Người xưa có câu: người buồn cảnh có vui đâu bao giừo.
Vốn dĩ Kiều Uyển Nhi cũng cảm thấy thời tiết là do trời, cảm xúc của con người thì liên quan gì?
Cho đến khi cô dìu con gấu đen to lớn từ trên lầu xuống dưới nhà rồi ra ngoài vườn …
… thì trời mưa.
Cô nhìn bầu trời âm u lại thêm mưa ngày càng nặng hạt thì biết rằng thời tiết như thế này sẽ không dễ dàng tạnh mưa.
Kiều Uyển Nhi chán nản nhìn bầu trời, người đàn ông dán mắt vào ngừoi cô.
Biểu cảm của cô dù là vui hay buồn đều khiến cho hắn yêu thích.
Được thấy một khía cạnh mới của cô đói với Lục Nghiên Dương mà nói thực sự còn vui hơn bắt được vàng.
Kiều Uyển Nhi chán nản mà nói:
“ Chắc là mai mới có thể đi dạo”.
“ Ừm”.
Tiếp đó đành phải dìu hắn trở vào trong nhà.
*******
Cuộc sống của Lục tổng kể từ ngày hôm đó vô cùng nhàn hạ.
Hắn dường như không giống người bị thương, mà giống bị liệt hơn.
Thức ăn được dâng tận miệng, xong xuôi thì tắm rửa cũng không cần động chân động tay.
Chỉ có điều phải bắt ép ngừoi anh em của mình bình tĩnh không làm bậy thực sự có chút khó khăn.
Vài tuần trôi đi, hắn lên cân thấy rõ.
Còn cô, có lẽ làm mãi nên quen tay.
Không còn cảm thấy ngại ngùng khi nhìn thấy hắn trong bộ dạng khoả th@n.
Nhưng mà cái thứ ở giữa chân kia cứ ngẩng đầu mãi khiến cho cô không tài nào tập trung được.
Lại không thể bảo hắn ép nó xìu xuống.
Lỡ đâu tên này nổi cơn, bắt cô làm nó xìu xuống thì đúng là tự mình hại mình.
Sự việc của Thôi Tử Niệm rất nhanh đã được báo án, bên phía nhà của Hạ Liên Tâm cùng nhà chồng cô ấy không định để yên.
Lục Nghiên Dương dường như không muốn nghe ngóng cho lắm nên cô cũng không nhắc đến việc này trước mặt hắn.
Kiều Uyển Nhi thực sự không nghĩ ra được lý do tại sao bà ấy lại sử dụng cách thức này.
Nó quá dễ dàng bị người khác nắm thóp, đặc biệt là với gia tộc có thể lực như nhà họ Lục.
Vì Lục Nghiên Dương không muốn nhận bà ta làm mẹ, việc này đồng nghĩa với việc sẽ mất trắng.
Không còn gì để mất nên bà ta muốn liều chết, kéo cô xuống chăng?
Ngoài lý do này ra thì Kiều Uyển Nhi không còn nghĩ được lý do nào khác.
Đêm hôm qua Hạ Liên Tâm có nhắn tin cho cô, nói rằng đã có phán quyết.
Chuyện này bên phía Kiều Uyển Nhi cũng mong đừng lan truyền ra bên ngoài, và cô cũng không nghe xem toà án sẽ xử thế nào.
Lỡ một ngày nào đó vô tình hoặc vạ miệng nói trước mặt hắn thì lại khơi dậy nỗi đau.
Chi bằng cứ mãi mãi không biết.
Dù Thôi Tử Niệm là mẹ hắn, nhưng cô không thể nào vì bà ta là trưởng bối mà bỏ qua mọi việc được.
Cô càng càm thấy bất công vì bà ta đã làm những việc tổn thương hắn.
Khi đó, Lục Nghiên Dương còn nhỏ hơn cô, chỉ là một đứa trẻ thuần khiết chẳng biết gì.
Muốn con trưởng thành là không sai, nhưng bà ta đâu muốn thế?
Hắn bắt buộc phải ép bản thân trưởng thành để không làm cho bà nội cùng cha mình đau lòng và chăm sóc cho họ.
Từ nay phải chăm sóc hắn tử tế hơn, cái người này bề ngoài thì lạnh lùng nhưng thực chất chỉ là vì hắn không muốn nói ra những lời khó nghe, khiến cho ngừoi xung quanh tổn thương.
…….
Ừ thì … dù gần đây hắn rõ lắm mồm.
Dạo gần đây vết thương đã kết vảy, chắc là sắp khỏi rồi.
Kiều Uyển Nhi thay băng cho hắn, ân cần hỏi:
“ Vai anh có cảm thấy đau nữa không?”.
Dù sao bị vết thương ngoài da có thể nhìn được bằng mắt, còn bị trật khớp thì phải hỏi xem người bị thương cảm thấy thế nào.
Lục nghiên Dương nhìn chăm chăm vào cô, vài giây sau mới mở miệng:
“ Đau lắm”.
“ Vậy có cảm thấy đỡ hơn nhiều so với mấy ngày trước không”.
“ …….” - Hắn lại im lặng một lúc rồi nói:
“ Không”.
Kiều Uyể Nhi nhíu mày:
“ Kỳ lạ, bác sĩ nói tuy là trật khớp nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Chỉ cần nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh là sẽ nhanh chóng khoẻ lại mà”.
“………”.
Cô nhìn hắn, ánh mắt như nhìn thấu tâm can vạn vật.
Lục Nghiên Dương có chút chột dạ.
“ Chẳng lẽ … anh …”.
“ ……….”.
“ Anh lén làm việc lúc tôi … à không … lúc em không có ở đây đúng không?!!!”.
Do đã hứa với bà nội, nên cô phải sửa xưng hô.
Lục Nghiên Dương lắc đầu:
“ Không có”.
“ Vậy thì tại sao mấy tuần trôi qua, vết thương đóng vảy muốn lành hẳn rồi mà chỗ xương bị trật vẫn còn cảm thấy đau?”..