Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 43




"Sinh nhật của Mộ Thâm, cô không biết à?"

Giọng nói của Hứa Tích không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại đủ để cho tất cả mọi người ngồi ở đây nghe thấy.

Đầu chân mày của Chu Mộ Thâm nhíu lại.

Thì Kỳ giống như bị tát một phát vào mặt, trên mặt cô bỗng chốc nóng bừng.

Kiều tam nhi cũng tiếp lời: "Em Kỳ, em thật sự không biết hôm nay là sinh nhật của lão đại à?"

Lông mi Thì Kỳ khẽ động, cô đang nghĩ xem phải trả lời như thế nào, cảm nhận được bàn tay mình bị nắm chặt. Cô ngước mắt, ánh mắt của hai người giao nhau, Chu Mộ Thâm nhìn cô: "Tuần trước, chẳng phải em nói là, sẽ tặng quà cho anh sao?"

Nói ra lời này, người đang xem náo nhiệt ở đây dường như đã hiểu ra.

"Tôi nói mà, vợ chồng mới cưới, tình cảm còn đang thắm thiết như thế, làm gì có chuyện không nhớ cơ chứ."

"Đúng đấy, đúng đấy."

Đám người đó nói thêm mấy câu làm cho bầu không khí trở lại như cũ.

Sắc mặt Hứa Tích biến đổi, cũng không nhìn ra được là gì.

Mọi người ở đây, đều biết chuyện Hứa Tích với Chu Mộ Thâm trước kia từng hẹn hò. Hôm nay nhìn thấy thái độ của Chu Mộ Thâm, cũng có thể hiểu ra, người cũ sẽ không nối lại tình xưa.

Ồn ào, náo nhiệt tới hơn 10 giờ, người nào người nấy cũng đã dần giải tán.

Chu Mộ Thâm lái xe, người ngồi bên cạnh đang tựa đầu lên trên cửa kính, mắt nhắm chặt, từ lúc lên trên xe đến giờ đều không nói lời nào.

Xe dừng đợi đèn đỏ.

Chu Mộ Thâm dừng xe, kéo tay cô đặt vào trong tay mình, "Em vẫn còn khó chịu chuyện lúc nãy à?"

Thì Kỳ cắn môi: "Không có."

Chu Mộ Thâm không tin, hỏi cô: "Vậy là đang giận anh à?"

Cơ thể Thì Kỳ không thoải mái, lập tức phản bác: "Em đã nói là không rồi mà!"

Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe trở nên ngưng trệ.

Hai người kết hôn đã được nửa năm, đây là lần đầu tiên giận dỗi.

Chu Mộ Thâm nhìn cô một cái, ánh mắt ảm đạm, anh buông tay, tầm mắt liền quay trở lại phía trước.

Thì Kỳ vừa nói xong liền cảm thấy hối hận. Cô thu lại ánh mắt, không nói gì nữa. Chuông điện thoại của Thì Kỳ đột nhiên vang lên, cô mệt mỏi lấy ra nhìn, là số điện thoại của Trình Diệc Ca, cô nheo mắt, nhấn nút từ chối.

Nhưng người ở đầu bên kia rất nhẫn nại, hết lần này tới lần khác gọi tới, cuối cùng Thì Kỳ bực bội tắt hẳn nguồn điện thoại.

Điện thoại cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh ban đầu, xe cũng đã bắt đầu chuyển động.

Những động tác vừa rồi của cô, trong mắt Chu Mộ Thâm, sắc mặt đều rất tệ.

Suốt dọc đường đi, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Bụng Thì Kỳ có chút đau, cô cắn môi, không biểu hiện ra ngoài.

Chu Mộ Thâm cũng không kiên nhẫn, cũng chẳng để ý tới chút khác thường của cô.

Thì Kỳ trở về phòng, vào trong phòng tắm. Quả nhiên là tới ngày đèn đỏ, mỗi lần tới bụng đều đau đến chết đi sống lại.

