Nếu Lục Nghiên Dương không vì thể diện mà kết hôn thì có lẽ bây giờ ngay cả chỗ để nghỉ chân cô còn chẳng có, huống chi là chăn êm nệm ấm
Có khi đã phải dùng thân xác này để trao đổi một chỗ ngủ
Tuy không muốn chấp nhận bản thân thực dụng, nhưng quả thực vì chấp nhận yêu cầu của hắn nên giờ đây cô mới không cần lo cái ăn cái mặc
Kiều Uyển Nhi lướt điện thoại đến tận 1 giờ, cô muốn tìm một công việc...!
Chết rồi, lần trước quên chưa nói với hắn cô muốn đi làm việc, không muốn ở nhà tề gia nội trợ gì đó.
Chỉ hỏi khi nào định ly hôn thì hắn liền đi mất.
Lúc đó cũng vì không biết hắn có hành động gì bạo lực hay không mà quên đi chuyện công việc
Nếu bây giờ xin được công việc nhưng hắn lại không muốn cho cô đi thì phải làm thế nào đây?
Kiều Uyển Nhi lắc lắc đầu, dù là hôn nhận lợi ích nhưng cũng không thể chịu thiệt được.
Phải tìm cơ hội nói với hắn thôi
Nếu hắn kiên quyết không cho, thì cô sẽ quy thành tiền.
Còn hơn tranh cãi không ích lợi
Cô chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay
Cánh cửa khẽ mở, một bóng đen từ bên ngoài đi vào, nhẹ nhàng như một cơn gió, có lẽ vì không muốn quấy rầy người đang nằm trên giường
Lục Nghiên Dương lấy ghế ngồi đối diện cô, nhìn gương mặt đang ngủ say.
Hắn lẳng lặng chống tay lên cằm rồi quan sát, không có ý làm thêm bất cứ hành động gì khác
Nhìn cô gái đang ngủ hắn vẫn còn chưa tin cô đã là vợ mình
Lần đầu gặp nhau không phải ở bữa tiệc, hắn không phải vừa gặp đã yêu
Lục Nghiên Dương từ nhỏ đã không thích nói chuyện, bạn bè của hắn ngoại trừ Alex thì chẳng còn ai, cũng chỉ vì anh biết được hắn là người kiệm lời
Hắn hơn Kiều Uyển Nhi 2 tuổi, họ gặp nhau lúc khi còn đi học.
Năm đó hắn đã học năm 3, còn cô chỉ vừa mới bước chân vào giảng đường
Lúc ở buổi tiệc chào đón tân sinh viên, hắn mặt lạnh tanh chỉ muốn kết thúc thật nhanh rồi về sớm.
Nữ sinh ở đó như hổ đói, tranh nhau đến nói chuyện.
Còn nam sinh thì làm ra gương mặt như đã thân quen, mục đích muốn hắn nâng đỡ
Lục Nghiên Dương trong lòng cảm giác rất khó chịu, đợi lúc hiệu trưởng lên bục giới thiệu, hắn liền rời đi
Dù sao buổi tiệc là dành cho sinh viên mới, có ở lại cũng chẳng ích lợi gì mấy
Lúc đi ngang qua canteen trường liền nghe thấy một đám nữ sinh đang trò chuyện, dường như cũng giống hắn, lén chạy ra ngoài
" Cô nói xem, Kiều Uyển Nhi đó ỷ gia cảnh tốt cứ luôn chảnh choẹ nghênh mặt lên trời chẳng chịu nhìn ai, có đáng ghét không cơ chứ?"
" Còn gì nữa, bộ dạng hống hách như thế, cứ làm như cao quý lắm không bằng~"
" Haha, đúng là..."
Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một giọng nói khác chen ngang vào
" Nếu khen gia cảnh tốt thì tôi nhận..."
Đám nữ sinh nghe thấy âm thanh từ trong canteen phát ra liền sợ xanh mặt.
Kiều Uyển Nhi khó khăn lắm mới tìm được lý do thích hợp mà trốn buổi lễ nhàm chán kia.
Muốn đến canteen trải nghiệm những món bản thân chưa bao giờ thử, còn chưa chọc ghẹo ai thì nghe thấy những lời nói thế này.
Nhịn không được nha
Cô nhìn đám người ghen ăn tức ở kia, không ngán mà bồi thêm một câu
" Tôi có nên thuê người đánh cho các người một trận để chứng minh bản thân hống hách không?"
" Mau đi thôi" - họ nghe xong ba chân bốn cẳng chạy đi mất
Gương mặt lạnh lùng của Kiều Uyển Nhi dần chuyển sang phức tạp, túi thức ăn trong tay cũng buông thõng.
Cô hé môi chậm rãi thở một hơi
" Làm ơn để cho tôi yên đi"
Ở nhà luôn không được làm theo ý mình, cứ tưởng khi học đại học thì sẽ thoải mái hơn đôi chút.
Sao ở nơi nào cũng có người gây chuyện vô cớ như vậy chứ?
Lục Nghiên Dương vốn không có hứng thú đối với chuyện của đám nữ sinh này, đang định đi đường vòng thì liền nghe thấy âm thanh trong trẻo của cô
Lúc đó hắn khá có ấn tượng với cô gái không sợ trời không sợ đất này.
Cảm thấy cô không ngại việc khó, chỉ cần là chuyện sai sự thật liền sẽ đáp trả.