Hôm nay Thì Kỳ được nghỉ nên cô đến Trung tâm mua sắm mua cho Chu Mộ Thâm một chiếc áo sơ mi, vừa mới thanh toán xong thì nhận được tin nhắn của Chu Nghiêu Thanh, trong tin nhắn nói cô trở về nhà một chuyến.
Thì Kỳ không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đơn giản chắc là bà nội muốn gặp cô.
Cô bắt taxi đi đến nhà họ Chu.
Trong sân đậu một chiếc xe việt dã, Thì Kỳ cảm thấy kỳ lạ, trong nhà hình như cũng không có ai lái loại xe này.
Cô cúi người thay giày thành dép đi trong nhà, thấy dì giúp việc đi tới.
"Dì, hôm nay có khách tới chơi ạ?"
Dì đem giày của cô cất vào trong tủ, "Chi Cẩn tới, hôm nay con không đi làm sao?"
Thì Kỳ ngẩn ra, cuối cùng cũng đoán ra được lý do Chu Nghiêu Thanh gọi cô về nhà: "Buổi sáng con nghỉ, buổi tối mới phải tới bệnh viện trực đêm."
Trong phòng khách chỉ có một mình bà Chu.
Bà Chu ngồi ở trong phòng khách, trên TV đang triếu Côn Kịch "Mẫu Đơn Đình", vừa đúng lúc chiếu tới đoạn Kinh Mộng.
Người hóa trang thành Đỗ Lệ Nương, tay áo thướt tha vung nhẹ, ánh mắt long lanh, ngâm nga ca hát.
Bà Chu cầm lấy điều khiển từ xa, chỉnh nhỏ âm lượng: "Hôm nay cháu không đi làm à?"
Thì Kỳ gật đầu, hỏi: "Anh Kiều tới ạ?"
"Ừ. Đang ở trong phòng sách, nói chuyện với bố chồng cháu."
"Chuyện của Nghiêu Thanh với Chi Cẩn, cháu với Mộ Thâm sớm đã biết rồi đúng không?"
"Vâng." Thì Kỳ thành thật trả lời, cô ngồi xuống bên cạnh bà Chu, dò hỏi: "Bà nội, bà thấy anh Kiều là người như thế nào ạ?"
Bà Chu vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: "Là con bé Nghiêu Thanh gọi cháu tới hả? Nói không chừng, lát nữa Mộ Thâm cũng tới đấy."
Bà Chu vừa nói xong, bên ngoài truyền tới tiếng động cơ.
Bà Chu cười híp mắt: "Thấy chưa, bà đoán có sai đâu."
Một lúc sau, Chu Mộ Thâm bước vào trong nhà.
Bà Chu nhìn Chu Mộ Thâm một cái, nói: "Hôm nay thế mà cả nhà lại có mặt đầy đủ hết, đúng là hiếm thấy."
Chu Nghiêu Thanh ngồi ở ngoài cửa phòng sách, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong lòng không khỏi bất an. Mặc dù Chu Nghiêu Thanh đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy Chu Trạch Châu nổi giận bao giờ, nhưng trước mắt cũng là lo lắng cái nhìn của Chu Trạch Châu dành cho Kiều Chi Cẩn.
Đầu cầu thang truyền tới tiếng bước chân, Chu Nghiêu Thanh quay đầu nhìn, thấy Chu Mộ Thâm, giọng nói của cô ngay tức khắc mềm nhũn: "Anh."
Chu Mộ Thâm đi tới, xoa đầu cô: "Em ngồi đây làm gì?"
Chu Nghiêu Thanh lẩm bẩm: "Em sợ bố sẽ nổi giận."
Chu Mộ Thâm kéo cô đứng dậy, cười nói: "Vậy nên, đến cả chị dâu cũng bị em gọi tới à?"
Chu Nghiêu Thanh giải thích: "Tốt xấu gì cũng có nhiều người, nên bố cũng sẽ kiêng dè một chút." Sau đó lại liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, khẩn trương hỏi: "Anh, anh nói xem bố với anh ấy sẽ nói gì chứ?"
Chu Mộ Thâm thấy dáng vẻ này của cô, hỏi: "Em thật sự muốn ở cạnh cậu ta đến vậy à?"
