Editor: Linh Đang
Vãn Hảo trước hết lấy lại tinh thần, bỗng dưng cô đứng lên, nhanh chóng cúi đầu sửa sang lọn tóc mỏng bên má: "Bà tỉnh rồi ạ, cháu đi gọi bác sĩ tới."
Cô đi rất nhanh, cũng không nhìn về phía Đường Khải Sâm chút nào, ánh mắt anh phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng cô cho đến biến mất, lúc này mới xoay người nhìn bà nội trên giường bệnh.
Bà nội vẫn trừng anh như vừa rồi, vẻ mặt nổi giận không thèm tranh luận.
Đường Khải Sâm thực sự vừa tức vừa buồn cười, cúi người dịch góc chăn cho bà: "Bà thở bình tĩnh, chuyện này không gấp được."
Dù sao cũng vừa mới tỉnh, lúc này giọng điệu của lão phu nhân hoàn toàn thấp xuống, nhưng ánh mắt không ôn hòa một chút nào: "Không vội? Còn không vội nữa ta sẽ không có cơ hội nhận chắt trai nhỏ về được."
Đường Khải Sâm không tiếp lời này, ngược lại nắm ngón tay gầy già nua của bà, nhẹ nhàng dán lên hai gò má của mình. Lão phu nhân hoàn toàn trầm mặc, cháu trai lớn của bà, rất hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài như bây giờ.
"Bà phải chờ cháu đoạt cô ấy về đã, ngoài Bắc Bắc ra, còn phải đợi ôm những đứa con khác của chúng cháu, đặt tên cho chúng." Đường Khải Sâm nhẹ giọng nói xong, khom lưng hôn vào tay bà một cái, lúc này mới ngẩng đầu chống lại tầm mắt của bà, "Chúng ta thỏa thuận nhé."
Lão phu nhân lặng im rất lâu, lặng lẽ quay đầu đi: "Xem tính tình này của cháu, chẳng phải ta ở bên cạnh gấp chết —— "
Bà vẫn nói năng thận trọng như trước, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần nghẹn ngào rõ ràng, Đường Khải Sâm chôn mặt trong lòng bàn tay bà, cảm thụ được nếp nhăn cùng độ ấm trong lòng bàn tay bà, một lòng lo lắng mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Tối qua nếu không phải Khương Vãn Hảo cùng anh, những dày vò anh phải chịu sẽ tuyệt đối nhiều hơn thế này. Cũng là giờ khắc này anh mới hiểu được, một đời người, có được nhiều nhưng lại chẳng có gì, có một người có thể để mình an tâm ấm lòng không mới là quan trọng.
Nhưng chính anh cũng rõ ràng, con đường này phải từ từ không được vội vàng, Khương Vãn Hảo sẽ không dễ dàng tin tưởng lời yêu anh nói ra từ miệng như vậy.
Bà nội cũng biết rõ điểm này, giọng nói trầm thấp không dễ nghe thấy: "Chỉ cần có tâm, không có gì làm không được. Quá khứ con bé không tin con, đó là vốn con không dụng tâm."
Đường Khải Sâm cười gật gật đầu: "Người như con, một khi xác định, sẽ đi trên con đường đó không quay đầu."
Bà nội nửa tin nửa ngờ nhìn anh: "Nếu, hồ ly tinh kia trở về thì sao?"
Cảm xúc trên mặt Đường Khải Sâm hơi ngưng lại, vừa định trả lời, Khương Vãn Hảo đã cùng bác sĩ bước nhanh tới.D@Đ#L$Q%Đ^^
Bác sĩ thay lão phu nhân làm kiểm tra, hai người ở đây đều khẩn trương nín thở mặt mũi ngưng trọng, cuối cùng chỉ thấy cảm xúc trên mặt bác sĩ đều buông lỏng, nói: "Các hạng mục chỉ tiêu tạm thời rất bình thường, nhưng còn phải quan sát thêm, tuổi bà lớn rồi, thận trọng một chút không có chỗ hại."
