Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân

Chương 49




Edit: Thanh

Mùa xuân năm nay có 4 bộ phim hay, mùng hai tết, một nhà Hạ Nhan cùng bà ngoại xem một bộ phim gia đình, trong lúc chờ vào rạp, Hạ Nhan nhìn thấy quảng cáo của 3 bộ phim khác, trong đó có một bộ chủ đề khoa học viễn tưởng không gian, một bộ phong cách lãng mạn hài hước.

Tối đó Hạ Nhan gửi tin nhắn cho Tần Dương: Chị mua hai vé xem phim, em có muốn xem không?

Kèm theo ảnh chụp màn hình vé đặt trước.

Tần Dương: Cảm ơn chị, ngày mai gặp ở rạp chiếu phim.

Hạ Nhan: Giữa trưa gặp ở trung tâm thương mại đi, ăn cơm trước, ăn xong vừa lúc xem phim.

Vì vậy vào mùng ba, Hạ Nhan nói với người nhà cô có hẹn với bạn, buổi tối xem phim xong sẽ về.

Bà ngoại ý vị thâm trường: “Quá muộn cũng không cần trở về.”

Hạ Nhan cảm thấy bà ngoại có chút đen tối.

Cô đến trung tâm thương mại sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở nhưng dịch vụ ăn uống lại làm ăn rất tốt.

Hạ Nhan đi đến nhà hàng đã đặt trước, sau đó nhìn thấy Tần Dương, học sinh lớp mười hai ngồi ở hàng ghế bên ngoài nhà hàng, mặc quần áo thường ngày màu đen, cúi đầu lướt điện thoại, sườn mặt gần như hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng càng thêm cấm dục.

Hạ Nhan cười cười, bỏ qua từ ngữ không thích hợp kia, chỉ là học sinh cấp 3, cái gì cấm dục không cấm dục.

Hạ Nhan cố ý đi vòng qua phía sau Tần Dương, chậm rãi đến gần rồi ngừng sau lưng cậu, nhìn về phía màn hình điện thoại của cậu.

Khá lắm, không hổ là học bá, Tần Dương vậy mà lại đang xem phân tích đề thi.

Hạ Nhan vỗ vỗ vai cậu.

Tần Dương quay đầu nhìn thấy cô, cậu giật nhẹ khóe miệng xem như cười, cất điện thoại rồi đứng lên.

“Em có vẻ lại cao hơn rồi?” Hạ Nhan ra dấu so vai hai người, Tần Dương lúc này vậy mà chỉ thấp hơn Từ Nghiễn Thanh nữa cái đầu, bốn năm đại học còn không gian để phát triển, nói không chừng sau này cậu còn cao hơn Từ Nghiễn Thanh.

“Chị cũng đẹp hơn rồi.” Tần Dương có qua có lại.

Hai chị em lần đầu gặp nhau trong năm nay lại bắt đầu bằng những lời khen thương nghiệp lẫn nhau.

Ngồi xuống phòng ăn, Hạ Nhan quan tâm đến trạng thái chuẩn bị kiểm tra của Tần Dương, hiện tại đã là tháng hai, chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón đếm ngược một trăm ngày đến kỳ thi Đại Học.

Tần Dương thần sắc lạnh nhạt: “Thành tích có lẽ không có vấn đề, chỉ là còn phải đợi thêm bốn tháng, cảm thấy rất nhàm chán.”

Hạ Nhan nghĩ, đây chính là tự tin của học bá đi.

“Muốn ăn kem không, em mời chị.”

Sau khi ăn xong Hạ Nhan muốn đi lấy vé, Tần Dương chỉ quầy kem cách đó không xa.

Hạ Nhan: “Chị muốn vị dâu tây.”

Tần Dương liền mua hai cây kem vị dâu tây.

Hạ Nhan mua vé quá muộn nên không còn vị trí trung tâm, hai chị em ngồi trong góc ở hàng sau.

Phim bắt đầu, Hạ Nhan đeo kính 3D lên xem rất tập trung.

Một khoảng khắc nào đó, Tần Dương đợt nhiên đưa tay lên che mắt cô khoảng ba mươi giây rồi mới bỏ xuống, lại gần giải thích: “Cảnh vừa rồi rất đẫm máu.”

