Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 49




Ngày Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm đi làm chứng nhận ly hôn trời mưa lớn, những hạt mưa rả rích đổ xuống như thác nước, đúng là hợp với khung cảnh hiện tại.

Thời khắc Thì Kỳ bước xuống khỏi xe taxi, cô nhìn thấy Chu Mộ Thâm đang đứng ngoài cửa Cục dân chính, sơ mi trắng quần đen nghiêm túc anh tuấn, trong tay anh cầm chiếc ô màu đen, những hạt mưa từ trên ô rơi xuống.

Từ cuộc điện thoại mấy hôm trước, Thì Kỳ không hề gặp lại Chu Mộ Thâm, hôm nay nhìn thấy anh cô cảm thấy khuôn mặt anh đã gầy đi rất nhiều, ánh mắt cũng hiện rõ sự mệt mỏi.

Thì Kỳ nhấc chân đi lên trên bậc thang, không nhịn được cái lạnh mà khẽ hắt hơi một cái.

Chu Mộ Thâm nhíu mày: "Em bị cảm rồi?"

Thì Kỳ hờ hững ậm ừ lấy lệ, giọng cô bây giờ đều biến thành giọng mũi.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi xách ra bịt mũi, dùng lực để xì mũi, chóp mũi chẳng mấy chốc đã ửng hồng. Thì Kỳ cầm khăn giấy trong tay, mắt nhìn xung quanh tìm thùng rác.

Chu Mộ Thâm theo thói quen đi tới cầm lấy cục khăn giấy.

Thì Kỳ sững sờ nhìn anh đem khăn giấy ném vào thùng rác.

Thái độ của anh vẫn như cũ, nói: "Vào thôi."

Làm giấy chứng nhận cho hai người họ là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi.

Người phụ nữ nhận lấy giấy kết hôn, liếc nhìn một cái, không nhịn được thở dài: "Ôi trời, mới kết hôn được nửa năm thôi mà sao đã muốn ly hôn rồi?"

Người phụ nữ thấy hai người không ai lên tiếng, tiếp tục nói: "Những người trẻ tuổi mấy người coi chuyện kết hôn trọng đại chỉ là trò đùa thôi sao? Đúng là không giống người ở thời đại của chúng tôi, người ngày nay thật là..."

Người phụ nữ thở dài, tựa như rất tiếc nuối cho một cuộc hôn nhân sắp kết thúc.

Lúc hai người làm xong thủ tục từ trong Cục dân chính đi ra. Mưa đã ngừng hẳn.

Trên mặt đường được rải nhựa lúc này có rất nhiều lá rụng, một trận gió thổi qua tiếng lá cây xào xạc kêu lên, những hạt mưa còn đọng trên lá cũng theo làn gió rơi xuống.

Thì Kỳ khẽ thở hắt ra, nhìn cửa hàng bên phía bên kia đường, cô nở nụ cười.

Cô quay đầu nhìn Chu Mộ Thâm, giọng nói nhẹ bẫng: "Anh Mộ Thâm, ôm một cái chứ?"

Ánh mắt của Chu Mộ Thâm rơi xuống khuôn mặt cô, im lặng một lúc lâu sau đó anh giơ tay lên kéo cô ôm chặt ở trong lòng.

Gò má Thì Kỳ dán chặt trước ngực anh, nhẹ nhàng cọ xát, cô nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy eo anh, muốn giữ chặt hơi ấm từ vòng tay anh khóa lại trong hồi ức.

Một lúc sau, cô muốn rời đi nhưng hai cánh tay đang ôm eo cô ngày càng xiết chặt.

Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, cô nghe thấy Chu Mộ Thâm ở bên tai cô nói ra 4 chữ.

Thì Kỳ ngẩn người nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt anh trầm tĩnh, nét mặt lạnh nhạt, giống như không hề có chút tâm trạng nào. Nhưng lời nói vừa rồi của anh...

Mũi Thì Kỳ có chút ê ẩm, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật sự rất đáng ghét, mắt cô long lanh, nói: "Chu Mộ Thâm, anh có biết hay không, anh thật sự rất đáng ghét."

...

Thì Kỳ quay trở lại bệnh viện làm thủ tục, lúc chuẩn bị rời đi thì đụng phải Khổng Mẫn.

