Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 88: 88: Giả Trân Nịnh Nọt





Kiều Uyển Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, gào thét trong lòng
Nói gì đi chứ, ngồi yên như thế làm gì!!!!!!!!!!!!!
Lục Nghiên Dương hướng mắt về phía bàn tay của cô, Kiều Uyển Nhi cũng cảm thấy ánh mắt hắn có chút kỳ lạ, cô thuận thế nhìn theo, liền thấy lọ thuốc lúc nãy Lương Đông đưa cho mình
“ À, đây là thuốc giảm sưng của anh”
Cô đem nó đặt lên bàn, rồi tiếp tục một màn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi
“ ……”
Hắn có vẻ không quan tâm đến những thứ mà cô đem đến, tựa người vào ghế rồi nhìn ra bên ngoài
“……”- Kiều Uyển Nhi hơi cáu
Hay là rời khỏi đây cho rồi, dù có ở lại cũng không được tiếp đón đâu, còn bị xem như không khí mà ngó lơ
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao lúc mở miệng thì nguyên văn lại là thế này
“ Hay là tôi giúp anh thoa thuốc?”1
Nói xong cô chỉ muốn cắn lưỡi, vốn dĩ muốn lấy lòng người đàn ông đôi chút để cho hắn không giận nữa.

Bản thân cũng nói ra câu khách sáo chứ chẳng hề có ý muốn giúp hắn thật
Nhưng mà … sao giờ phút này cô cứ cảm thấy giống giống một phân cảnh cô đã từng xem?

……..

à, là gian thần bất trung đang cố gắng nịnh nọt nhà vua đây mà
Bình thường có làm như vậy đâu, tự dưng bây giờ cư xử khác lạ.

Nếu là hắn cô chắc chắn nghĩ mình sợ bị lộ chuyện ngoại tình với Đường Nhất Hào nên mới tận lực lấy lòng như vậy
Vì không muốn càng nói càng rối, cô nhanh chóng rút lui
“ Nếu không còn gì nữa thì tôi …..”
“ Đến đây”
Giọng nói ra lệnh, mang theo chút ngang ngược cùng vài phần mệt mỏi vang lên.

Líc này Kiều Uyển Nhi đã xoay người định bước đi.

Nghe thấy người đàn ông lên tiếng, cô có chút ngạc nhiên
Suýt chút còn tưởng bản thân nghe nhầm, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định đang nhìn mình của hắn thì Kiều Uyển Nhi mới biết bản thân không phải đang bị ảo giác
Nhưng mà cô chỉ hỏi qua loa cho có lệ thôi, đâu có thực sự muốn giúp?
Thôi mặc kệ, đã đâm lao thì phải theo lao.

Chỉ là bôi thuốc thôi, cũng chẳng phải làm việc gì quá to tát.

Gương mặt đẹp như tượng của hắn thành ra như thế cũng là do cô, xem như bù đắp vậy
Kiều Uyển Nhi bước đến bên bàn làm việc, có chút ngập ngùng cầm lấy lọ thuốc
“ ……..”
“……….”
Cả hai người nhìn nhau, không nói gì.

Không khí thật là ngượng
Cô chậm chạp lê từng bước chân đến bên cạnh hắn, rụt rè lên tiếng

“ Ừm … tôi … anh ngồi á~”
Chưa kịp nói xong, hắn bắt lấy bàn tay đang giơ lọ thuốc của cô, kéo một lực không nhỏ.

Kiều Uyển Nhi mất thăng bằng rồi chẳng biết thế nào lại ngồi trên đùi hắn, bị người đàn ông ôm trọn vào lòng
“ Ách!” - Gương mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, động tác cũng hết sức lúng túng mà giãy giụa.

Hắn ôm ngang eo cô, không nói nhiều chỉ nhàn nhạt mở miệng
“ Thoa thuốc”
“ …..” - từng lớp da thịt của cô nóng lên, cảm thấy xấu hổ
Kiều Uyển Nhi ơi, mày đang nghĩ bậy bạ gì vậy? Chỉ là không có ghế ngồi, như thế này sẽ thuận tiện bôi thuốc hơn thôi
Huhu, trong vài giây ngắn ngủi cô còn tưởng hắn … hắn sẽ …….
Ngượng quá đi!!!!!
Nhưng mà cũng do hôm qua đột nhiên hắn vật cô xuống giường, rồi … rồi làm cái việc đó
Kiều Uyển Nhi cố tiết chế lại, liếm liếm môi, hít sâu rồi hắng giọng
“ Tôi … tôi bôi đây … “
Cô mở lọ thuốc nhỏ, dùng ngón tay trỏ chấm một ít nước thuốc màu trắng vàng bên trong
“ …..” - Trong biết bao nhiêu màu sắc sao không sử dụng mà lại là cái màu khiến cho người ta dễ nghĩ bậy này vậy?
Không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng làm cho xong còn đứng lên, thoát khỏi cái tình cảnh trớ trêu này
Bàn tay nhỏ nhắn, mang chút mùi sữa tắm sượt nhẹ lên má hắn, chậm rãi đi đến vết thương nơi khoé mắt cẩn thận chạm vào
Tròng mắt có chút đỏ, vươn chút tơ máu trông hơi đáng sợ.


Đuôi mắt không bị tụ máu bầm, nhưng có chút sưng lên, hình thành một mảng hơi ngã xanh
Chắc là khi chớp mắt nhức nhối lắm
Trong lòng có chút tội lỗi, nhưng mà rất nhanh đã bay mất.

Cảm giác hơi lạnh sống lưng, bất an hệt lúc chưa học thuộc bài đã bị giáo viên gọi lên bản vậy
“ ……..” - Kiều Uyển Nhi run run, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Thoa được một lúc liền ngừng hẳn động tác, lúng túng cúi đầu, lí nhí hỏi
“ Anh ….

Anh xoay đi nơi khác đi, nhìn tôi làm gì”
“………”
À quên nữa, xoay đi nơi khác thì cô bôi thuốc thế nào?.