Đường Khải Sâm hơi gật đầu, cuối cùng lộ ra chút ý cười: "Cực khổ rồi."
Sáng sớm Đường Trọng Kiêu cũng chạy tới, nhìn sắc mặt chắc tối qua chưa ngủ đủ, hai huynh đệ đứng trên hành lang thấp giọng trò chuyện. Vãn Hảo nhìn nhìn thời gian, đứng dậy chào tạm biệt bà nội.
"Trở về đi, ngủ một giấc cho ngon." Bà nội vẫn nhìn cô cười, hơi động ngón tay mắt lại nhìn về phía hành lang, "Cám ơn cháu."
Vãn Hảo biết đây là lão phu nhân tại nói cám ơn thay Đường Khải Sâm, trong lòng bà nội cực kì thông suốt, rất nhiều việc đều nhìn thấu triệt hơn những người trẻ tuổi bọn họ. Lúc cô đi thang máy xuống thì trong lòng một mực tính toán, cho dù thân phận của Bắc Bắc vĩnh viễn không thể vạch trần, nhưng nếu bé có thể mang đến cho lão phu nhân một chút vui vẻ cùng khoái hoạt cũng tốt.
Trong lòng hạ quyết tâm, Vãn Hảo quyết định chờ Bắc Bắc tan học sẽ dẫn bé đến thăm lão phu nhân.
Vừa rồi vào thang máy thì Đường Khải Sâm quay lưng lại phía cô nói chuyện với Đường Trọng Kiêu, cho nên cô chỉ khoát tay với Đường Trọng Kiêu, ý bảo rời đi. Nhớ tới những lời người nọ nói lúc sáng sớm, cho dù căn bản cô không cho là thật, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.
Ra khỏi khu nhà nội trú, phía sau liền có tiếng bước chân vội vàng đuổi theo, cô quay đầu lại nhìn thì đúng là Đường Khải Sâm.
Trên cánh tay người nọ đắp áo khoác, sải bước đến gần cô, mở miệng liền nói: "Anh đưa em."
Vãn Hảo lắc lắc đầu: "Không cần."
Đường Khải Sâm nhìn cô, bỗng nhiên mệt mỏi cười cười: "Anh biết em không muốn bắt đầu một lần nữa với anh, nhưng không cần đề phòng anh khắp nơi như vậy. Tối qua em giúp anh nhiều như thế, hiện tại đưa em về, là chuyện phải làm."
Vãn Hảo suy nghĩ, cảm thấy chính mình vẫn lảng tránh ngược lại như có vẻ chột dạ, vì thế thản nhiên gật đầu nói: "Vậy anh đưa tôi đến chỗ tiểu Tào đi."
***
Bắc Bắc đang ngồi trên giường tự mình mặc quần áo, lúc ngủ dậy thường hay buồn bực, thật ra điểm này vô cùng giống Đường Khải Sâm. Lúc này khuôn mặt nhỏ rất thối, thấy Vãn Hảo mới hơi lộ ra nụ cười: "Dì Hảo, tối qua dì lại đi đâu vậy?"
"Ở bệnh viện." Vãn Hảo chớp chớp mắt, ngồi bên giường ôn nhu nhìn bé, "Con còn nhớ rõ cụ hôm trước trông con rồi đưa con về nhà không?"
Thực sự gười già bên cạnh Bắc Bắc không nhiều, cho bé nhanh chóng nhớ ra, đôi mắt trừng rất lớn: "Cụ ngã bệnh? Phải tiêm sao?"
Vãn Hảo gật gật đầu, cầm bàn tay nhỏ mềm mềm của bé nói: "Đúng vậy, cụ lớn tuổi như vậy còn bị tiêm, rất vất vả. Tan học con đến thăm cụ được không?"
Trong nhận thức của đứa nhỏ, tiêm là chuyện vô cùng nghiêm trọng, cho nên lúc này Bắc Bắc thấy Đường lão phu nhân rất đáng thương, vì thế bé đáp ứng không chút do dự: "Cháu mang đường cho cụ, như vậy sẽ không cảm thấy mệt mỏi vì thuốc."
