Thì Kỳ nhận được điện thoại của dì Lâm là lúc cô vừa rời khỏi bệnh viện.
Đoàn người từ thôn nhỏ trở về bệnh viện, Viện trưởng vội vàng cho mở một cuộc họp ngắn đối với Hội cứu trợ nhân viên y tế, xong xuôi cũng để mọi người về nhà nghỉ ngơi.
Thì Kỳ vừa nhấn nút nghe điện thoại, dì Lâm vội vàng nói với cô: "Thì Kỳ, mấy ngày nay sao con không nghe điện thoại của dì vậy?"
Thì Kỳ nhìn xe taxi phía sau, tư duy không chút nào tập trung được, cô cũng không nghe ra được lời nói của dì Lâm có chút khác thường, cô giơ tay lên vẫy taxi: "Sao vậy dì, mấy ngày trước con ở Khu cứu trợ y tế, không bắt được sóng với cả điện thoại cũng hết pin, bây giờ con mới mượn được sạc điện thoại của đồng nghiệp."
"Con à, dì có chuyện phải thông báo với con, con phải chuẩn bị tinh thần nghe dì nói." Dì Lâm ngập ngừng, giọng nói nghẹn ngào mãi mới thốt ra được, "Ông Thì đi rồi."
Xe taxi dừng lại bên cạnh.
Chân đang bước được một nửa của Thì Kỳ khựng lại, nét mặt cô cứng đờ sau đó gắng gượng ép ra một nụ cười, cố gắng giữ bình tĩnh: "Dì, dì đừng đùa với con, con đùa không nổi đâu."
Phía sau liên tục truyền tới tiếng còi xe.
Tài xế trong xe thò đầu ra ngoài: "Cô gái, cô có lên xe không vậy?"
"Con quay trở về một chuyến đi, chuyện xảy ra tuần trước, ông Thì đã được chôn cất rồi."
Giống như bị người ta đập cho một gậy ngay sau gáy, cả người cô choáng váng, mặt mày quay cuồng.
Cổ họng Thì Kỳ như bị bóp nghẹt thở, không thể nào phát ra được lời nói, cô muốn khóc nhưng giống như đã mất đi khả năng mở miệng.
Tài xế thấy cô cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng không còn hồn phách đứng khựng ở bên đường, lắc đầu thở dài rồi lái xe rời đi.
Thì Kỳ ngồi máy bay bay về thành phố Z là lúc đêm tối tĩnh mịch.
Cô đứng ngoài cửa một lúc lâu, lưỡng lự không dám mở ra, cô giơ tay lên nắm lấy tay cầm, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.
Dì Lâm ngồi trên ghế đợi cô, mơ mơ màng màng hình như là ngủ thiếp đi rồi, vậy mà nghe thấy tiếng mở cửa, bà giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Thì Kỳ: "Con về rồi đấy à."
Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn, màu váng ấm áp chiếu sáng căn phòng, bình thường chẳng lúc nào cảm thấy ánh sáng này có vấn đề gì cả.
Bây giờ lại cảm thấy thật ảm đạm, lạnh lẽo.
Thì Kỳ đứng ở cửa, ngập ngừng không bước chân vào, giống như trước đây, nếu cô cứ đứng ở đây chắc chắn ông ngoại sẽ từ trong phòng ra ngoài đón cô vào nhà.
Dì Lâm đứng dậy đi tới chỗ cô, tiện tay đóng cửa lại: "Con vẫn chưa ăn đúng không? Để dì đi chuẩn bị cho con ít đồ ăn khuya."
Thì Kỳ lắc đầu: "Con không đói."
Dì Lâm mặc dù thấy cô nói vậy nhưng bà vẫn đi vào trong bếp nấu cho cô bát mì.
Thì Kỳ đi vào trong phòng của ông ngoại, cô đẩy cửa ra, bên trong không có ai.
Cô giơ tay lần tìm công tắc trên tường rồi mở đèn lên.
Trong phòng, giống như khi ông Thì còn sống, ga giường được trải rất ngay ngắn, trên mặt bàn cạnh giường còn đặt một chiếc quạt tay, một hộp kính mắt của ông.
Khi còn bé, mỗi lần mùa hè tới, cô thích nhất là được bên cạnh ông nghỉ trưa.
