắn môi, bên môi lộ ra ý cười, “Thật ra, nếu thiếu gia nguyện ý dùng rất nhiều thời gian, chúng ta có thể thử kết giao một chút, ba năm, 5 năm, có lẽ thích là có thể biến thành yêu. Tuy cá nhân tôi không ôm hy vọng quá lớn, tình yêu cùng hôn nhân cũng không phải là cùng một chuyện, ít nhất hiện tại tôi cho là như thế.”
Lời cô nói có chút điên đảo, nhưng ý tứ biểu đạt, Cốc Trình Hàm nghe hiểu.
“Đại tiểu thư cô đây là đánh một cây gậy rồi lại cho quả táo ngọt? Chỉ nghe lời phía trước của cô còn tưởng rằng tôi đã bị từ chối rồi chứ.” Bình sinh nhiều một phần thân cận, Cốc Trình Hàm dùng mu bàn tay thử độ ấm má cô một chút, “Đêm lạnh, chúng ta trở về đi. Chờ khi pháo hoa tan, một đám người về nhà, xe không dễ gọi.”
Đối với động tác thân mật của Cốc Trình Hàm, Vu Giai cũng không phản cảm, tuy cảm tình không tới mức đó nhưng nói khai bọn họ, hiện tại cũng coi như là bạn bè khác phái mà? Vu Giai cười mở ra hai tay, kéo dài âm điệu, “Thiếu gia, cõng bổn cung hồi cung ——”
Cốc Trình Hàm lập tức dở khóc dở cười.
- -----oOo------