Vãn Hảo cười nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Bảo bối thật hiểu chuyện."
"Mẹ nói, mỗi người đều sẽ già, vậy nên phải đối xử tốt với ông bà nội." Bắc Bắc hất cằm, kiêu ngạo nói xong lời nói này, lúc này mới nhảy xuống giường chạy đi rửa mặt.
Vãn Hảo ngồi ở trên giường suy nghĩ, mang đứa nhỏ đi xem lão phu nhân cũng không khó, nhưng êm đẹp gọi bà là "cụ nội", hình như thế có chút kỳ quái...
Hai người xuống lầu thì Đường Khải Sâm còn chưa đi. Tối qua anh chưa ngủ đủ, lúc này rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, dựa lưng vào ghế hơi nhắm mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
Vãn Hảo do dự, vươn tay gõ nhẹ cửa kính xe.
Đường Khải Sâm xoay đầu lại nhìn bọn họ, vừa rồi sau một lát, anh đã ngủ, cuối cùng mơ thấy một giấc mộng vô cùng đáng sợ. Bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu, sau đó... trong mộng đều là khúc nhạc dạo màu xám, nhưng lúc này mở mắt ra nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng ngoài xe, trong lòng anh lập tức an ổn lại không ít. D@Đ#L$Q%Đ^^
Anh xuống xe chào hỏi với Bắc Bắc. Nhóc con ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp vô cùng sáng: "Chú, sao chú lại ngủ ở đây thế, cẩn thận cảm mạo đấy."
Đứa nhỏ trực tiếp bộc lộ quan tâm, làm Đường Khải Sâm hoàn toàn, bên người anh trừ bỏ lúc trước có Khương Vãn Hảo, hình như là không có ai nói với anh những lời này. Nháy mắt tầm mắt anh rối tinh rối mù, khóe miệng không tự chủ được hiện ra một nụ cười: "Chú đang đợi cháu, chú đỗ xe ở đây, để chú lái xe đưa cháu đi học có được không?"
Vãn Hảo không nghĩ tới người này cố ý không trở về nhà nghỉ ngơi vì chờ bọn họ, điều này làm cho cô rất bất ngờ.
Đường Khải Sâm thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, giải thích: "Vừa rồi anh nhớ ra một chuyện, muốn thương lượng với em, đợi Bắc Bắc đi rồi nói."
Vãn Hảo hoài nghi nhìn anh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống như đang nói đùa, lúc này mới gật gật đầu, ôm Bắc Bắc lên xe.
***
Tối qua Vãn Hảo cũng chưa ngủ đủ, đoạn đường này đầu đều mơ màng, đưa xong Bắc Bắc liền dựa vào chỗ tựa lưng ngủ bù. Trong mơ màng chỉ nghe Đường Khải Sâm nói: "Bà nội vẫn có chỗ tiếc nuối, chính là không thể nhìn thấy con của anh —— "
Lời của anh còn chưa nói xong, độ ấm trong khoang xe nhất thời giảm xuống đến mức âm, phút chốc Khương Vãn Hảo mở mắt ra, lạnh như băng nhìn anh.
Đường Khải Sâm quá rõ ràng hàm ý trong ánh mắt này, anh dùng lực nắm chặt tay lái, vẫn bình tĩnh nói hết những lời còn lại: "Lúc trước bà nội vẫn nghĩ Bắc Bắc là đứa nhỏ của chúng ta, nếu có thể, anh mong em đưa Bắc Bắc đến thăm bà, gọi bà một tiếng ‘cụ nội’, để dỗ bà cao hứng có được không?"
Khi nói những lời này dường như anh không có gì để chờ mong, nếu như nói thì lúc trước vết thương anh gây ra cho Khương Vãn Hảo sâu nhất, có lẽ là đã cương quyết không cần đứa nhỏ này. Nay lại còn mặt dày vô sỉ yêu cầu cô đưa Bắc Bắc đến thỏa mãn nguyện vọng của mình, cô nên dứt khoát cự tuyệt anh mới đúng.