Cô rất sợ nóng, mỗi khi bị nóng sẽ luôn tức giận, những mỗi lần như vậy ông Thì đều dùng quạt tay quạt mát cho cô, dỗ dành cô để cô chìm vào giấc ngủ, cứ như vậy cô nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, cười tươi nhìn ông.
Thì Kỳ không kìm nén được nước mắt, hốc mắt ửng đỏ, cô sụt xịt mũi sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Cô lấy khăn lông lau mặt, nước mắt trong phút chốc tràn ra rơi lên trên khăn lông, không một tiếng động.
Dì giơ tay lên gõ cửa phòng vệ sinh: "Thì Kỳ, con ra ngoài ăn chút đi."
Thì Kỳ lên tiếng: "Con ra ngay đây."
Dì Lâm nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài thườn thượt, bà biết cô đang rất đau buồn.
Trên bàn ăn.
Dì Lâm khuyên cô: "Con cũng đừng quá đau lòng, ông Thì cũng đã đến tuổi rồi, lúc ra đi không bị đau đớn vì bệnh tật cũng coi như là một loại phúc phận. Chuyện tang lễ là bố con tới giúp. Vốn dĩ định đợi con trở về mới an táng, nhưng thành phố Z hiện tại nhiệt độ rất cao, cứ chần chừ cũng không phải biện pháp gì hay. Ông Thì thanh danh trong sạch, cho dù ra đi cũng phải có chút thể diện mặt mũi."
Thì Kỳ gật đầu, cô cúi đầu ăn từng đùa mì, hốc mắt lại bắt đầu ửng đỏ, cô bị sặc nhưng vẫn tiếp tục ăn.
Dì Lâm cũng không nhịn được, bà giơ tay lên vuốt tóc cô: "Con ăn chậm một chút."
Thì Kỳ ăn xong thì quay về phòng.
Dì Lâm lo lắng cho cô nên ở ngoài phòng khách nghỉ ngơi.
Trong phòng không bật đèn, Thì Kỳ ngồi trước cửa sổ hút thuốc, gạt tàn đặt trên đầu gối đã có 4, 5 điếu ở bên trong.
Điện thoại di động đột ngột đổ chuông inh ỏi, cô chẳng màng đến, chỉ yên lặng hút thuốc.
Cô ngồi tận tới khi trời tờ mờ sáng mới nằm xuống giường.
Cô nằm trên giường, đầu óc nặng trĩu nhưng lại không hề buồn ngủ, không biết kéo dài được bao lâu cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Cô bị tiếng nói chuyện ở bên ngoài đánh thức.
Ngoài cửa phòng.
Dì Lâm: "Cậu Trình tới đấy à."
Trình Diệc Ca cười nói: "Dì, dì đừng khách khí với con như vậy, gọi con Diệc Ca là được rồi."
Lúc Vu Tiền Chí tới sắp xếp chuyện tang lễ cho ông Thì, cậu Trình đây cũng tới mấy lần. Những ngày tiếp theo, dì Lâm cũng đã có chút thân quen với Trình Diệc Ca, coi Trình Diệc Ca như bạn của Thì Kỳ.
Dì Lâm hỏi: "Hôm nay đến thăm Thì Kỳ sao?"
Trình Diệc Ca ngồi trên ghế, "Vâng. Cô ấy thế nào rồi ạ?"
Dì Lâm nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể không đau buồn cho được. Cậu Trình đã tới rồi thì đợi lát nữa khuyên bảo con bé một chút. Để tôi đi xem con bé dậy chưa, cậu ngồi đợi một lát."
Trình Diệc Ca đang định nói không cần thì liền nhìn thấy Thì Kỳ mở cửa đi ra ngoài.
Dì Lâm đứng dậy: "Con dậy rồi à? Đi rửa mặt đi rồi dì chuẩn bị bữa sáng cho con."
Thì Kỳ cũng chẳng thèm nhìn Trình Diệc Ca, cô chỉ hỏi: "Dì, mộ của ông ngoại ở đâu thế ạ? Con muốn đi gặp ông."
Trình Diệc Ca lái xe đưa Thì Kỳ đến mộ của ông Thì.
Từ lúc lên xe đến giờ Thì Kỳ không hề mở miệng nói câu nào.
