Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chực chờ nó tới.
Các cụ nói chưa bao giờ sai, kế hoạch vĩnh viễn không giống như hiện thực.
Kỳ động dục của Giang Miên mãi không tới.
Đến ngày thứ ba, hai người cảm thấy sai sai.
Doãn Phỉ Dương bất an dẫn Giang Miên đi viện, bác sĩ vẫn nói ba chữ: “Chờ thêm đi.”
Chờ… Giang Miên 26 năm qua nghe mòn tai rồi, nhất thời sự tủi thân và buồn bã bùng nổ, òa khóc nức nở.
Bác sĩ không ngờ bệnh nhân lại phản ứng mạnh như vậy, tính tiến lên an ủi thì đã có người khác vọt vào ôm lấy Omega yếu ớt nọ.
“Miên Miên đừng khóc mà.” Doãn Phỉ Dương lần đầu thấy Giang Miên khóc như vậy, trái tim như bị bóp nghẹt, “Đừng khóc, em ở đây rồi, đừng khóc nữa.”
Giang Miên khóc thiếu chút hết hơi, quay đầu vùi vào ngực Doãn Phỉ Dương, ôm chặt eo cậu, tiếp tục khóc.
Bác sĩ thở dài, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài.
Bọn họ là bác sĩ chuyên khoa riêng, chắc không còn bệnh nhân nào khác.
Bác sĩ rời đi cũng nhẹ nhàng đóng cửa, để cho họ không gian riêng.
Doãn Phỉ Dương không nói thêm, duỗi tay vuốt từ tóc đến eo, môi hôn lên đỉnh đầu anh.
Sự dỗ dành dịu dàng dần có tác dụng, Omega đang bất an dần bình tĩnh lại, chỉ nắc mấy cái, trừ việc hơi run run với nấc cụt thì không còn gì nữa.
Doãn Phỉ Dương không dừng lại, kiên nhẫn thấp giọng trấn an, mãi đến khi Giang Miên ngừng nấc cụt, không biết bao lâu đã trôi qua.
“Mình về nhà thôi…” Giang Miên gật đầu, cọ cọ vai Doãn Phỉ Dương, “Anh muốn về nhà… Dương Dương ơi…”
“Vâng.” Doãn Phỉ Dương hôn lên má anh, “Mình về nhà thôi.”
…
Về tới nhà Giang Miên vẫn không có tinh thần, Doãn Phỉ Dương lo lắng tính gọi điện cho người lớn, Giang Miên cản cậu lại.
Mấy ngày sau, Doãn Phỉ Dương đi đâu Giang Miên theo đó, y như đuôi nhỏ.
Buổi tối hai người nằm trên giường, Doãn Phỉ Dương thấy Giang Miên ngủ rồi, dừng không vỗ nữa.
Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên người bên cạnh đè lên cậu.
Doãn Phỉ Dương bừng tỉnh.
“Phỉ Dương…” Giang Miên nhỏ giọng gọi tên cậu, nụ hôn nhỏ vụn dừng trên má, hô hấp nhè nhẹ như lông chim vụt qua đầu quả tim, da đầu tê tái, máu cũng dồn hết xuống thân dưới.
Doãn Phỉ Dương tưởng kỳ động dục của Giang Miên cuối cùng cũng tới, sờ soạng xong mới thấy không đúng.
Nhiệt độ cơ thể Giang Miên bình thường, thậm chí còn hơi run run.
“Phỉ Dương…” Giọng Giang Miên mang theo nức nở, còn có chút cầu xin, “Chúng mình không chờ kỳ động dục nữa được không? Đánh dấu hoàn toàn anh nhé?”
Doãn Phỉ Dương suýt thì đồng ý, may vẫn kịp nuốt về, đầu lưỡi không cẩn thận cắn phải răng nanh, nháy mắt có vị máu tươi lan ra.
“Doãn Phỉ Dương!” Giang Miên sợ hãi la lên, tính dậy bật đèn thì Doãn Phỉ Dương đã ôm ngược anh về, giọng nói rầu rĩ truyền vào tai.
“Không được.” Doãn Phỉ Dương thấp giọng từ chối.
Omega trời sinh thích hợp dưỡng dục đời sau, đặc biệt là vào thời kỳ động dục.
Cơ thể tự động thanh lọc làm sạch, khoang sinh sản dễ dàng mở ra, càng dễ dàng đậu thai.
Dù vậy nhưng không thể đối xử tùy tiện với họ, đặc biệt là Omega nam, khoang sinh sản của họ mỏng manh hơn tử cung của nữ giới nhiều.
Kỳ Liên Thăng giữ Doãn Phỉ Dương lải nhải 20’ cũng vì lý do này.