Hai tay Khổng Mẫn đút vào trong túi áo, tựa lưng vào vách tường, trông dáng vẻ giống như đang đợi cô: "Thì Kỳ."

"Sao cô lại tới đây, tìm tôi à?"

Khổng Mẫn cười: "Nghe nói cô sắp ra nước ngoài nên tới tiễn cô một đoạn."

Thì Kỳ hỏi: "Trong khoa không có việc gì sao?"

Khổng Mẫn nói: "Không có việc gì, hôm nay tôi tới nộp đơn từ chức, tôi cũng nên rời đi rồi."

Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Cô sao vậy?"

Khổng Mẫn hạ thấp mắt, khẽ cười: "Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự không có ý nghĩa gì, định thu dọn một chút rồi trở về quê nhà."

Thì Kỳ yên lặng một lúc sau đó nghiêm túc nói: "Cô quyết định như thế là đúng đấy."

Khổng Mẫn cười lớn, cô ấy nhìn Thì Kỳ: "Cô cũng rất thú vị." Dừng lại một lúc, cô ấy lại hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"

Thì Kỳ sững người nhưng rồi cô cũng hiểu điều mà Khổng Mẫn hỏi cô, có chút ngoài ý muốn: "Truyền tới tận khoa của các cô rồi à?"

Khổng Mẫn nửa đùa nửa thật nói: "Cô không biết trong bệnh viện nhiều kẻ thích ba hoa chuyện của người khác à? Ai bảo cô kết hôn với Chu Mộ Thâm chứ, có một số người cả đời này cũng không có vận may hẹn hò với người như anh ta đâu, không đố kị ngưỡng mộ với cô đúng là chuyện lạ đấy."

Thì Kỳ bị Khổng Mẫn chọc cười, cô lắc đầu, tin ly hôn của cô với Chu Mộ Thâm mấy ngày nay đến cả lúc đi vệ sinh cũng vẫn nghe thấy lời ra tiếng vào.

...

Chu Mộ Thâm sau khi rời khỏi Cục dân chính liền đi tới Bệnh viện Quân đội 302.

Anh vừa vào trong phòng bệnh, Ngô Hiệu đã đi gọi y tá tới.

Mấy ngày vừa rồi Chu Mộ Thâm phải tham gia rất nhiều bữa tiệc, uống rượu cũng không quan tâm xem bản thân có chịu nổi hay không, dẫn đến hiện tại dạ dày bị loét nghiêm trọng, không thể không làm phẫu thuật, hai ngày nay đều ở bệnh viện truyền nước.

Y tá đẩy dụng cụ truyền dịch vào trong phòng.

Chu Mộ Thâm cởi áo khoác, dựa đầu vào thành giường.

Cô y tá mặt đỏ tim đập nhanh mấy nhịp những làm việc vẫn rất nghiêm túc, quay đi quay lại đã cắm dây truyền nước xong xuôi cho anh.

Đợi y tá đi ra ngoài Ngô Hiệu mới mở miệng: "Sếp Chu, sao anh không nói với cô Thì về bệnh tình của anh? Chuyện này..."

Anh ấy biết hôm nay Chu Mộ Thâm đến Cục dân chính, anh ấy cũng nhận ra được Chu Mộ Thâm không hề muốn ly hôn.

Chu Mộ Thâm nhìn Ngô Hiệu một cái, anh lôi bao thuốc từ trong túi ra, không nhanh không chậm nói: "Sao vậy? Cậu còn nghĩ ra được cả khổ nhục kế nữa à? Liêm sỉ của cậu đâu hết rồi?"

Ngô Hiệu ngượng ngùng sờ lên mũi.

Ngô Hiệu đợi tới giờ ăn cơm thì cũng đi ra ngoài.

Chu Mộ Thâm nhàm chán xem TV nhưng trên TV đang chiếu nội dung gì thì anh lại chẳng quan tâm.

Lại cúi xuống nhìn áo sơ của chính mình, đúng là rất hợp với dáng của anh. Hôm nay anh mặc nó nhưng cô hình như không phát hiện ra, suy nghĩ lại cảm thấy hành động này có chút buồn cười.

Anh tắt TV, muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

Có người đẩy cửa đi vào bên trong.

