Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 8




Thì Kỳ cúi đầu hút thuốc, không biết có phải do khói thuốc hay không, mà bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt có chút chua xót, cô giơ tay lên mắt dụi dụi, sau đó mở mắt ra, liền nhìn thấy có một bóng người đang đứng trước mặt mình. Có một bóng hình mờ nhạt màu đen đứng bên cạnh, Thì Kỳ ngước mắt lên nhìn, chẳng biết Chu Mộ Thâm từ lúc nào đã đi tới đứng cạnh cô. Anh đứng ở vị trí ngược sáng. Thì Kỳ có chút bất ngờ, chỉ lặng yên nhìn anh chằm chằm. Mãi đến lúc ánh mắt Chu Mộ Thâm rơi xuống điếu thuốc đang kẹp giữa tay cô, lúc này, Thì Kỳ mới bừng tỉnh, tay đang cầm điếu thuốc rụt lại ra phía sau. Động tác này của cô đã được Chu Mộ Thâm lưu lại trong mắt, anh ho nhẹ một tiếng: ""Đi thôi, anh đưa em về.""

Thì Kỳ vẫn đứng nguyên chỗ cũ không di chuyển. Chu Mộ Thâm đi được một đoạn mới phát giác ra, quay đầu lại nhíu mày nhìn cô: ""Hm?""

Thì Kỳ mím môi: ""Không cần. Em tự về được.""

Chu Mộ Thâm không nói gì mà chỉ nhìn cô, Thì Kỳ có chút chột dạ, né tránh ánh mắt của anh, đầu ngón tay lại vô tình đụng phải tàn thuốc, Thì Kỳ bị bỏng, khẽ kêu lên một tiếng.

Chu Mộ Thâm sải bước đi về phía cô, ngón tay sượt qua mu bàn tay cô. Thì Kỳ cứng đờ, hạ thấp mắt xuống nhìn, chỉ thấy ngón tay anh đang chạm vào ngón tay đang cầm thuốc lá của cô. Đầu ngón tay hơi buông lỏng một chút, anh liền cầm lấy nửa điếu thuốc trong tay cô ném vào thùng rác bên cạnh, giọng điệu vẫn như cũ không thay đổi: ""Anh đưa em về."" 

Thì Kỳ ngước mắt lên nhìn anh, tầm mắt của hai người chạm nhau, trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng từ trong mắt anh Thì Kỳ có thể nhìn ra được một chút mệt mỏi. Khóe môi cô giật giật, cuối cùng gật đầu đồng ý rồi ngồi lên xe.

Thì Kỳ nhớ tới chuyện ngày đó ở khách sạn, cô vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói cảm ơn anh, bây giờ cảm thấy cũng là một cơ hội tốt, cô bèn nói: ""Anh Mộ Thâm, chuyện hôm đó cảm ơn anh rất nhiều.""

Chu Mộ Thâm hình như cũng nhớ ra chuyện mà cô nói, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười hỏi: ""Hôm nay không gọi anh là anh Chu nữa à?""

Thì Kỳ quay sang nhìn anh, Chu Mộ Thâm vẫn một bộ dạng thản nhiên, cười nói: ""Em tới thành phố B làm việc, bác trai có biết không?""

Thì Kỳ im lặng không trả lời, vẻ mặt mang theo một tia mâu thuẫn. Chu Mộ Thâm nhìn ra được nên lập tức chuyển đề tài: ""Đã ăn cơm tối chưa?""

Thì Kỳ trả lời thành thật: ""Vẫn chưa.""

Chu Mộ Thâm đánh tay lái: ""Vậy thì trước hết tìm một nơi ăn cơm đã."" Anh giống như là đang hỏi nhưng thật ra đó lại là một câu khẳng định, không cho Thì Kỳ lý do gì để từ chối. Thì Kỳ nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Xe dừng lại trước một ngôi nhà cổ kính, Thì Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy cổng chính màu đỏ đang được đóng chặt, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đi theo phía sau Chu Mộ Thâm. Khi vào bên trong, quả thật nơi đây khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc, giống như đi vào vùng sông nước Giang Nam, từ hành lang cho đến sàn nhà đều mang một phong cách cổ xưa thanh nhã.

Chu Mộ Thâm dừng lại trước một gian phòng, anh giơ tay lên đẩy cửa ra, khiến cánh cửa vang lên một tiếng ""két"", sau đó, có một người phụ nữ, khoảng ngoài bốn mươi tuổi bước ra từ phía sau bức màn, trông có vẻ rất tử tế và thân thiện: ""Mộ Thâm, sao hôm nay lại tới đây vào giờ này vậy?""

Chu Mộ Thâm cười nói: ""Hôm nay đột nhiên thèm ăn, cho nên, muốn nếm tay nghề của dì.""