“Sau khi về tôi nghĩ lại, trước đó tôi khuyên ông cũng không đúng lắm.” Kỳ Liên Thăng khó lắm mới bày vẻ nghiêm túc tới vậy, “Họ so với chúng ta yếu ớt hơn nhiều, trước kỳ động dục muốn đánh dấu hoàn toàn gì đó, thôi ông nhịn đi.”
Cậu ta vỗ vai Doãn Phỉ Dương: “Làm vậy cũng để bảo vệ người ta thôi.”
Doãn Phỉ Dương trước đó cũng tính toán vậy, chỉ biết gật đầu, trịnh trọng cảm ơn Kỳ Liên Thăng.
Tổn thương Giang Miên, đời nào cậu làm việc như vậy.
Giang Miên vốn dĩ nghe lời từ chối đã nguội lạnh phân nửa, nghe cậu giải thích xong lại càng thêm cứng đờ.
Bản thân mình là Omega còn không nghĩ xa được như Doãn Phỉ Dương, Doãn Phỉ Dương sớm đã suy nghĩ cho anh rồi.
“Nhưng mà, người ta chỉ nói khi động dục thì không thể tiến vào đây…” Giang Miên liếm môi, ấn tay Doãn Phỉ Dương lên bụng mình.
“Em vẫn có thể, tiến vào tới đây…” Đôi tay nắm Doãn Phỉ Dương khẽ di chuyển, phác lên đường cong quyến rũ, chạm vào bé Miên Miên hưng phấn.
May mà phòng không bật đèn, nếu Giang Miên nhìn thấy ánh mắt Doãn Phỉ Dương, chắc chắn anh sẽ không làm trò to gan tới vậy.
Doãn Phỉ Dương hít một hơi, thái dương nảy lên, thứ dưới háng rất có tinh thần chọc vào mông Giang Miên, nhưng…
“Em sẽ nhịn không được đâu Miên Miên…” Giọng Doãn Phỉ Dương nghèn nghẹn, “Anh… Anh không hiểu đâu Miên Miên, bản năng Alpha…”
Bản năng của mọi Alpha là chiếm hữu và xâm lược, đủ để phá hủy một Omega yếu ớt.
Một khi đã mất lý trí, dù Miên Miên khóc nức nở cầu xin, cậu chắc chắn sẽ không tha cho anh.
“Ưm…” Giang Miên như bị dọa sợ, im không nói gì.
Than nhẹ một tiếng, Doãn Phỉ Dương tính xoay người để Giang Miên xuống nằm ngủ.
“Nhưng anh nhớ rõ mà, hôm ấy em muốn kéo anh vào phòng…” Giang Miên không nhúc nhích, giữ tư thế ghé lên ngực Doãn Phỉ Dương, tay vẽ vẽ vòng tròn.
“Ngày hôm ấy?” Doãn Phỉ Dương nắm bàn tay nhỏ hư hỏng, nghĩ lại chút.
À, cái ngày đi công viên về, Doãn Phỉ Dương hiểu nhầm Giang Miên không thích mình.
“Hôm ấy…” Doãn Phỉ Dương sắp xếp lại, “Em vui lắm, vui ơi là vui, vui nên nổi lòng tham….”
Miên Miên không từ chối thân mật, cậu không thỏa mãn với việc hằng đêm mơ về Miên Miên nữa, muốn dùng đôi tay mình chạm vào Miên Miên.
“Em nghĩ, nếu em được ôm anh ngủ thì tốt biết bao…” Doãn Phỉ Dương hồi tưởng.
“Giờ em có thể ôm anh mà.” Giang Miên thì thầm, “Muốn ôm bao lâu thì ôm, còn nữa…”
“Em cũng có thể làm mấy chuyện vượt rào…”
Trong phòng lại an tĩnh, Giang Miên im lặng nghe tiếng Doãn Phỉ Dương thở ồ ồ.
Đếm đến năm, Giang Miên ngồi dậy, Doãn Phỉ Dương chưa kịp phản ứng lại đã thấy có bàn tay nắm lên quái vật lớn.
“…Miên Miên!” Giọng Doãn Phỉ Dương lộ ra cả sự sợ hãi, sợ là đã nhịn phát điên, Giang Miên nghe hiểu mà.
Doãn Phỉ Dương gầm nhẹ gọi anh, anh không sợ.
“Em muốn làm gì cũng được.” Giang Miên thả lỏng, cho tay vào quần ngủ của Doãn Phỉ Dương, bàn tay mịn màng lành lạnh chạm lên gậy th*t nóng, khiến cho nó nhảy lên vì kích động, “Anh là Omega của em…”
Anh cúi xuống, tựa bé mèo con liếm lên hầu kết đối phương: “Em chơi hỏng anh cũng không sao, anh sẵn sàng bao dung em…”
“Vì anh trót yêu em rồi chứ sao…”
Trả lời là trời đất quay cuồng, nụ hôn không thể kiềm chế rơi xuống..