Tức quá đi, giờ mà ném hắn xuống cầu thang thì có được không?
Haizzz, Kiều Uyển Nhi dù gì cũng đã 24 tuổi.
Chỉ kết hôn được gần một tháng đột nhiên cảm thấy bản thân ấu trĩ hẳn ra.
Không phải ngừoi ta thường hay nói kết hôn xong thì con người sẽ thay đổi, biết suy nghĩ và chín chắn hơn hay sao?
Suốt 24 năm qua, vì cha mẹ luôn ép buộc cô phải theo ý của họ nên cô chỉ có thể trở thành đứa con hoàn hảo không có điểm nào để chê.
Nay sống cùng hắn, cô trải qua khoảng thời gian thoải mái, được làm nhiều điều bản thân rất muốn nhưng chưa từng.
Về thể xác lẫn tinh thần đều không bị kiệt quệ, có thể được là chính mình.
Vì thế cho nên mới muốn được trẻ con một lần.
Hay là do …
Kiều Uyển Nhi càng nghĩ thì càng hoảng loạn, cô lắc lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ vớ vẩn đó.
Nhưng cô lại không biết, chỉ trong chưa đầy một tháng, cái thứ tình cảm dường như không thể đã nhen nhóm sâu bên trong tâm hồn mình.
Nó như một hạt giống nhỏ, được Lục Nghiên Dương ươm mầm, nay đã phát triển thành chồi non, đang chờ đến ngày vươn lên, trở nên to lớn.
Đúng vậy, cô gái nhỏ chưa từng được yêu thương, cũng không biết thế nào là yêu đang dần có cảm giác khác lạ trong lòng.
Mang chút bồn chồn lo lắng bất an, thêm chút ấm áp.
Cứ thế trộn lẫn vào nhau khiến cô không biết cảm xúc này là gì.
Là do bản thân lần đầu tiên được tôn trọng, nuông chiều nên nảy sinh cảm xúc?
Sớm thôi, cô sẽ biết được bản thân mình thèm muốn điều gì.
Ngày hôm sau, vẫn như bao ngày.
Cô đến công ty làm việc, giờ nghỉ trưa đến canteen dùng bữa và tán gẫu cùng với Hạ Liên Tâm.
Hạ tiểu thư nhìn chững chạc hơn cô rất nhiều, thân hình … cũng thuộc một đẳng cấp cao hơn.
Kiều Uyển Nhi vốn đã tự tin vào ngoại hình, nhưng khi nhìn thấy Hạ Liên Tâm thì cô liền cảm giác bản thân không bằng một góc.
Đương nhiên chỉ là do cô tự ti thái quá mà thôi.
Cả hai người, một chín một mười.
Nhưng đôi gò b ồng của sắc nữ nhà họ Hạ đầy đặn hơn, dù mặc áo công sở khô khan nhưng vẫn có thể thấy được sự uy nga to lớn của nó.
Đúng là đi một ngày đàng học một sàn khôn.
Hạ Liên Tâm nói chuyện rất vui, nhưng có vài lúc cô thực sự chẳng hiểu được cô ấy.cứ nói chuyện được một lúc, gặp chàng trai nào cao ráo đi ngang cô ấy cũng đều lẩm nhẩm:
“ Tướng tá thế kia chỉ có thể là công …”
Nếu không thì:
“ Bờ m ông căng mọng … thụ, chắc chắn là thụ …”
Những lúc như thế, Kiều Uyển Nhi luôn chủ động nhìn sang nơi khác.
Để tránh phải đối diện với nụ cười vô nhân đạo của Hạ Liên Tâm.
Cô cảm thấy, biết nhiều là tốt.
Nhưng có vài chuyện, không nên tìm hiểu thì sẽ tốt hơn.
Hôm nay khi tan làm, Lương Đông đã đưa cô về nhà.
Lục Nghiên Dương phải đi công tác, mất khoảng 5 đến 6 ngày mới trở về.
Trong lòng Kiều Uyển Nhi có gì đó rất khó chịu, trống vắng vô cùng.
Cô cầm điện thoại, mở lên rồi lại tắt.
Soạn thảo tin nhắn, định gửi đi rồi lại xoá.
Trong lòng chợt nhớ ra, bản thân chưa từng gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn.
Cái ngừoi đàn ông kia cũng thế.
Bọn họ cứ như hai đường thẳng song song, chẳng thể nào giao nhau.
Nếu bây giờ cô nhắn tin hỏi hắn ‘đang làm gì?’ thì có phải có chút kỳ lạ hay không?
Hỏi ‘khi nào anh trở về?’ thì cứ như họ thực sự là vợ chồng vậy.
Kiều Uyển Nhi nhớ đến hôm nọ, bị hắn chọc ghẹo, xấu hổ nên xoá sạch văn bản đã soạn.
Còn Lục tổng, bây giờ hắn vẫn chưa ý thức được hành động của hắn tai hại đến mức nào.
Nhìn điện thoại mãi không sáng đèn, hắn thở dài, khó chịu.
Đã đi được 3 ngày rồi, cũng chẳng có lấy một tin nhắn hỏi thăm.
Quả nhiên không có hắn, cô vẫn rất bình thường, thậm chí là rất tốt là đằng khác.
Lục Nghiên Dương cừoi khổ, đúng là cô gái vô tâm.
Hạ Đông Quân đứng bên cửa sổ, nhìn thấy hắn mãi không làm việc, muốn nói rồi lại thôi.
Có chút khó chịu nhưng vẫn giữ trong lòng.
- Con mẹ nó, nhanh cái tay mà hoàn thành xong việc để ông đây còn trở về.
Hạ tổng trong lòng nóng còn hơn lửa.
Bây giờ dù có uống nhiều nước ấm thì cũng không thể khiến anh bình tâm được.1.