Chu Nghiêu Thanh: "Vâng. Anh, lúc anh với chị dâu quyết định kết hôn, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ ở cạnh chị ấy cả đời sao?"
Chu Mộ Thâm giơ tay lên xoa xoa khóe môi: "Ừm..."
Trong phòng sách, cảnh tượng ngược lại không hề giống như Chu Nghiêu Thanh tưởng tượng, gì mà gươm súng nồng nặc...
Chu Trạch Châu đặt ly trà xuống, thái độ vẫn luôn ôn hòa, giống như một vị trưởng bối: "Chi Cẩn, nếu nói về con người cháu, bác thật sự không có ý kiến gì cả. Chỉ có điều, Nghiêu Thanh, tính cách của con bé rất bướng bỉnh, bác sợ chỉ là suy nghĩ nhất thời. Con gái bác, đương nhiên bác hiểu, nó yếu đuối, sợ rằng gả qua bên đó, sẽ không giải quyết được những chuyện kia, huống chi Dịch Vinh, có thể chấp nhận Nghiêu Thanh sao? Điểm này, cũng cần phải suy nghĩ."
Kiều Chi Cẩn nói: "Bác trai, nếu như bác lo lắng Dịch Vinh, vậy thì bác không cần phải lo lắng đâu ạ."
Chu Trạch Châu khoát tay, nói đúng trọng điểm: "Công việc của cháu, cháu cũng không thể bảo đảm liệu tương lai Nghiêu Thanh có thể chịu đựng được, đúng không? Hai, ba tháng mới có mặt ở nhà một lần?"
Kiều Chi Cẩn nhíu mày, công việc của anh, quả thật là một trở ngại.
Chu Trạch Châu quan sát Kiều Chi Cẩn, ngay lập tức lại nói: "Cháu đừng hiểu lầm bác, bác không có ý can thiệp vào công việc của cháu, đều là vì quốc gia làm việc cả. Chẳng qua, mấy đứa bây giờ còn trẻ, nghe người già như bác nói những lời này, có lẽ sẽ cảm thấy không thuận tai, nhưng sau này, sẽ hiểu thôi. Vậy nên, chuyện kết hôn tạm thời gác lại đã, đợi tình cảm của hai đứa ổn định, sẽ bàn bạc lại?"
Kiều Chi Cẩn cũng không ngờ Chu Trạch Châu lại có phản ứng như vậy, trước khi tới đây, Kiều Chi Cẩn cũng đã nghĩ tới có thể ngay cả cửa Chu Trạch Châu cũng sẽ không để anh bước vào, vậy mà, bây giờ lại dễ dàng ngồi đây bàn bạc mọi chuyện.
Chu Trạch Châu giống như nhìn ra được tâm tư của anh, ông giơ tay lên vỗ vai anh, cười: "Sao vậy, cháu nghĩ là bác sẽ không đồng ý à, cháu ấy à, bác trai đánh giá rất cao đấy."
Những lời này của Chu Trạch Châu, coi như là đã biểu hiện rõ thái độ.
Đợi lúc Kiều Chi Cẩn bước ra, Chu Nghiêu Thanh lập tức chạy tới.
Chu Trạch Châu hiểu con gái mình, trêu chọc: "Sao hả, đứng ở đây trông chừng nãy giờ? Con sợ bố ăn mắt cậu ấy à?"
Chu Nghiêu Thanh xấu hổ, nhìn Kiều Chi Cẩn. Sắc mặt anh bình thường, cũng không nhìn ra được điều gì, bấy giờ cô mới yên tâm. Cô kéo cánh tay Chu Trạch Châu, làm nũng: "Nào có, chuẩn bị ăn cơm rồi, mẹ bảo con tới xem hai người đã nói chuyện xong chưa."
Chu Trạch Châu quay đầu, dặn dò Kiều Chi Cẩn: "Chi Cẩn, ở lại ăn cơm nhé, thuận tiện nếm thử tay nghề của bác gái."
Trong xe, người bên cạnh vừa mới đóng cửa xe lại.
Chu Nghiêu Thanh không ngừng hỏi: "Bố em nói gì vậy?"
Kiều Chi Cẩn giơ tay lên xoa nhẹ đầu chân mày: "Chuyện kết hôn của chúng ta phải từ từ, trừ việc này ra thì hết rồi."