Chu Mộ Thâm ngẩng đầu lên nhìn, Hứa Tích đang đứng ở ngoài cửa, chần chừ một lúc mới đi tới, mỉm cười nói: "Em nghe nói anh đang nằm viện nên tới thăm anh."

Trên tay cô còn cầm bình giữ nhiệt với một bó hoa tươi, đặt lên trên tủ đầu giường bệnh.

Cô theo thói quen nhìn quanh phòng, hỏi: "Ở đây không có bình hoa sao?"

Sắc mặt Chu Mộ Thâm lạnh nhạt: "Cứ để vậy đi."

Hứa Tích cười, ý tứ sâu xa: "Cũng được, dù sao sớm muộn cũng sẽ khô héo, có cố gắng chú tâm chăm sóc cũng không có tác dụng."

Cô mở nắp bình giữ nhiệt: "Em có nấu canh cho anh."

Chu Mộ Thâm hỏi thẳng: "Em đã đi gặp Thì Kỳ?"

Động tác trên tay Hứa Tích vẫn tiếp tục, cô cầm lấy thìa múc canh múc ra một bát nhỏ: "Cô ấy nói với anh à? Em chẳng qua chỉ muốn nói chút chuyện với cô ấy mà thôi!"

Tâm trạng Chu Mộ Thâm nặng nề, anh nhíu mày, nhắc nhở cô: "Hứa Tích, chúng ta đã chia tay 4 năm rồi."

Hứa Tích nhìn Chu Mộ Thâm, mở miệng nói: "Em biết, nhưng nguyên nhân 4 năm trước em rời xa anh là bất đắc dĩ, em..."

Chu Mộ Thâm mở miệng cắt đứt lời cô: "Lương Đình đều nói với anh rồi."

Hứa Tích không hiểu: "Lương Đình?"

Cô tưởng rằng người nói cho anh biết là Thì Kỳ, không ngờ được lại là Lương Đình.

Chu Mộ Thâm nhìn cô: "Hoặc nói rõ ràng hơn, lúc em vẫn chưa trở về anh đã biết nguyên nhân em ra nước ngoài rồi. Bây giờ em về rồi, những hành động này của em..." Anh ngừng lại chốc lát sau đó nói tiếp, "Hiện tại không cần thiết nữa rồi."

Những lời nói hờ hững này của anh, không hề có một chút tình cảm nào còn xót lại.

Sắc mặt Hứa Tích biến đổi, có chút khó khó xử.

Vì vậy những chuyện cô làm khi quay lại đây, ở trong mắt anh có phải rất buồn cười, giống như một tên hề, vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Nhưng Hứa Tích vẫn chưa từ bỏ, cô nói: "Em có thể hỏi anh vài điều được không?"

Chu Mộ Thâm đáp lại: "Em nói đi."

"Vậy tại sao trong xe của anh vẫn còn treo dây hoa kết thủ công đó?"

Chu Mộ Thâm sững người giây lát, anh như đang hồi tưởng lại, ấn đường anh có chút nhăn lại, dáng vẻ nghi hoặc: "Dây hoa gì vậy?"

Hứa Tích à Hứa Tích, mày tự cho rằng người ta vẫn còn tình cảm với mày nhưng ai ngờ người ta đã sớm không còn nhớ gì nữa rồi.

Trong lòng Hứa Tích lạnh lẽo, cô cười nhạt: "Không có gì."

Dây hoa kết thủ công đó là do tự tay làm, nhưng hôm nay...

Chu Mộ Thâm cũng không suy nghĩ nhiều, anh lên tiếng: "4 năm trước anh đã cho em lựa chọn, anh cũng đã nói anh sẽ không đợi người. Nếu em đã lựa chọn rời đi thì em phải biết giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi."

Đột nhiên Hứa Tích phát hiện ra tình cảm của cô với Chu Mộ Thâm không hề đậm sâu như cô tưởng tượng.

Cô nhìn anh cố trấp hỏi: "Vậy còn cô ta?"

Chu Mộ Tâm giơ tay xoa mắt, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi, anh nhàn nhạt trả lời: "Có những đáp án, nếu đã không liên quan đến em thì cũng không cần phải truy hỏi đến cùng."

Anh không thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô nhưng trong lòng Hứa Tích cũng đã hiểu ra ít nhiều.

Vẫn còn ở lại thì chỉ tự rước bực vào thân mà thôi.