Quả nhiên Khương Vãn Hảo vẫn đạm mạc nhìn ngoài cửa sổ xe, chậm chạp không chịu mở miệng.
Trong lòng Đường Khải Sâm cũng không oán Khương Vãn Hảo một chút nào, đi đến tình cảnh như lúc này, giống như bà nội nói, đều là chính anh tạo nghiệt. Nhưng bà nội đã quá mong chờ được trông thấy người chắt trai này, nhưng lại sợ làm tổn thương Khương Vãn Hảo lần nữa, ngay cả lúc trước quyết định giả vờ không biết thân thế của Bắc Bắc cũng là đề nghị của bà nội. Nhưng nhìn tình trạng bệnh tình của bà, không biết tiếng "cụ nội" này còn có thể đợi được hay không.
Cho nên anh mới bất đắc dĩ đưa ra đề nghị này, nhưng nếu Khương Vãn Hảo cự tuyệt, thật ra cũng hợp lý.
Mãi đến khi đến cửa nhà Vãn Hảo, cô cũng không nói với anh lời nào, Đường Khải Sâm thấy cô cởi dây an toàn muốn xuống xe, vẫn không khống chế được bắt lấy cánh tay cô: "Xin lỗi, đứa bé năm đó, anh —— "
"Đừng nói tới nó nữa!"
Bỗng dưng Vãn Hảo xoay đầu lại, ánh mắt hồng giống đầy máu, cô cắn chặt răng, nơi cổ họng đều tràn ngập từng đợt mùi tanh: "Anh không xứng, Đường Khải Sâm, sao anh còn có mặt mũi đề cập tới nó? Là anh không cần nó! Sao anh lại có thể làm như vậy, cho dù anh không yêu tôi, nhưng đó là cốt nhục của anh. Sao anh lại..."
Đường Khải Sâm thấy sắc mặt cô trắng như giấy, trái tim cũng như bị máy khoan điện hung dữ khoan qua, mặc kệ cố ý hay là những thứ khác, anh nợ Khương Vãn Hảo, cuối cùng vẫn không có cách nào đền bù.
Vãn Hảo dùng sức cắn môi, dường như đến chảy cả máu: "Năm đó là anh bức tôi sẩy thai, tại sao anh còn có thể lần lượt đề cập đến hai chữ đứa nhỏ trước mặt tôi."
Đường Khải Sâm nhìn cô mở cửa xe bước nhanh rời đi, bóng lưng đơn bạc đó, lại tràn quyết tâm đoạn tuyệt. Anh chậm rãi chợp mắt, Khương Vãn Hảo nên hận anh, dù cho lúc ấy anh nghe thấy cô tiến vào phòng giải phẫu, đã chạy đi tìm cô như điên, nhưng vẫn chậm...
Đã tạo thành hiểu lầm rồi, kết quả cũng quá mức thảm thiết.
Khương Vãn Hảo nghĩ anh không muốn đứa bé kia, thậm chí tìm người bức cô sẩy thai, ở trong mắt cô, anh không khác gì ma quỷ cả.
***
Xế chiều lúc Đường Khải Sâm tới bệnh viện, ngoài ý muốn thấy được Khương Vãn Hảo cùng Bắc Bắc. Lúc ấy anh đứng ở cửa hoàn toàn giật mình, thậm chí không biết có nên đẩy cửa đi vào hay không.
Không khí bên trong rất tốt, Bắc Bắc ghé vào bên giường cười híp mắt nói chuyện với bà nội, quả thực bộ dáng kia vô cùng đáng yêu.
