Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 67: 67: Quá Khứ





Nghe thấy những lời mà hắn nói, Thôi Tử Niệm gần như phát điên.

Bà gào to tên hắn
Lục Nghiên Dương!!!”
Sự việc đã trôi qua 13 năm nhưng chưa một giây một khắc nào hắn thôi không nghĩ đến
Năm đó hắn chỉ mới 13 tuổi, vừa mới tan học về nhà đã nghe thấy mẹ mình lạnh lùng nói với cha
Ly hôn đi, tôi không muốn ở với ông nữa
Cha hắn - Lục Chính Tùng, nghe thấy những lời này từ chính người vợ của mình gần như rơi xuống đáy vực
Ông là chủ tịch của tập đoàn lớn khi còn trẻ, khi gặp Thôi Tử Niệm đã trúng tiếng sét ái tình
Vẻ đẹp sắc sảo của bà khiến cho ông mê đắm, liền quyết định đến nhà cầu hôn khi chỉ vừa chạm mặt
Nghe thì thật nực cười, nhưng đó lại là câu chuyện của cha mẹ hắn

Gia đình của bà lúc đó mở một quán ăn nhỏ ở lề đường, chỉ đủ trang trải cơm áo gạo tiền từ ngày này qua tháng nọ
Được ngỏ lời cầu hôn, biết được Lục Chính Tùng có gia thế khủng khiếp nên bà ngay lập tức chấp thuận
Ông đối với bà rất tốt, nhưng dường như bà chỉ xem ông là ngân hàng để lợi dụng
Từ gia đình chỉ đủ ăn đủ mặc, sau khi kết hôn liền phất lên như diều gặp gió.

Tuy so với Lục Chính Tùng, Thôi Tử Niệm chẳng có nhiều quyền lực, nhưng tiền tài mà bà có tuyệt đối không ít hơn ông
Khi nắm trong tay hiện kim tiêu xài hoang phí cũng không hết, dần dần bà bắt đầu không còn cật lực lấy lòng ông nữa.

Gặp mặt nhau cũng chỉ hời hợt trả lời cho có
Rồi chuyện gì đến cũng đến, năm hắn 13 tuổi bà cũng với một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt Lục Chính Tùng yêu cầu ông phải ly hôn
Lục Nghiên Dương chứng kiến tất cả, dù nhìn thấy hắn nhưng Thôi Tử Niệm chẳng mảy may quan tâm.

Ra sức yêu cầu chồng mình phải ký vào đơn
Sư thành, cả hai người vui vẻ cùng rời đi mà chẳng quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần
Hắn vẫn cứ đứng đó, nhìn cha mình bất lực gục đầu lên sofa.

Ông vốn biết bà chẳng có tình cảm với mình, nhưng vẫn chấp nhận
Dẫu biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến nhưng lại mặc kệ, chỉ cần trông thấy bà mỗi ngày đối với ông thế là đủ
Nhưng chuyện nực cười là Thôi Tử Niệm cùng với ngừoi đàn ông kia chỉ ở với nhau được hơn 1 năm.

Gã ta đem nướng hết số tiền khổng lồ mà bà được Lục Chính Tùng đưa cho sau khi ly hôn

Tất cả đều đem vào sòng bạc và rượu chè, đến khi không còn thì liền gom hết tất cả tài sản của Thôi Tử Niệm rồi chạy trốn
Bà lúc đó gần như suy sụp, chẳng biết phải làm gì chỉ còn cách qua trở về van xin ông cho mình ột cơ hội sửa sai
Yêu bà, ông bỏ qua tất cả mà tha thứ.

Nhưng đối với Lục Nghiên Dương mà nói, chuyện đó vẫn là cái gai ghim chặt trong lòng hắn
Hắn không biết bản thân có hận hay không, chỉ là không thể nào kính trọng và xem bà như mẹ mình được nữa
Vài năm sau thì cha hắn qua đời, sự việc này cũng dần lắng xuống, bình lặng trôi qua
Nhưng hôm nay, Thôi Tử Niệm lại nhắc đến huyết thống làm cho hắn không nhịn được mà nói ra
Lục Nghiên Dương của lúc đó tâm trạng như thế nào, chính bản thân hắn giờ đây chẳng còn nhớ rõ
Chỉ biết ngay lúc này, hắn chỉ muốn hỏi bà tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi hắn vì một gã đàn ông xa lạ.

Gương mặt đau khổ và cam chịu của cha ám ảnh hắn trong những cơn mơ lạnh lẽo hằng đêm
Nhưng hắn thở dài, không truy cứu, cũng chẳng bỏ qua mà lên tiếng
“ Con không thể bỏ rơi Kiều Uyển Nhi vì cô ấy là vợ con.


Còn mẹ, người đàn ông kia là gì khiến cho ngay cả chồng và đứa con ruột này …”
“ Con im miệng!!!”
Thôi Tử Niệm thét lên, bà đương nhiên không muốn nhắc đến câu chuyện này một giây một khắc nào
Nó vừa là nỗi sỉ nhục, vừa là nỗi đau trong tim dù muốn cũng chẳng thể nào quên đi được
Lương Đông như máy móc không có chút biểu cảm, ngồi khuỵ xuống nhặt mảnh thuỷ tinh vỡ và những cành hoa.

Dù cậu có chuyên nghiệp xem bản thân như không khí để tránh khiến cho cục diện càng thêm tồi tệ nhưng người trong cuộc thì chẳng thể nào nghĩ vậy được.

Thôi Tử Niệm giận cá chém thớt gào lên với cậu
“ Còn không mau cút ra ngoài!!!”
“ Cậu cứ dọn dẹp đi” - Hắn lạnh nhạt lên tiếng.