Lúc còn học cấp 3, thường xuyên bị cơn đau dày vò, cô cũng đã có uống nhiều thuốc bắc nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy.

Tới khi đi làm, thi thoảng cũng lại bị đau mấy lần, nhưng cô cũng cố gắng chịu đựng, nên cũng không ảnh hưởng nhiều tới công việc. Lần này tới, vậy mà lại đau kinh khủng, không biết có phải vì thời gian này có chút mệt mỏi, ban đêm lại uống rượu, nên mới trở thành như vậy hay không.

Thì Kỳ nằm sấp ở trên giường, vô duyên vô cớ cảm thấy mũi có chút chua xót, cô cắn răng chịu đựng, bên cạnh là gối của Chu Mộ Thâm, cô nhìn thấy thật ngứa mắt, nhấc chân đạp phăng xuống dưới sàn nhà.

Ban đêm gió lạnh thổi tới.

Chu Mộ Thâm đứng ở ngoài ban công, lấy từ trong túi áo ra bao thuốc lá, rút một điếu đặt vào trong miệng. Hút hết một điếu, tâm tình cũng trở nên tốt hơn một chút.

Anh đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, không hiểu sao lại đi so đo với một cô nhóc, anh dập tắt điếu thuốc.

Tiếng chuông điện thoại trong túi quần tây của anh chợt vang lên, Chu Mộ Thâm rút điện thoại ra nhìn, là một số máy lạ, cũng không có tên. Anh do dự, nhưng cuối cùng cũng nhấn nút nghe.

Điện thoại vừa kết nốt, giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Tích: "Mộ Thâm, sinh nhật vui vẻ."

Chu Mộ Thâm nhíu mày, sắc mặt mệt mỏi: "Hứa Tích."

"Ừm."

Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo: "Đừng khiêu khích cô ấy, cô ấy không phải đối thủ của em."

"Cô ấy" mà anh nhắc đến, không cần nói cũng biết là ai.

Ánh mắt Hứa Tích u ám, còn có chút ươn ướt, những cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cô cười khẩy: "Anh thật sự rất quan tâm tới cô ta?"

Tầm mắt của Chu Mộ Thâm rơi xuống một góc của chậu hoa Lan quân tử, hoa nở cũng thật đúng lúc. Anh nhớ lại lúc Thì Kỳ mang nó về từ nhà bà nội, còn đảm bảo sẽ chăm sóc thật tốt. Vậy mà từ khi đem về đến giờ, trừ lúc vui vẻ cô mới tưới nước một hai lần, còn hầu như đều do anh chăm sóc.

Giọng anh bình thản, "Cô ấy là vợ anh, anh không quan tâm, thì quan tâm ai đây?"

Anh nói những lời này, còn có ý khác.

Hứa Tích thông minh, chỉ nghe là hiểu, cô cảm giác lồng ngực mình bị xé rách thành một mảng lớn, đau đến thấu tận tâm can, cô gật đầu một cái: "Cũng đúng."

Chu Mộ Thâm quay về phòng ngủ.

Rèm cửa sổ đóng chặt, chỉ còn mỗi một ngọn đèn treo trên tường.

Chiếc gối màu trắng rơi trên sàn nhà, anh khựng lại, bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười. Đúng là tính khí trẻ con, anh nhặt gối lên, vỗ một cái, rồi đặt lại trên đầu giường.

Hình như cô ngủ rồi, cả người co rúc ở trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc đen mượt đang quay lưng lại phía anh.

Chu Mộ Thâm mở tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo ngủ thoải mái.

Cho tới lúc nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, Thì Kỳ chậm rãi mở mắt, một tay đặt ở trên bụng, đau dữ dội. Cô nhíu chặt đầu chân mày, vừa mới mơ màng ngủ được một lúc, bây giờ tỉnh lại, lại cảm thấy bụng đau quặn thắt.