Mà Khương Vãn Hảo vẫn ngồi bên cạnh mỉm cười nghe, thường nhẹ giọng bổ sung một câu. Thật sự bà nội rất cao hứng, thời gian dài như vậy tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy bà lộ ra vẻ mặt vui mừng như thế. D@Đ#L$Q%Đ^^
Đường Khải Sâm cảm thấy lúc này mình đi vào, tuyệt đối sẽ phá hư bầu không khí hài hòa như vậy, thực sự anh rất muốn tham dự vào trong đó, nhưng anh lại sinh ra vài phần khiếp sợ...
Anh làm sai quá nhiều chuyện, người không xứng đáng được tha thứ nhất cũng chính là anh, nhưng Khương Vãn Hảo vẫn thỏa mãn nguyện vọng ích kỷ kia của anh, không vì gì khác, đơn giản là cô thiện lương.
Từ trước anh cảm thấy Khương Vãn Hảo vừa vụng về lại ngu ngốc, đối xử với ai đều cũng rất tốt, nhưng hôm nay, anh thấy may mắn cỡ nào khi Khương Vãn Hảo là người tốt. Dù cho phần thiện tâm của cô là vì bà nội, nhưng anh vẫn cảm kích.
Một người tốt như vậy, tại sao anh lại bỏ lỡ?
"Cám ơn." Đường Khải Sâm đưa Vãn Hảo cùng Bắc Bắc xuống lầu, sau khi suy nghĩ rất lâu, hình như chỉ có thể nói hai chữ này.
Vãn Hảo nhìn thẳng đằng trước, cũng không nhìn anh: "Không cần thiết, không phải là vì anh, chỉ là vì thỏa mãn tâm nguyện của bà. Huống chi anh không nói, trước đó tôi cũng đã quyết định đưa Bắc Bắc đến thăm bà rồi."
Đường Khải Sâm cảm thấy không ngoài ý muốn, trên người Khương Vãn Hảo có quá nhiều chỗ tốt, nhưng anh lại chậm chạp không phát giác. Anh trầm mặc theo sau lưng cô, lúc này trời đã tối, trăng sáng sao thưa, chỉ còn bóng dáng hai người in dài trên mặt đất.
Bắc Bắc chơi mệt mỏi, đã ghé vào trên vai Vãn Hảo ngủ say, anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, bước nhanh về phía trước: "Để cho anh."
Vãn Hảo lại ôm đứa nhỏ tránh được, có lẽ là anh hôm nay nhắc tới chuyện đứa nhỏ năm đó kích thích cô, lúc này ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy đề phòng.
Đường Khải Sâm bị ánh mắt của cô nhìn không chút che giấu nào như vậy mà ngực đau xót, khàn giọng nói: "Anh không có ý tứ khác. Khương Vãn Hảo, em nhìn anh một chút đi, anh không giống như trước kia, anh sẽ không làm thương tổn em, chỉ mong em cho anh một cơ hội."
Mặt Vãn Hảo vẫn không thay đổi nhìn anh, rất lâu sau mới nói: "Đường Khải Sâm, anh cũng chỉ là vào thời điểm khổ sở nhất, vừa vặn chiếm được an ủi từ chỗ này của tôi. Đó cũng không phải tình yêu, cũng không phải thích, cho nên, chúng ta vẫn đừng lãng phí thời gian của nhau."
Đường Khải Sâm hoàn toàn ngẩn ngơ, anh biết Khương Vãn Hảo sẽ không tin anh, cuối cùng vẫn là lúc trước anh làm sai nhiều chuyện, nhưng hôm nay bị cô cự tuyệt lạnh nhạt như thế, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
“Được, anh sẽ chứng minh cho em xem." Cho dù con đường này khó khăn hơn nữa, anh vẫn có tin tưởng để đi tiếp.
Đối mặt với kiên định quyết tâm của anh, Vãn Hảo cũng chỉ cười cười, mắt cô nhìn màn đêm đen như mực, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh một cái: "Nếu Lộ Lâm trở lại? Đường Khải Sâm, tôi đã không còn trẻ tuổi, không có dũng khí chơi loại trò chơi mạo hiểm này nữa, tôi thấy tận mắt qua anh yêu cô ta bao nhiêu, cho nên đã sớm không còn lòng tin."