Hứa Tích rời đi.

Chu Mộ Thâm nhớ lại đêm Thì Kỳ xảy ra chuyện, anh tới thành phố C, ở nhà hàng anh đã gặp Lương Đình.

Lương Đình gọi anh.

Chu Mộ Thâm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô ấy, Lương Đình do dự giây lát mới ấp úng nói: "Anh Mộ Thâm, em biết anh đã kết hôn rồi. Những lời em sắp nói có thể sẽ không thích hợp lắm, nhưng chị gái em năm xưa rời xa anh là có nguyên nhân. Chị ấy bị bệnh ung thư xương nên mới bất đắc dĩ phải rời đi."

Lời nói của Lương Đình rơi xuống.

Yên lặng hồi lâu.

Chu Mộ Thâm quan sát cô, giống như đang dò xét xem những lời nói này là thật hay là giả, một lúc sau anh mở miệng: "Được rồi, anh biết rồi."

Không có một chút ưu tư dư thừa nào.

Lương Đình cười, ngây ngốc nhìn anh: "Chỉ mỗi thế thôi ạ? Không lẽ anh không vì chị ấy mà cảm thấy đau lòng hay sao?"

Chu Mộ Thâm im lặng không nói gì, một lúc sau anh mới trả lời: "Lương Đình, mỗi người đều phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình, em hiểu chứ? Chị em quay lại nếu như có vấn đề gì cần anh giúp đỡ thì có thể tới tìm anh. Ngoài vấn đề này ra, những điều khác là không có khả năng!"

Sắc mặt anh vẫn ôn hòa như cũ nhưng những lời anh nói ra Lương Đình lại cảm thấy rất tàn nhẫn.

Ngô Hiệu mua cơm xong thì quay lại phòng bệnh, đi bên cạnh còn có Kiều tam nhi.

Trên tủ giường bệnh vẫn còn đặt bình giữ nhiệt với bó hoa tươi mà Hứa Tích mang tới.

Kiều tam nhi xoay xoay chìa khóa trong tay, tiếng kêu của chìa khóa cọ vào nhau vang lên, giọng nói kỳ quái vang lên: "Là cô gái nào trong vỏ ốc biến ra mang tới cho anh mấy thứ này thế?"

Anh mở nắp bình giữ nhiệt, không khách khí mà múc một thìa đưa lên trên miệng: "Ngon thật đấy. Anh nếm thử đi."

Chu Mộ Thâm rút kim truyền ra khỏi tay: "Nếu cậu thích thì ăn hết đi."

Kiều tam nhi không hề khách khí bảo Ngô Hiệu mang một cái bát tới: "Cái này chắc là Hứa Tích mang tới cho anh à? Lúc nãy em đi vào còn nhìn thấy cô ấy hốc mắt ửng đỏ..."

Chu Mộ Thâm kéo ống tay áo xuống, nghiêng đầu liếc anh ấy một cái: "Cậu rảnh rỗi tới đây kiếm chuyện với anh à?"

Kiều tam nhi ngồi xuống ghế sofa: "Không phải, em nghe tin anh với em Kỳ hôm nay đi làm chứng nhận ly hôn nên đến an ủi anh một chút."

Chu Mộ Thâm mở hộp đồ ăn mà Ngô Hiệu mua cho anh.

Kiều tam nhi cũng cảm thấy bản thân đang tự biên tự diễn nên cũng nhàm chán, anh hỏi một câu hết sức nghiêm túc: "Anh thật sự định "nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ"* với em Kỳ đấy à?

*Ý ở đây muốn nói một cuộc hôn nhân tan vỡ, hai người hai lối, người phụ nữ quay trở lại cuộc sống trước đây và người đàn ông có thể để người phụ nữ được tái hôn. Cái này là một thỏa thuận từ thời Đường ngày xưa, hiện tại cũng không còn nữa nên mọi người cũng không cần bận tâm nhiều.

Chu Mộ Thâm nghe thế thì cười một tiếng: "Cậu còn có tài văn chương nữa à?"

Kiều tam nhi nói: "Còn phải nói!" Anh ấy lại hỏi, "Ngày kia chuyến bay của em Kỳ bay rồi, anh có tới tiễn em ấy không?"

~Hết chương 49~