Chu Nghiêu Thanh chu miệng: "Mỗi thế thôi? Vậy thì không có vấn đề gì. Tới lúc đấy em sẽ lại nói chuyện với ông anh, sẽ được thôi, anh đừng lo lắng."
Kiều Chi Cẩn bật cười, cầm lấy tay cô, trong ánh mắt anh có nét cười nhàn nhạt: "Muốn gả cho anh như vậy cơ à?"
Chu Nghiêu Thanh cũng không hề xấu hổ, nói: "Đương nhiên. Muốn chết đi được!"
Kiều Chi Cẩn cười thành tiếng: "Ngày mai anh đón em đi thăm bà nội."
"Hả, bác Kiều với mọi người đều biết hết rồi sao?"
Kiều Chi Cẩn nói: "Anh đều đã tới đây chào hỏi, lẽ nào còn có thể không biết, với lại, tên tiểu tử Kiều Dật kia đã sớm nói cho mọi người biết rồi."
Buổi tối Thì Kỳ phải trực đêm, Chu Mộ Thâm đưa cô về bệnh viện.
Một tay Chu Mộ Thâm đặt dọc theo cánh cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn cô một cái, anh hỏi: "Em đỡ rồi chứ?"
Thì Kỳ ngẩn người, một lúc sau mới hiểu anh hỏi cái gì, cô nói: "Không đau nữa."
Chu Mộ Thâm gật đầu, thấy chiếc túi trên đùi cô, anh đánh tay lái, thuận miệng hỏi: "Hôm nay em đi dạo phố à?"
Thì Kỳ liếc nhìn túi đồ trong tay: "Ừm." Suy nghĩ một lúc, cô đem túi đồ đưa qua cho anh, "Quà sinh nhật của anh đấy."
Chu Mộ Thâm cong môi, nhận lấy: "Áo sơ mi à?"
Thì Kỳ bổ sung thêm một câu: "Là nhãn hiệu mà anh hay mặc."
Anh trêu cô: "Đúng là hiếm thấy, em còn biết nhãn hiệu mà anh mặc nữa cơ đấy."
Thì Kỳ bĩu môi: "Là em quên sinh nhật của anh mà."
Đưa cô tới Hưng Hoa, Thì Kỳ chuẩn bị xuống xe, Chu Mộ Thâm gọi cô lại: "Ngày mai, anh phải đi nước ngoài công tác."
Ngày hôm sau, Thì Kỳ đi làm, trong phòng bệnh có người gây chuyện.
Có một ông bố già bị gãy xương, phải nằm viện, sáng nay, cô con gái bởi vì trong nhà có chuyện nên tới muộn, bệnh nhân một mình đi tới phòng vệ sinh, không biết là đập vào đâu, liên miệng kêu đau. Cô con gái gọi bác sĩ tới xem, cứ khăng khăng do tay nghề phẫu thuật của bác sĩ có vấn đề, nhất quyết đòi bồi thường.
Cũng may, vị bố già kia cũng đã nói sự thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tằng Thiến nhăn lại, tức tối: "Chuyện gì vậy không biết nữa, đúng loại người nào cũng có. Tuần trước, có bệnh nhân kêu đau chân, kiểm tra thì là bị giãn xương. Bác sĩ Phó nói tình hình trước mắt chưa cần phải phẫu thuật. Bệnh nhân kia không nghe theo, cứ liên tục nhét phong bì vào tay bác sĩ Phó, bắt anh ta làm phẫu thuật."
Thì Kỳ cười: "Thế bác sĩ Phó phẫu thuật rồi à?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Làm bác sĩ lâu rồi, sẽ luôn gặp phải những càn quấy tới từ bệnh nhân hoặc là từ người nhà bệnh nhân, sớm cũng không còn lạ lẫm nữa.
Hai người nói thêm mấy câu, ăn cơm xong, từ trong nhà ăn đi ra lại gặp ngay lúc trời mưa, mưa rơi tí tách tí tách từng hạt nặng trĩu.
Thì Kỳ với Tằng Thiến đội mưa chạy về khu nội trú, tóc ướt nhẹp, dính hết lại trên trán.
Thì Kỳ lấy ống tay áo blouse khẽ lau qua mặt, từ thang máy bước ra, cô chợt khựng lại.
Hứa Tích đứng cách đó không xa, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên nhìn cô: "Bác sĩ Thì."
~Hết chương 44~