Trình Diệc Ca cứ chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn cô, lúc sắp đến nghĩa trang, Thì Kỳ nói: "Anh tập trung lái xe đi."
Trình Diệc Ca cong môi cười: "Em nửa lời cũng không nói với anh, anh thật sự sợ em cứ chịu đựng như vậy sẽ sinh bệnh mất." Yên lặng chưa được bao lâu, lại an ủi cô một câu: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, em cũng nên nghĩ thoáng một chút."
Nghĩa trang Ninh An là một nghĩa trang xây dựng theo hình thức Hoa viên, hoa cỏ sơn nước đều có đẩy đủ cả. Nghe nói giá cả của một phần mộ ở trong nghĩa trang này rất đắt đỏ. Cũng không biết có phải do Vu Tiền Chí áy náy với ông Thì nên mới chọn địa điểm như này.
Trình Diệc Ca dừng xe, hai người lần lượt đi xuống.
Trên đường đi vào nghĩa trang phải đi qua một đoạn đường rải đá rất dài.
Tới lúc tới nơi, Trình Diệc Ca cố ý đi xa một chút, lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút, nheo mắt nhìn về phía xa.
Gió khẽ thổi, hình bóng gầy gò nhỏ bé của cô như đang run rẩy.
Anh hút xong hai điếu, Thì Kỳ lúc này mới đi tới.
Anh búng tàn thuốc: "Xong rồi à?"
"Ừm."
Hai người bước xuống thềm đá, một trước một sau di chuyển.
Trình Diệc Ca đi ở phía trước, đi được một lúc liền cảm thấy có gì không đúng, anh quay người lại thì phát hiện cô đang ngồi trên thềm đá.
Anh cười, sau đó bước lên mấy bước rồi ngồi xuống phía dưới chân cô.
Hai người bọn họ tùy ý ngồi ở giữa thềm đá, khiến người đi đường không khỏi không nhìn vào mấy lần.
Trình Diệc Ca nhắm mắt làm ngơ, khuỷu tay anh để lên trên bậc thang. Anh lại lấy thuốc lá từ trong túi ra hút, điếu thuốc được đặt trong miệng, anh cúi người châm lửa thì người ngồi đằng sau đá vào lưng anh hai cái: "Cho tôi điếu thuốc."
Trình Diệc Ca quay đầu nhìn cô, đôi mắt ướt nhẹp của cô cũng nhìn anh, ánh mắt đen long lanh, hiện lên một nét yếu ớt mỏng manh, một bộ dạng đáng thương cần người bảo vệ. Trong lòng Trình Diệc Ca như bị thứ gì đó chọc vào, thầm mắng chính mình.
Anh khẽ cắn răng, rốt cuộc cũng vẫn đưa bao thuốc lá cho cô.
Hai người yên lặng hút thuốc, Trình Diệc Ca thả ra một làn khói: "Sao hôm nay Sếp Chu lại không tới vậy?"
Người đằng sau không trả lời, chỉ yên lặng tiếp tục hút thuốc.
Trình Diệc Ca khẽ nhếch mép, khiêu khích cô: "Xảy ra chuyện như vậy mà không ở bên cạnh em, anh ta rốt cuộc có phải đàn ông hay không?"
"Tôi không cho phép anh nói xấu anh ấy."
Trình Diệc Ca cười nhạt, nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng khó chịu: "Bảo vệ tên đấy đến thế cơ à? Anh nói xấu anh ta thì đã sao nào? Anh ta không phải đàn ông! Không phải đàn ông!"
Trình Diệc Ca chửi mắng mấy câu xong lại cảm thấy chẳng ra thể thống gì, anh ta ngửa đầu tự cười chính mình: "Đúng là ấu trĩ."
Anh quay đầu, ánh mắt rơi xuống phía trước mấy bậc đá, phía dưới lúc này có một chiếc xe vừa dừng lại.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, Trình Diệc Ca nhìn chằm chằm vào người đó, người đó giống như cũng nhận ra ánh mắt của anh ta, nâng mắt lên phía trước, tầm mắt của hai người liền giao nhau.
Trình Diệc Ca cong môi, hờ hững mở miệng: "Sếp Chu tới rồi."
~Hết chương 46~