Kiều Uyển Nhi chậm rãi nhìn người đàn ông vài giây rồi thở dài.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, giải quyết nhanh gọn cho xong, vì sau này việc mà bản thân phải đối mặt chắc chắn sẽ còn nhiều hơn
Nhìn căn nhà có chút u ám, cô rẽ hướng không bước vào, giọng điệu vô cùng hời hợt
" Đến vườn hoa nói chuyện sẽ tốt hơn"
Lục Nghiên Dương vừa từ Mỹ trở về liền đến đây xem thử, hắn nhìn thấy một đám nữ nhân có chút ồn ào từ nơi này bước ra.
Đợi bọn họ rời đi liền bước xuống xe.
Định bước vào liền thấy cửa sắp đóng, hắn giơ tay chặn lại.
Không ngờ sẽ nhìn thấy cô
Bộ dạng mệt mỏi cùng giọng nói thờ ơ khác hẳn vài hôm trước khi họ gặp nhau.
Hắn đi phía sau cô, chẳng nói gì, suy nghĩ của người đàn ông này khiến cho Kiều Uyển Nhi khó lòng nắm bắt
Ngôi biệt thự này giờ đây chỉ còn hoa viên là vẫn tràn đầy sức sống.
Cô cùng với hắn ngồi ở mái hiên, thời gian như quay lại ngày hôm trước hắn đến
Lúc đó, cha mẹ vẫn còn sống
Kiều Uyển Nhi nhắm mắt thở dài, không muốn suy nghĩ đến những ký ức trong quá khứ, tránh cho cảm xúc cô khó khăn lắm mới nén xuống được vỡ oà trước mặt người đàn ông lạnh lùng này
Cô muốn đợi hắn nói trước, nhưng Lục Nghiên Dương vẫn cứ ngồi đó.
Ánh mắt dán chặt lên người cô.
Nhưng khác với vẻ miệt thị của đám người Hướng Du lúc nãy.
Dù vậy, vẫn khiến cho cô khó chịu, đành lên tiếng hỏi trước
"Lục tổng công việc bận rộn, không biết đến tìm tôi là vì chuyện gì?"
Nếu muốn huỷ hôn thì không cần phải nói, mẹ anh đã mở họp báo và nói ra những câu đầy ý tứ, tôi cũng đủ hiểu rồi
Tuy rất muốn nói như thế, nhưng cô không muốn gây thêm phiền toái.
Sau này cuộc sống sẽ khổ sở, nếu khiến hắn không vui sẽ còn tệ hại hơn.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện
Lục Nghiên Dương lấy ra một phong thư rồi đặt lên bàn, tiếp theo đó lại chìm vào yên lặng.
Hắn nhìn chăm chăm vào cô, Kiều Uyển Nhi lại nhìn vào phong thư
" Có ý gì?"
Cô lười đến mức nói trống không, hắn cũng chẳng thèm đáp lại.
Buộc lòng cô phải mở ra xem thử bên trong có gì
Nhìn sấp tiền dày cộm, chân mày cô khẽ nhíu.
Còn đang định nói / anh muốn dùng số tiền này sỉ nhục tôi ư?/ thì chợt khựng lại
Kiều Uyển Nhi im lặng mà suy nghĩ, hồi lâu cô lên tiếng
" Ý của anh tôi đã hiểu rồi"
Đáy mắt hắn khẽ dao động, nhưng Kiều Uyển Nhi lại không nhận ra.
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười
" Anh yên tâm, số tiền này tôi đã nhận thì sẽ lập tức cút đi thật xa, không xuất hiện khiến anh thêm chướng mắt"
Người đàn ông vốn nghĩ sẽ lười biếng ngồi yên khiến cho cô như đứa ngốc ngồi độc thoại, vậy mà lúc này lại mở miệng
" Cút?"
Có lẽ vì không hiểu ý tứ câu hỏi, cô lầm tưởng hắn bảo mình cút nên liền day day thái dương mà trả lời
"Bây gờ thì không được, phải trả hết nợ thì tôi mới có thể rời đi.
Nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ không mặt dày đến mức nhận tiền rồi vẫn cứ đeo bám đâu.
Dù sao hôn ước này cũng đã bị huỷ bỏ"
Ầm!!!
Âm thanh lớn khiến cho cô giật mình, hoá ra là do hắn đứng dậy quá nhanh làm cho cái ghế ngã mất
Lục Nghiên Dương không nói không rằng cứ thế mà rời đi, Kiều Uyển Nhi thở dài
Nếu lúc nãy hắn không lên tiếng, cô đã nghĩ hắn vốn bị câm
Dù sao người ta cũng đã giải quyết giúp cô một vấn đề lớn, là chủ nhà cũng nên thành tâm tiễn khách
Cô đứng lên, đi phía sau hắn.
Dọc đường từ hoa viên ra đến cửa cổng, chẳng ai nói với ai câu nào.
Kiều Uyển Nhi biết, hắn sẽ không chủ động mà nói chuyện với cô, cô có hỏi hắn cũng không đáp lời.
Vậy thì cứ im lặng là được
Dù sao thì sau này cuộc sống của ai người đó sống, chẳng còn liên quan đến nhau
Nhìn thấy hắn bước lên chiếc xe Limousine, nhiệm vụ chủ nhà của cô cũng kết thúc êm đẹp.
Còn đang định đóng cửa thì tài xế của hắn đã bước xuống
Ngời này khoảng chừng hơn 20 tuổi, bộ dạng lịch sự điềm đạm không khiến người khác áp lực
Còn chưa đánh giá kỹ lưỡng, đối phương đã nói
" Thiếu phu nhân, mời cô lên xe ạ".