Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 73: 73: Trực Tiếp Cảnh Cáo





“Mẹ… mẹ chỉ là… là muốn tới thăm… thăm thằng bé thôi…”
Dù cho Quách phu nhân có lắp ba lắp bắp giải thích như thế nào đi chăng nữa thì vẫn chẳng tài nào thuyết phục nổi Quách Thừa Nhân đang đứng bên cạnh với khuôn mặt nghi hoặc.

Thái độ người đàn ông sa sầm, cọ ngươi dần sâu thẳm dán chặt mắt lên mẹ mình, tựa như hắn đang muốn đe dọa đối phương.
Đúng là hết nói nổi mà.
Lúc trước, Quách Thừa Nhân từng năm lần bảy lượt nói với mẹ mình mọi chuyện tùy ý giao cho hắn xử lý, tốt nhất đừng tới tìm mẹ con Đỗ Nhược Vi rồi, hắn chưa muốn một lần nữa cô chạy mất cùng đứa trẻ giống bảy năm trước đâu, tuy nhiên, đương như đối phương chẳng thèm để vào tai, nhất quyết tới đây.

Đã thế Quách phu nhân còn khiến mọi thứ rối tung rối mù hết cả lên, thậm chí ánh mắt Đỗ Nhược Vi dành cho Quách Thừa Nhân hiện giờ càng thêm phần ghét bỏ, đặc biệt còn thu hút sự chú ý tới từ những người xung quanh.
Rõ mất mặt.
Người đàn ông đưa tay đỡ trán, thở hắt ra từng hơi.
Chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Nhược Vi ở phía đằng kia đã mở miệng cắt ngang, cô khó chịu, mặt mày nhăn nhó, gằn mạnh từng chữ: “Quách tổng, cảm phiền anh chăm sóc mẹ mình cho tốt, đừng để bà ta cả ngày tới tìm chúng tôi gây chuyện, coi chừng đột quỵ ra đó thì chả ai cứu nổi đâu.

Và nếu bà ta còn dám động vào con trai tôi thì tôi nhất định báo cảnh sát để mẹ anh vô tù ngồi.

Hai người thích thì cứ việc ầm ĩ, tôi đi trước, nhưng tốt nhất tránh để sự việc giống như ngày hôm nay xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa.” Thanh âm thốt ra từ miệng sắc lạnh, thể hiện rõ quan điểm của Đỗ Nhược Vi đưa ra.

Mẹ con Quách Thừa Nhân ra sao chẳng chút ảnh hưởng gì tới cô.
Nhưng mà cứ thử đụng vào bảo bối một lần nữa xem, Đỗ Nhược Vi dù có phải hy sinh cả tính mạng cũng quyết liều với bọn họ tới cùng.
Lời vừa dứt, cô ngay lập tức ôm con rời khỏi, hoàn toàn chả thèm liếc mắt nhìn Quách Thừa Nhân dù chỉ một cái.

Người đàn ông thất thần, có chừa nuối tiếc định vươn tay ra chạm vào Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, cô đi cực kỳ nhanh, từng bước chân nhẹ hẫng hòa vào không gian sâu thẳm rồi dần dần biến mất trong hư vô.
“Đỗ Nhược Vi, mày đứng lại đó ngay cho tao.” Tiếng gắt gỏng thốt ra từ miệng Quách phu nhân khiến hắn sực tỉnh.

Bà ta vốn định đuổi theo, quyết tâm ôm thằng bé về bằng mọi giá, tuy nhiên, rất nhanh đã bị Quách Thừa Nhân tóm lấy tay.

Kế hoạch thoáng chốc bị phá hủy, Quách phu nhân hậm hực trừng mắt, tâm trạng đan xen rất nhiều cảm xúc: “Cái thằng này, mày định để mẹ con Đỗ Nhược Vi biến mất như thế à? Nhanh chóng đuổi theo ôm cháu về cho tao.” Quách phu nhân hối thúc dồn dập, bà ta cố gắng thoát khỏi sự khống chế từ con trai, nhưng sức lực Quách Thừa Nhân đặc biệt lớn, chỉ đành dùng lời ra lệnh.
Người đàn ông bực bội đến mức cặp mạch đỏ ngầu trừng lớn, vằn lên những tia máu vô cùng đáng sợ, Quách Thừa Nhân gầm gừ: “Mẹ!!! Mẹ định làm loạn tới bao giờ nữa đây? Đỗ Nhược Vi đã tỏ rõ thái độ rồi, dù đuổi theo kết quả cũng chỉ là vô ích thôi.

Hơn nữa cảm phiền mẹ nghe lời con nói, đừng khiến mọi chuyện càng thêm tệ hại nữa.

Trong mắt mẹ chỉ biết lợi ích thôi à? Nghiệp chúng ta gây ra những năm vừa qua nên hiện tại mới phải gánh đấy.

Thế mà mẹ cứ thích gây sự với Đỗ Nhược Vi, cô ấy chỉ mới vẻ đây thôi, coi chừng dọa người ta thật sự chạy ra nước ngoài thì hỏng bét.

Hiện tại, để con gọi thuộc hạ đưa mẹ về nhà, việc liên quan tới Đỗ Nhược Vi con tự biết giải quyết, xin mẹ đừng tiếp tục nhúng tay vào nữa.

