Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 83: 83: Quyết Định Buông Tay





“Nhược Vi, cứ phải làm đến bước đường này sao? Liệu có còn biện pháp khác?”
Quách Thừa Nhân dường như vào thời điểm hiện tại đã rơi vào tận cùng của sự tuyệt vọng, ánh mắt ngập tràn những tia u buồn hướng về phía Đỗ Nhược Vi.

Lồ ng ngực hắn phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề, dồn dập, những đường gân xanh nổi khắp trán và cánh tay.

Gương mặt người đàn ông lúc bấy giờ méo mó đến đỉnh điểm, biểu cảm khó coi đến mức chả biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa.
Ly hôn!
Hai từ ấy cứ văng vẳng trong đầu Quách Thừa Nhân, hắn bất giác bật ra một nụ cười chua chát khi đối diện cùng Đỗ Nhược Vi, tâm can như thể bị ai đó xé rách, trái tim bị bàn tay vô hình bóp nghẹt lại.

Da đầu hắn gần như tê dại, bên trong trống rỗng chả tài nào nghĩ ngợi được điều gì.
Nói là ly hôn thôi chứ thực chất theo căn cứ pháp luật ban hành thì giữa Quách Thừa Nhân với Đỗ Nhược Vi đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, chỉ cần xác nhận một số giấy tờ thì cả hai coi như chấm dứt hoàn toàn, mai sau chẳng thể liên hệ với nhau.

Quách Thừa Nhân và Đỗ Nhược Vi được tính là ly thân trên hai năm, giấy hôn thú lúc này đã trở thành một thứ vô dụng, người đàn ông dù muốn đem ra ép buộc hay nhất quyết chả đồng ý ly hôn đi chăng nữa thì hắn vẫn chỉ vô dụng thôi.

Thậm chí từ rất lâu rồi Đỗ Nhược Vi đã muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng hắn.
Nói vui vẻ thì chính là Quách Thừa Nhân đang nói dối.


Hắn dù chẳng thích thú gì nhưng bắt buộc phải thừa nhận một điều rằng giữa hai người bọn họ khó lòng về bên nhau được, mặc dù Quách Thừa Nhân sẵn sàng bỏ ra tất cả mọi thứ chỉ cần khiến Đỗ Nhược Vi động lòng.

Người đàn ông thời điểm hiện tại coi như chấm dứt hy vọng một cách triệt để, khi Đỗ Nhược Vi tỏ ra quả quyết nhiều lần thì việc hàn gắn khó lòng thực hiện được.
Nhưng dù có cố chấp chẳng đồng ý đi chăng nữa thì Quách Thừa Nhân đâu hề làm được gì ngoại trừ việc bất lực đứng nhìn? Rõ ràng toàn bộ đều do chính tay hắn mà ra.
Đỗ Nhược Vi khoanh tay trước ngực, mở to mắt nhìn chằm chằm đối phương, khẽ hừ lạnh một tiếng, mở miệng: “Giữa chúng ta còn tồn tại hai từ cứu vãn à? Tôi nói vô cùng nhiều lần, tôi với anh không bao giờ trở về cuộc sống năm xưa được.

Hơn nữa, Quách Thừa Nhân, ly hôn là hai từ anh từng mong tôi nói ra nhất còn gì.

Bây giờ xem như tôi đáp ứng nguyện vọng ban đầu anh đặt ra, mai sau dù Quách tổng có kết hôn với bất kỳ cô gái nào thì cũng chả liên quan tới tôi.” Thái độ biểu hiện trên khuôn mặt cô nàng cực kỳ bình thản, thế nhưng, lời nói ra mang lực sát thương vô cùng lớn, nhất là đối với Quách Thừa Nhân.
Cô nói đâu hề sai.
Bảy năm trước, khi Đỗ Nhược Vi cố gắng phấn đấu mọi cách thỏa hiệp Quách Thừa Nhân, mặc cho người đàn ông mắng chửi, sỉ nhục, đem tình cảm, danh dự cô trao hắn một cách trọn vẹn ra chà đạp thậm tệ, hận đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Đỗ Nhược Vi, cô hy vọng Quách Thừa Nhân đối với mình nhẹ nhàng hơn một chút, nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực thì hoàn toàn bước chân được vào trái tim người mình yêu, cuối cùng vì sự cố chấp ấy đẩy chính Đỗ Nhược Vi vào nỗi tuyệt vọng bao trùm suốt thời gian qua.

Nhớ tới lúc ấy, Quách Thừa Nhân cực kỳ muốn ném cô ra khỏi nhà nhưng không làm gì được, ngày ngày oán trách cô này nọ, hắn đem Đỗ Nhược Vi biến thành một bức bình phong hoàn hảo, người ngoài nhìn vào tưởng chừng vô cùng hạnh phúc mà chả thấu sự tình cô từng trải qua.
Hiện tại, cô sẵn sàng đáp ứng nhưng thái độ Quách Thừa Nhân lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.
“Nhược Vi…”
Hắn đang định nói gì đó, dù vậy, Đỗ Nhược Vi chả hứng thú đứng nghe thêm, cô ngay lập tức cắt lời: “Được rồi, anh khỏi cần nhiều lời, tôi hy vọng Quách tổng thật sự buông tha cho cuộc đời tôi.