Thường ngày luôn thấy anh trầm ổn và thận trọng, vậy mà bây giờ lại cảm thấy anh không khác gì một đứa trẻ con, khiến cho Thì Kỳ phải nhìn thêm mấy lần.

Dì Thu cười híp mắt: ""Thẩm nhị với Kiều tam nhi chân trước vừa mới rời đi, chân sau lại có cháu đến."" Dứt lời, ánh mắt bà quay sang nhìn Thì Kỳ: ""Cô gái này là...?""

Chu Mộ Thâm giới thiệu: ""Thì Kỳ, đây là dì Thu.""

Thì Kỳ hơi cúi người chào dì Thu, dì Thu cũng không phải là người hay tám chuyện gì, nên sau khi dẫn hai người lên gian phòng trên lầu hai, liền đi xuống chuẩn bị cơm.

Chu Mộ Thâm lấy ra một chiếc ly bằng sứ, rót cho Thì Kỳ một ly trà: ""Chỗ này bình thường không mở để tiếp người ngoài, chỉ có người quen mới biết chỗ này thôi.""

Thì Kỳ nhận lấy ly trà: ""Cảm ơn.""

Chu Mộ Thâm khẽ cười một tiếng, ngước mắt nhìn cô: ""Vẫn còn khách khí với anh như vậy à?""

Thì Kỳ nhấp một ngụm trà, không biết là do uống nhanh quá hay thế nào, cô bị sặc đến nỗi đứng bật dậy ho lấy ho để, nước mắt còn chảy cả ra.

Chu Mộ Thâm rút mấy tờ khăn giấy đưa qua cho cô, khóe miệng không kiềm chế được, bật cười.

Đúng lúc này, dì Thu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mắt mũi Thì Kỳ ửng hồng, liền tưởng Chu Mộ Thâm làm người ta khóc: ""Sao lại khóc rồi? Là thằng nhóc Mộ Thâm này bắt nạt cháu hả?""

Thì Kỳ cầm khăn giấy vừa lau nước mắt vừa vội vàng giải thích: ""Không phải đâu dì Thu, cháu bị sặc nước trà thôi ạ.""

Dì Thu nghe thấy vậy, bây giờ mới bưng thức ăn để lên trên bàn, sau đó lau tay lên chiếc tạp dề đeo trước ngực, sắc mặt trở lại bình thường, ôn hòa cười nói: ""Không phải vậy thì tốt rồi, trong lòng dì vẫn còn đang khó hiểu, Mộ Thâm là đứa tính tình trầm ổn hiền hòa nhất trong mấy đứa, nếu nói nó trêu đùa con gái khiến họ khóc, làm sao có thể được chứ.""

Chu Mộ Thâm vẫn ngồi bên cạnh uống trà, dì Thu lại nói tiếp: ""Mộ Thâm rất hiếm khi tới đây mà dẫn theo con gái, có điều trước kia thì thấy rất nhiều lần...."" Dì Thu ngừng một lát, nhận ra hôm nay nói mấy điều này không được thích hợp lắm, nên vội vàng chuyển đề tài: ""Từ nay về sau nếu cháu muốn ăn gì thì cứ tới đây với dì Thu, dì làm cho cháu ăn, đừng khách sáo.""

Thì Kỳ vốn không nhận ra được điều gì bất thường, chỉ nhìn dì Thu cười ngọt ngào: ""Được ạ, vậy đến lúc cháu tới, dì Thu đừng chê phiền đấy nhé.""

Dì Thu vội nói: ""Sao lại tức giận chứ, dì chỉ mong ngày nào mấy đứa cũng tới đây, đuổi cũng không đi ấy chứ.""

Dứt lời, liền truyền tới tiếng phanh xe, thím Thu vỗ tay một cái: ""Chắc là Kiều tam nhi rồi, lúc nãy rời đi mà điện thoại lại để quên ở đây. Dì đi xuống đã, hai đứa ăn đi nhé.""

...

Trong sân.

Kiều tam nhi cầm chìa khóa xe trong tay, sau đó hét lên như đứa trẻ con: ""Dì Thu, người phụ nữ xinh đẹp nhất mùa thu của con ơi.""

Dì Thu đi ra làm bộ nghiêm mặt nhưng trên khóe mắt vẫn còn vương ý cười: ""Gào bậy bạ cái gì đấy, cả ngày không chịu nghiêm chỉnh gì cả, có mỗi điện thoại cũng để quên.""

""Ai nói con quay lại lấy điện thoại chứ."" Kiều tam nhi bước lên, ôm lấy bả vai của thím Thu, hí ha hí hửng cười đùa: ""Con nhìn bên ngoài hình như là có xe của lão đại hả?""

Dì Thu nói: ""Ở trên lầu hai chứ đâu, hôm nay còn dẫn theo một cô gái nữa, chắc là bạn gái Mộ Thâm đấy.""

Kiều tam nhi nhướng mày: ""Sao con không thấy ai nói gì hết vậy.""