Con chưa muốn ra tay xử lý nặng đâu.” Hắn buồn bực tuôn ra một tràng xối xả như mưa.
Xin đấy.
Hiện tại với Quách Thừa Nhân tới gần Đỗ Nhược Vi đã là một điều hết sức khó khăn rồi, mẹ hắn còn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, hại hắn khó càng thêm khó.

Quách Thừa Nhân bỏ ra biết bao nhiêu công sức hy vọng hàn gắn cùng Đỗ Nhược Vi, thế mà chẳng kịp làm gì thì mọi thứ bắt đầu trở nên rối rắm.
“Quách Thừa Nhân…”
Bà ta vốn dĩ định nói thêm điều gì đó, tuy nhiên, thời điểm hiện tại, Quách Thừa Nhân chả chút hứng thú đứng đây nghe mấy lời vô bổ, huống chi xung quanh bao nhiêu người qua lại liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ trỏ nói này nói kia, lỡ như để lộ với truyền thông, nhất là những thông tin liên quan tới Đỗ Nhược Vi thì mọi chuyện hỏng bét.


Quách Thừa Nhân chịu đựng quen rồi, nhưng Đỗ Nhược Vi thì hoàn toàn khác, hắn lo đối phương bị dư luận công kích dữ dội.
Chỉ trong vài phút, Quách phu nhân ngay lập tức bị đưa lên trên xe rồi trở về nhà.
Về phần Quách Thừa Nhân, hắn vội vàng đuổi theo Đỗ Nhược Vi, cô chỉ đi bộ nên chắc hẳn kịp được.

Quả nhiên, rất nhanh, đập vào mắt người đàn ông là bóng lưng gầy gò, nhỏ nhắn, cánh tay yếu ớt ôm chặt đứa trẻ trong lòng, Đỗ Nhược Vi.

Quách Thừa Nhân vô cùng mừng rỡ, hắn dùng hết tốc lực lao tới chắn trước mặt đối phương.
Vừa thở hổn hển, tâm trạng hắn bắt đầu căng thẳng, bắt đầu mở lời: “Nhược Vi, khoan đã, cho tôi chút thời gian, chỉ một chút thôi.

Tôi thật sự có chuyện quan trọng cần nói với em.

Rất nhanh, chẳng phí nhiều đâu.” Quách Thừa Nhân hốc mắt cay xè, ngữ khí đầy khẩn cầu, mong chờ dán chặt lên người con gái đằng trước.
Đứa trẻ đang được cô ôm có lẽ vì quá mệt nên liền ngủ say trong lòng mẹ.
“Quách tổng, xin tránh đường.

Những lời cần nói thì vừa nãy tôi đã nói hết rồi.” Đỗ Nhược Vi nhướng mày khó chịu, cô vội vã tránh xa Quách Thừa Nhân mấy bước, dáng vẻ đầy sự đề phòng: “Tôi cần về nhà gấp.

Hay Quách tổng cũng giống như mẹ mình, tìm tới tôi vì đòi quyền nuôi dưỡng đứa trẻ? Nếu là vậy thì phiền anh tránh ra giùm, các người đừng hòng chạm vào con trai tôi.

Muốn đe dọa tôi bởi pháp luật cũng được, tôi đảm bảo sẵn sàng đấu tới cùng với nhà họ Quách.


Anh hay bất kỳ ai đều không xứng được phép ở cạnh thằng bé.” Đôi mắt cô trừng lớn, hiện tại mặc dù khá sợ hãi, tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi vẫn vô cùng kiên cường chống chọi.
Cô chỉ muốn yên ổn mà sống, thế mà Quách Thừa Nhân cùng người nhà năm lần bảy lượt mò tới tìm, Đỗ Nhược Vi thật sự chuẩn bị phát điên lên vì bọn họ rồi.
Xung quanh Quách Thừa Nhân có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh, hà cớ gì cứ thích dây dưa với Đỗ Nhược Vi trong khi lúc trước đối phương liên tục tìm cách ép người con gái rời khỏi, thậm chí đẩy chính máu mủ ruột thịt với mình vào cái chết.
Thanh âm run rẩy trước đây chưa từng thấy thốt ra từ miệng Quách Thừa Nhân, bàn tay hắn luống cuống: “Tôi chưa từng có ý nghĩ đó.

Nhược Vi, tôi chỉ muốn thay mặt mẹ mình xin lỗi em thôi, xin lỗi vì đã gây ảnh hưởng.”.
“Ờ.

Tôi chấp nhận lói xin lỗi, giờ Quách tổng tránh đường được rồi.” Đỗ Nhược Vi trầm giọng nhắc nhở.
Tuy nhiên, Quách Thừa Nhân vẫn cứ cố gắng níu kéo: “Ngoài ra, tôi còn mấy lời muốn nói.

Tôi biết em khó chịu khi nhìn thấy tôi, nhưng tôi thật sự muốn quan tâm tới đứa trẻ.

Dù sao nó vẫn là con tôi, tôi chả có ý định tranh giành con với em, tuy nhiên, Nhược Vi, chẳng lẽ em không muốn thằng bé được sống trong một gia đình hoàn chỉnh ư? Em đưa đứa nhỏ về bên cạnh tôi, tôi nhất định hết lòng chăm sóc cho mẹ con em, được chứ? Nhược Vi, đây là những lời tôi nói thật lòng, chẳng hề mang ý xấu.”.