Đơn ly hôn đồng thời một số những chuyện liên quan tôi nhất định sớm nhờ luật sư gửi đến anh.

Đừng lần nữa đẩy tôi vào đau khổ.” Người con gái nhíu mày, khóe môi hơi giương cao.
“Nếu em đã kiên quyết thế này, tôi đương nhiên biết bản thân đã chẳng còn chút hy vọng nào hết.

Từ nay tôi nhất định tránh làm phiền em nhất, chỉ mong em để tôi thỉnh thoảng tới thăm con.

Đằng nào thằng bé với tôi cũng mang mối quan hệ thắt chặt với nhau.” Quách Thừa Nhân run rẩy gắng hết sức rặn ra thành từng tiếng, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm dường như đang muốn che đi sự yếu ớt bên trong.
Đi đến bước đường này, Quách Thừa Nhân chấp nhận từ bỏ, hắn hủy hoại cuộc đời Đỗ Nhược Vi một lần rồi, chả đành để cô tiếp tục hứng chịu đau khổ thêm nữa.

Đứng nhìn Đỗ Nhược Vi vui vẻ cũng được, đau thương cứ để người đàn ông nhận hết về phần mình.

Vốn dĩ rất muốn phản ứng, tuy nhiên, những lời thốt ra từ miệng Đỗ Nhược Vi đều đánh thẳng vào trái tim Quách Thừa Nhân.

Đúng mà.
Lúc trước, hắn năm lần bảy lượt xua đuổi đối phương, để rồi hiện tại cố gắng tìm về trong vô vọng.

Có một câu Lục Vị Bạch từng mắng Quách Thừa Nhân, giờ ngẫm nghĩ vẫn thấy đúng.

Có không giữ mất đừng tìm, trên đời này có những thứ một khi đã đánh mất rồi thì mãi mãi không bao giờ tìm lại được nữa.

Quách Thừa Nhân rặn ra trên môi một nụ cười che đi sự tang thương ẩn dưới ánh mắt ngập tràn chua xót kia, yếu lòng mà chỉ có thể giấu nhẹm.
Đỗ Nhược Vi nheo mắt, cô liếc Quách Thừa Nhân mấy cái, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Nhưng cô chỉ cho phép người đang đứng ở phía đối diện tới vào thời điểm nhất định, tránh xảy ra những chuyện bất trắc.

Liên quan tới lời cầu hôn từ Trịnh Hi Ngôn, Đỗ Nhược Vi vẫn đang suy nghĩ khá mông lung, chưa biết nên đồng ý hay từ chối.

Cô nàng ngờ nghệch bước đi trên đường, trong đầu cứ xuất hiện vấn đề này, chả bận tâm tới bóng dáng Quách Thừa Nhân đang dần chìm vào không gian sâu thẳm.

Hắn đã nói từ bỏ thì tất nhiên tránh việc lẽo đẽo theo sau Đỗ Nhược Vi.
Cô cũng mong rằng đối phương nói được làm được.
Trở về phòng bệnh, khi vừa mở cửa ra, đập vào mắt Đỗ Nhược Vi là cảnh tượng Trịnh Hi Ngôn đang cùng con trai cô cười nói vui vẻ, hai người ôm nhau thắm thiết, người ngoài nhìn vào thật sự nghĩ rằng họ là cha con.

Tâm trạng Đỗ Nhược Vi bắt đầu trở nên nặng nề, trùng xuống bởi những suy nghĩ rối loạn, thằng bé có lẽ thật sự cần một người cha.


Đứa trẻ ở cạnh Trịnh Hi Ngôn luôn rạng rỡ hơn bao giờ hết.
“A mẹ về rồi.”
Thanh âm non nớt từ miệng đứa trẻ trực tiếp kéo Đỗ Nhược Vi về với thực tại.
Trịnh Hi Ngôn đối với cô vẫn như thường ngày, lúc nào cũng ân cần quan tâm.

Vừa thấy cô, anh liền hỏi: “Vi Vi, em về rồi à? Anh có mua cho thằng bé ít hoa quả cùng sữa, em dùng luôn nhá, nếu cần gì thì cứ nói với anh, anh mua thêm cho.”
“Em biết rồi.

Hi Ngôn, cảm ơn anh.” Đỗ Nhược Vi cúi đầu.
Trò chuyện thêm vài câu, Trịnh Hi Ngôn cần xử lý công việc, ngay lập tức rời khỏi bệnh viện.

Cô nàng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại, mỗi lúc đối diện với Trịnh Hi Ngôn đều khiến Đỗ Nhược Vi khó xử.

Trong phòng chỉ còn hai mẹ con.
Chứng kiến con trai thích thú nghịch ngợm món đòi Trịnh Hi Ngôn mua cho mình, người con gái bất giác mở miệng hỏi: “Bé cưng, con thích chú Trịnh lắm hả? Nếu giờ chú ấy thật sự trở thành ba con thì con có còn thích chú không?”.