Thôi Tử Niệm ngoài nén cơn giận thì chẳng thể làm gì hơn, bà liếc hắn rồi nói
‘’ Con muốn chống đối mẹ đến cùng hay sao?”
Lục Nghiên Dương chẳng nói gì, cũng chẳng nhìn mẹ mình lấy một cái.
Đôi mắt có chút u uất hướng về phái bình hoa vỡ nát dưới đất.
Đối với hắn mà nói, sự việc năm đó dù có trôi qua lâu cũng không thể nào cứu vãn được
Lục Nghiên Dương xoay người trầm lặng lên tiếng
“ Mẹ về đi”
Kiều Uyển Nhi đứng nép ở một góc, không nhìn thấy được gương mặt của hắn lúc này nhưng lại nghe được giọng nói vô cùng thê lương
Hắn không chất vấn, không cãi vã mà cố gắng cho qua.
Có lẽ vì không muốn nói những câu thiếu suy nghĩ và vô tình làm tổn thương mẹ mình
Cô lặng người, xem ra bản thân vì tò mò mà đã nghe thấy chuyện không nên nghe rồi
Kiều Uyển Nhi nhẹ nhàng rời đi, nếu còn ở lại lỡ đâu bị bắt gặp thì lại hỏng chuyện
Cô không biết khi mình rời đi rồi họ có còn nói gì với nhau hay không.
Về đến phòng, đứng ở ban công thì thấy Thôi Tử Niệm đang lên xe rời đi
Chỉ trong một ngày mà sao nhiều chuyện xảy đến thế này? Thực là khiến cho người ta đứng ngồi không yên
Kiều Uyển Nhi lắc lắc đầu, muốn buông bỏ hết mọi chuyện phiền phức đó ra khỏi tâm trí.
Sau khi tắm rửa thay đồ, cô nằm lên giường rồi ngủ mất
Nói là ngủ nhưng thực chất chẳng thể nào làm được.
Đột nhiên lai nghĩ đến quá khứ của mình
Cha mẹ luôn theo đuổi sự hoàn hảo đến mức ám ảnh, chỉ mong cô lúc nào cũng phải xuất sắc.
Dù là vì lợi ích của bản thân hay mong muốn cô tốt hơn thì cũng là vì quá để tâm đến cô
Nghĩ lại thì hai người họ đúng là trái ngược, cô mong cha mẹ đừng quá áp đặt mình, trong khi hắn chỉ muốn sự quan tâm nhỏ nhoi từ mẹ nhưng chẳng thể nào có được
Bên giường đột nhiên lún xuống, Kiều Uyển Nhi có chút ngạc nhiên, xoay đầu, liền thấy hắn đang nằm ngay ngắn bên cạnh
Bàn tay đan vào nhau rồi đặt lên trên bụng, đôi mắt nhắm lại chẳng cử động gì
Khi con người ta yếu đuối nhất không phải rất thích ở một mình để không ai có thể nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình và tránh tổn thương hay sao?
Hắn cũng có phòng ngủ riêng mà, còn to hơn căn phòng này rất nhiều lần, so cứ thích cùng nhau chen chúc trên chiếc giường bé bằng cái lỗ mũi này vậy?
Chiếc giường bé tí tẹo mà Kiều Uyển Nhi nói thực chất có thể chứa được gia đình 3 người
“ Sao anh lại nằm đây?”
“ Em muốn tôi ngủ dưới đất sao?”
“……..” - Dược như vậy thì cũng mừng đó
“ Ý tôi là anh có phòng riêng cơ mà”
“ Đây là nhà tôi” - Lục Nghiên Dương mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn trả lời - “ Sao vậy, không muốn tôi ở đây?”
Chứ còn gì nữa?
“ Ừm, không có … sợ anh không thoải mái thôi” - Kiều Uyển Nhi miễn cưỡng nói ra câu dối lòng
Hắn dụi dui vào gối, tìm tư thế thích hợp rồi lên tiếng
“ Vậy thì yên tâm, tôi rất tốt”
“ …..”
Cái tên này bình thường ngay cả một chữ cũng lười nói với cô mà sao hôm nay lại lắm mồm thế?
Cứ như vì gặp chuyện không hài lòng nên muốn tìm một nơi xả căng thẳng vậy
Ừm ….
Cũng không đúng lắm, nhìn thì giống như đang nũng nịu …
……..
muốn được an ủi
Haha, Kiều Uyển Nhi nằm đó lắc đầu trong tâm trí vì cô sợ lắc thật hắn sẽ nổi cáu
Thực sự không thể tưởng tượng được bản thân laiuj có suy nghĩ đó
Muốn được an ủi, ai cơ? Hắn á?
Haha, sao có thể có chuyện này chứ?
Kiều Uyển Nhi, đầu óc mày có vấn đề rồi hay sao?
Haizzz, tốt nhất nên xem như không có chuyện gì, ngủ đi
Thế là cô nhắm mắt lại, cố gắng ngủ
“ Những người làm khiến em không vừa lòng cứ trực tiếp đuổi đi”
Này, này, này … có để cho cô ngủ không đây?
Kiều Uyển Nhi mở mắt, xoay sang nhìn người đàn ông đng lười biếng nhắm mắt mà cứ mở miệng ra nói chuyện kia
“ Đuổi một người mà đã phiền thế kia … nếu tôi đuổi hết tất cả những người không thuận mắt thì sao tôi có thể sống đây? Mẹ anh chắc để yên …”
Lúc này, Lục Nghiên Dương mới mở mắt, hắn xoay qua nhìn cô
Toàn thân Kiều Uyển Nhi căng cứng nhưng vẫn cố chấp nhìn chăm chăm vào mắt hắn
“ Nếu bà ấy đến tìm để gây khó dễ thì không cần gặp mặt đâu”
“ ……” - Kiều Uyển Nhi nhìn hắn hồi lâu rồi lên tiếng
“ Ò”
Sau đó nằm xuống ngủ, cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc.