"Quách lão gia, Quách phu nhân, con trai hai người làm Đỗ Nhược Vi nhà tôi bụng mang dạ chửa thế kia nhưng chẳng thèm có lấy lời hỏi thăm nào, tính chối bỏ trách nhiệm hả?"
Ngay sau khi biết Quách Thừa Nhân là cha đứa trẻ trong bụng Đỗ Nhược Vi, ba mẹ cô mừng như được mùa, ngay lập tức kéo cô tới nhà họ Quách làm loạn om sòm hết cả lên.
Ban đầu, Đỗ Nhược Vi đã kiên quyết ngăn cản, cô từng đưa ra quyết định tự mình nuôi con, tuy nhiên, chỉ vừa hé nửa lời liền bị cha mẹ mắng cho như tát nước vào mặt.
Nguyên nhân khiến ba mẹ Đỗ Nhược Vi vui mừng đến vậy là bởi nhà họ Quách trong thành phố này có vị thế khá lớn, Quách Thừa Nhân đồng thời nắm giữ nhiều huyết mạch kinh tế quan trọng, là một trong những tổng tài trẻ tuổi nhất thời điểm hiện tại, đặc biệt giỏi giang, bản lãnh được biết bao người ngưỡng mộ, chỉ thua duy nhất một gia tộc họ Trần hùng mạnh, luôn đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh cũng như tài chính, giàu có bậc nhất cả nước.
Nhà họ Đỗ tuy cũng được gọi là mang chút tiếng tăm nhưng so với gia thế Quách Thừa Nhân vẫn chưa là gì cả.
Những người sinh ra Đỗ Nhược Vi muốn nhân cơ hội này làm thân với Quách gia, họ tính dựa vào danh tiếng và độ giàu có để mở mặt trong giới thượng lưu, hơn hết là hợp tác được với Quách thị thì nguồn vốn thu về vô cùng lớn.
Đứng trước cảnh tượng hiện tại, Đỗ Nhược Vi vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, cô lảng tránh quay mặt sang chỗ khác.
Chỉ vừa mới nãy thôi, cô liên tục bị cha mẹ mắng xối xả bằng những lời cực kỳ tàn nhẫn: "Mày đúng là loại chả ra gì hết, sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày chứ? Chưa giúp ích được cho gia đình thì thôi, nay còn tính khiến tao với ba mày nhục mặt trước bàn dân thiên hạ nữa.
Biết vậy hồi xưa tao đẻ quả trứng ăn cho rồi.
Thứ thấp kém, không biết giữ gìn bản thân, thậm chí còn trơ trẽn dâng tận miệng bọn đàn ông nữa."
Đỗ Nhược Vi đỏ mắt cắn chặt răng, cô rất muốn thanh minh, nhưng chỉ cần phát ra một tiếng chắc chắn người con gái đáng thương sẽ bị đánh.
Ba cô tuy chẳng nói gì, tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi hiểu rõ, ông ấy đối với cô càng thêm ghét bỏ sau việc này.
Đỗ Nhược Vi bất giác bật cười, tự nhủ rằng từ nhỏ tới lớn, cảnh tượng bị cha mẹ dùng lời lẽ độc địa mắng chửi diễn ra thường xuyên rồi, cần gì phải đau lòng.
Dù vậy, cõi lòng Đỗ Nhược Vi bất giác âm thầm tan nát.
Bị kéo thẳng tới tìm Quách Thừa Nhân, cô từng phản kháng: "Cha, mẹ, hai người dừng lại đi.
Quách Thừa Nhân chẳng chấp nhận con đâu."
"Đồ ngu." Đỗ phu nhân trực tiếp đánh thật mạnh lên thân thể con gái: "Đầu óc mày đúng thật rất đần độn.
Mày đang mang thai, Quách Thừa Nhân dù có thích hay ghét đều phải chịu trách nhiệm, huống chi ba mẹ thằng đó nổi tiếng trọng lễ nghĩa.
Khỏi cần tình yêu gì hết, chỉ cần làm thiếu phu nhân nhà họ Quách, cái đó quan trọng hơn nhiều, cả đời ăn sung mặc sướng, gia đình cũng nở mày nở mặt vì mày."
Hết cách, Đỗ Nhược Vi đành lặng lẽ đứng đằng sau.
Hai vợ chồng Đỗ gia quá nóng giận, Quách phu nhân vội vàng đứng ra giảng hòa, ngữ khí nhã nhặn: "Hai vị xin hãy bình tĩnh.
Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được chứ? Để tôi cho người gọi Quách Thừa Nhân về, nếu như nó thật sự khiến Đỗ tiểu thư mang thai, chúng tôi nhất định cho nhà họ Đỗ câu trả lời phù hợp."
Cô âm thầm quan sát mẹ Quách Thừa Nhân, dáng vẻ bà ấy cao ráo, nét mặt ôn hậu, nhu hòa, luôn bình tĩnh giải quyết tình huống, đặc biệt trên người Quách phu nhân tỏa ra phong thái điềm đạm của một vị nữ chủ nhân.
Đoán chừng bà ấy mới chỉ hơn bốn mươi tuổi thôi.
"Gọi về cái gì chứ?" Đỗ lão gia nhếch môi, gắt gỏng: "Nhà họ Quách mấy người không tin lời chúng tôi nói? Giấy khám thai và đứa trẻ đang lù lù ở kia, Đỗ Nhược Vi nhà tôi bị Quách Thừa Nhân làm nhục, từ hôm ấy chẳng lấy một câu thăm hỏi.
Nhà họ Đỗ chúng tôi tuy thua kém nhưng công bằng nhất định phải có, nếu chẳng tìm ra biện pháp phù hợp tôi đảm bảo truyền thông ngày mai sẽ rất nhiều tin nóng hổi."