""Cô gái này nhìn có vẻ hiền lành, dì thấy cũng được lắm."

Trong lòng Kiều tam nhi dấy lên hiếu kỳ: ""Cái cây vạn tuế ngàn năm này cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi sao? Không được, con phải lên nhìn một chút, xem là con gái nhà nào mà lại có sức hút lớn như vậy.""

Lúc Kiều tam nhi đẩy cửa đi vào khiến cho Thì Kỳ sợ hết hồn. Hai người cứ trố mắt nhìn nhau, mãi đến khi Chu Mộ Thâm từ ngoài ban công đi vào.

Kiều tam nhi ho một tiếng, vuốt vuốt cằm: ""Tôi còn tưởng đi nhầm phòng rồi chứ.""

Chu Mộ Thâm bỏ điện thoại vào trong túi áo, Kiều tam nhi ung dung thong thả đi vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn Thì Kỳ: ""Người đẹp này nhìn thế nào cũng thấy có chút quen mắt nhỉ.""

Kiều tam nhi nghĩ nghĩ mấy giây trong đầu, sau đó vội chỉ chỉ Thì Kỳ: "Cô... Có phải cô đã từng dựa trên vai lão đại, ngủ suốt bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa, còn chảy cả nước miếng lên trên áo anh ấy hay không?""

Chuyện xấu hổ đó giờ đây bị Kiều tam nhi ngang nhiên khui ra, Thì Kỳ thật sự mất mặt, cô liếc nhìn Chu Mộ Thâm, thấy anh vẫn bình thản như cũ.

Lúc trước, khi mà Nhàn Vân với Vu Tiền Chí còn chưa ly hôn, có một năm Thì Kỳ bị Chu Nghiêu Thanh kéo đi chơi. Năm ấy, Chu Mộ Thâm với đám người Kiều tam nhi đã là sinh viên năm hai đại học, tới cuối tuần, nhóm bọn họ định tự mình đến thành phố bên cạnh thành phố B để du lịch. Thì Kỳ khi ấy còn nhỏ, tuổi lại ham mê náo nhiệt, thế nên cũng tức tốc đi theo. Ngày lên đường, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại leo lên ngồi cùng xe với Chu Mộ Thâm. Bốn tiếng đi xe, tới khi cô lơ mơ tỉnh dậy sau giấc ngủ, thì phát hiện mình đang gối đầu lên vai Chu Mộ Thâm, mà trên phần vai của bộ quần áo đắt tiền đó của anh, còn dính thứ chất lỏng trong suốt đáng ngờ.

Thì Kỳ bây giờ nghĩ lại vẫn còn nhớ tâm trạng khi đó chỉ hận một nỗi không thể ngay lập tức chui xuống lỗ.

Bây giờ chuyện xưa được nhắc lại, Thì Kỳ vẫn có chút quẫn bách.

...

Sau khi Chu Mộ Thâm đưa Thì Kỳ trở về nhà rồi quay lại, Kiều tam nhi dựa vào đầu xe hút thuốc, có ý dò xét: ""Cô nhóc đó lớn lên xem ra dáng dấp cũng không tệ.""

Chu Mộ Thâm liếc xéo một cái, Kiều tam nhi biết điều không nói gì nữa.

...

Vu Tiền Chí tối này uống không ít, lúc chú Trần tới đón ông, Vu Tiền Chí mặc dù trên mặt vẫn cố tỏ ra không có vấn đề gì, nhưng dưới chân thì đã lảo đảo không đứng vững.

Chú Trần đỡ người lên xe, trong lòng đang suy nghĩ không biết nên nói chuyện lúc chiều thế nào cho Vu Tiền Chí nghe. Đợi tới khi ông ngồi xuống vị trí tài xế, Vu Tiền Chí liền hỏi: ""Lão Trần à, chú đã gặp con bé chưa?""

Chú Trần đem ly giữ nhiệt để ở vị trí trung tâm tay vịn đưa cho Vu Tiền Chí: ""Gặp thì gặp rồi, nhưng mà...""

Vu Tiền Chí thổi thổi mấy lá trà trong ly giữ nhiệt, ngước mắt: ""Nhưng con bé không muốn gặp à?""

Chú Trần cười một cái: ""Bí thư Vu, ông xem xem, có phải là nên tới bênh viện chào hỏi rồi không.""

Vu Tiền Chí trên quan trường cũng đã chìm nổi nhiều năm như vậy rồi, nếu như có điều gì làm ông tiếc nuối nhất, thì chỉ có thể là đứa con gái này mà thôi. Trong lòng ông biết rõ, mối quan hệ giữa hai người cần được vun đắp, nhưng cũng không thể một sớm một chiều là có thể vun đắp ngay được.

Vu Tiền Chí uống một ngụm trà sau, đó đậy nắp lại, nói: ""Để sau đi.""

~Hết chương 8~