Qua một lúc, tiếng nước cũng đã ngừng chảy.

Tiếng mở cửa phòng tắm truyền tới, Thì Kỳ vội nhắm chặt hai mắt, mép giường chợt lún xuống.

Chu Mộ Thâm vén chăn lên, nghiêng đầu nhìn cô một cái, lúc này anh mới nhận ra cô hình như không thoải mái. Trong phòng mở điều hòa, vậy mà trán cô lại đổ mồ hôi.

"Thì Kỳ?"

Chu Mộ Thâm đặt tay lên trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Em khó chịu ở đâu?"

Thì Kỳ hất tay anh ra: "Anh biến đi."

Chu Mộ Thâm đè nén giọng, vén chăn lên: "Đừng vô cớ giận dỗi nữa, rốt cuộc là em khó chịu ở đâu?"

Thì Kỳ trợn trừng hai mắt nhìn anh, cắn chặt môi, không nói lời nào.

Chu Mộ Thâm cầm lấy điện thoại, giống như muốn gọi cho ai đó, bây giờ cô mới chịu lên tiếng: "Anh đừng gọi."

Anh đặt điện thoại áp sát tai, nhìn cô, sắc mặt nặng nề: "Thân thể khó chịu chỗ nào?"

"Em đến ngày!"

Lúc này, Chu Mộ Thâm mới bỏ điện thoại xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, môi cũng không còn chút hồng hào nào: "Đau lắm à?"

Cô gật đầu.

"Có muốn uống thuốc giảm đau không?"

Thì Kỳ lắc đầu: "Em không uống, nếu uống nhiều, sẽ không tốt cho cơ thể, ngủ một giấc là sẽ đỡ thôi."

Chu Mộ Thâm thò tay vào trong chăn, sờ vào váy ngủ của cô, dường như muốn vén nó lên, Thì Kỳ gấp gáp siết chặt tay anh, vẻ mặt cảnh giác: "Anh định làm gì đấy?"

Vẻ mặt của Chu Mộ Thâm rất nghiêm túc: "Em bỏ tay ra."

Giọng nói của anh trầm thấp, Thì Kỳ ngập ngừng buông tay.

Váy bị anh vén lên, xếp chồng lên trên bụng, đôi chân thon dài, trắng mịn của cô dưới ánh đèn càng thêm phần ma mị, Thì Kỳ xấu hổ, kéo chăn che lên trên đùi.

Chu Mộ Thâm không để ý, ngón tay của anh ấn xuống bụng cô, nhẹ nhàng hỏi: "Đau ở đây à?"

Thì Kỳ "Ừm" một tiếng.

Động tác tay của Chu Mộ Thâm trở nên nhẹ nhàng hơn, giúp cô xoa bóp.

Lòng bàn tay của anh dán chặt lên chiếc bụng của cô, có chút nóng nóng, nhưng lại rất dễ chịu.

Chu Mộ Thâm tắt đèn.

Anh cũng nằm xuống, nhưng tay vẫn như cũ đặt trên bụng cô xoa bóp. Hình như cảm thấy sự đau đớn của cô, động tác của anh càng trở nên dịu dàng hơn.

"Từ lúc nào lại đau thành như vậy? Lúc trước có đau như này không?"

"Từ lúc học cấp 3 đã như này rồi, sau đó em có uống thuốc bắc, một thời gian cũng thấy không đau nữa. Sau này tới thành phố B làm việc, thì lại bị đau trở lại."

"Những lúc đau như thế này thì phải làm thế nào?"

"Chỉ biết chịu đựng thôi, nếu đau tới mức không chịu được nữa, em mới uống thuốc."

Cô như con mèo nhỏ, co rúc lại trong ngực anh. Mi mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi. Cô chợt nhớ ra gì đó, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Chu Mộ Thâm, sinh nhật vui vẻ."

~Hết chương 43~