Hết cách, Quách phu nhân đành cho người gọi con trai về gấp.
Chồng bà đích thân ra mặt tiếp đón vợ chồng Đỗ gia, Đỗ Nhược Vi chỉ lủi thủi ở một chỗ.
Thỉnh thoảng, cha mẹ Quách Thừa Nhân hỏi thăm cô vài câu, người con gái chỉ trả lời qua loa, sợ hãi làm mất hình tượng trước mặt đối phương.
Lúc Quách Thừa Nhân vừa đặt chân tới cửa, đập thẳng vào mắt hắn là gia đình Đỗ Nhược Vi đang ngồi chễm chệ ở phòng khách.
Hắn chẳng kìm được mà nhếch môi khinh bỉ, ghét bỏ Đỗ Nhược Vi ra mặt.
Thấy con trai, Quách lão gia ngay lập tức trừng mắt, đập tay lên bàn, hỏi: "Quách Thừa Nhân, con làm Đỗ tiểu thư mang thai, đây là sự thật? Mau chóng giải thích cho ba rốt cuộc chuyện như thế nào." Dù Quách Thừa Nhân là con trai ông, nhưng ông luôn công chính liêm minh, thái độ vô cùng nghiêm khắc, thanh âm dứt khoát.
Người đàn ông lơ đãng liếc mắt về phía Đỗ Nhược Vi, hừ lạnh một tiếng.
Có lẽ cô cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao găm của Quách Thừa Nhân đang dán chặt lên người mình, thoáng chốc, cô mặt mũi tái mét, căng thẳng cuộn tròn tay.
"Thừa Nhân, con còn đứng đấy làm gì, mau nói." Quách phu nhân thúc giục.
Hắn ta lười nhác trả lời: "Ai biết được.
Con với cô ta tháng trước đúng là đã từng phát sinh quan hệ với nhau, nhưng chắc gì đứa trẻ cô ta đang mang do con gây ra.
Chưa biết chừng Đỗ tiểu thư từng lên giường với nhiều người đàn ông khác rồi nhân cơ hội này bắt con chịu trách nhiệm."
"Cậu Quách, cậu nói vậy là sao?" Để bảo vệ mặt mũi gia đình, Đỗ lão gia thở hổn hển trừng mắt: "Nếu là tháng trước, đứa con Đỗ Nhược Vi mang vừa vặn trùng khớp thời gian.
Nhà họ Quách đúng thật khiến tôi ngạc nhiên khi ăn ốc mà chẳng chịu đổ vỏ, mặc kệ con gái nhà tôi chịu đựng một mình đấy."
Quách lão gia mở miệng: "Ông Đỗ, xin ông cứ bình tĩnh.
Tôi đảm bảo cho ông câu trả lời vừa lòng." Dứt lời, ông quay sang, tức giận mắng con trai: "Quách Thừa Nhân, gây ra chuyện còn tính chối bỏ trách nhiệm ư? Mày làm con gái nhà người ta mang thai rồi chối đây đẩy, ba mẹ từ nhỏ dạy mày làm vậy à? Hơn nữa, chưa rõ mọi chuyện đã nghi ngờ nhân phẩm đối phương, đây là hành động một người đàn ông nên làm sao? Đứa trẻ là con của mày, vậy thì nhất định phải chịu trách nhiệm."
"Đúng đó." Đỗ phu nhân gật đầu tán thành, chen lời: "Đừng ỷ gia tộc nhà cậu lớn thì ức hiếp được chúng tôi.
Hôn lễ tổ chức càng nhanh càng tốt đi, để người khác biết họ cười cho vào mặt."
Mẹ Quách Thừa Nhân tiếp tục nói: "Thừa Nhân, con tính sao?"
"Được." Người đàn ông không tình nguyện trừng to hai mắt, gằn mạnh từng chữ: "Nếu cha mẹ chấp nhận Đỗ tiểu thư, vậy thì con kết hôn với cô ta.
Dù sao cô gái con yêu bỏ con rồi, giờ cưới ai thì cũng như vậy." Dưới sức ép nặng nề, ngữ khí đầy miễn cưỡng, Quách Thừa Nhân ghét bỏ chấp nhận cùng Đỗ Nhược Vi kết hôn.
Tuy nhiên, hiện tại, trong lòng hắn, hình tượng Đỗ Nhược Vi càng thêm xấu đi.
Quách Thừa Nhân khẳng định chắc nịch rằng chính cô ta ở đằng sau xúi giục cha mẹ tới nhà mình làm loạn, buộc hắn cưới cô ta để ngồi lên vị trí nữ chủ nhân.
Thật ghê tởm.
Quách Thừa Nhân thầm mắng một câu.
"Hai vị, kết quả như vậy, mọi người vừa lòng rồi chứ?" Quách phu nhân cong môi cười.
Vợ chồng nhà họ Đỗ lúc bấy giờ mới gật đầu, bọn họ mừng thầm, sau này giàu to rồi.
Định kéo Đỗ Nhược Vi trở về, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân ngăn cản: "Để tôi nói chuyện với vợ tương lai một chút, cha mẹ vợ không phiền chứ?" Hắn nhấn mạnh từng chữ, thanh âm bình thường nhưng nang sức uy hiếp cực cao.
"Đương nhiên rồi." Bọn họ vui vẻ thỏa hiệp.
Đỗ Nhược Vi im lặng suốt từ nãy bị Quách Thừa Nhân kéo ra vườn, suốt cả quá trình, cô hoàn toàn ngơ ngác, hiện tại còn bị người đàn ông trước mặt chăm chăm để ý.
Hắn nhún vai, ghé sát tai Đỗ Nhược Vi, thì thầm: "Vừa lòng cô rồi phải không?".