Hạ Nhan: …

Hết phim, ra khỏi rạp Hạ Nhan hỏi Tần Dương: “Có phải em đã xem phim này rồi hay không?”

Tần Dương: “Ừm, xem đêm 30.”

Hạ Nhan: “Vậy sao em không nói sớm để chị đổi phim khác.”

Tần Dương liếc nhìn cô: “Lúc đầu em cũng muốn xem lần hai, vừa vặn xem với chị.”

Hạ Nhan nghi ngờ Tần Dương xem lần hai chỉ tùy tiện nói một chút, đi cùng cô mới là thật.

Thật buồn cười, cô muốn quan tâm em trai, kết quả ngược lại giống như em trai quan tâm cô.

“Chị lái xe tới, để chị đưa em về.”

Đây cũng có thể là chuyện duy nhất cô có thể quan tâm đến em trai, đợi Tần Dương học lái xe xong thì cậu còn cần chị hỗ trợ gì nữa chứ?

Tần Dương không khách khí.

Đường xá ở Giang Thành trong lúc nghỉ Tết thông thoáng, sau nửa giờ, Hạ Nhan dừng xe bên ngoài biệt thự nhà họ Tần.

“Chị vào ngồi một chút không?” Tần Dương nghiêng đầu hỏi.

Hạ Nhan cười cười: “Không được, lát nữa chị còn có hẹn.”

Tần Dương gật đầu xuống xe, đứng trước cổng đưa mắt nhìn cô quay đầu xe rời đi.

Trên lầu ba biệt tự có bóng người đứng trên ban công, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú chiếc xe dần lái đi xa.

——

Hạ Nhan lái về tiểu khu đã là bốn giờ chiều.

Cô trực tiếp đến 1501 của Từ Nghiễn Thanh, Từ Nghiễn Thanh không những cho cô mật mã dễ nhớ mà còn nhập vân tay cô vào.

Mấy ngày nay Từ Nghiễn Thanh đều phải đi làm, ngoại trừ tối mùng một ở chỗ ba mẹ, thời gian khác anh đều ở đây, phòng khách quét dọn sạch sẽ, hoa trong chậu hoa đều tươi tốt, hoa hải đường nở đẹp nhất.

Hạ Nhan ngồi vào ghế mát xa xem tivi, khoảng 6 giờ, đoán Từ Nghiễn Thanh sắp về nên Hạ Nhan giấu giày và túi xách, thậm chí ngay cả vết tích trên ghế sô pha cũng vuốt phẳng rồi mới núp sau rèm cửa trong phòng ngủ.

Cô vừa xem điện thoại vừa chờ, qua hai mươi phút, cửa phòng mở ra, Từ Nghiễn Thanh đã về.

Anh tới trước phòng ngủ, đến phong để quần áo lấy một bộ quần áo rồi vào nhà vệ sinh giống như đi tắm, có điều anh tắm rất nhanh, sau khi ra ngoài lại tới phòng ngủ.

Hạ Nhan bắt đầu chờ đợi thời cơ hù dọa anh.

Đột nhiên Từ Nghiễn Thanh tắt đèn phòng ngủ, lại khóa trái cửa phòng.

Hạ Nhan ngây ngẩn cả người.

Từ Nghiễn Thanh đi tới bên này, kéo màn cửa bên kia ra rồi lại đến kéo màn cửa bên cô.

Hạ Nhan núp ở nơi hẻo lánh, cố gắng hết sức núp đi.

Không có ánh đèn, ánh sáng bên ngoài cũng bị ngăn lại, xung quanh đen kịt một màu.

Đột nhiên, màn cửa trước mặt bị kéo ra, không đợi Hạ Nhan thấy rõ, Từ Nghiễn Thanh liền ép tới, thuần thục hôn lên môi cô.

Hạ Nhan bối rối, cô căn bản không biết mình bị lộ ở đâu.

“Lúc đầu anh vào đã thấy em rồi sao?”

Môi cuối cùng cũng được anh buông tha, Hạ Nhan ngửa cổ vỗ bạn trai đang tập trung cởi quần áo cho cô.

Từ Nghiễn Thanh: “Em vừa mở cửa điện thoại anh liền nhận được thông báo.”

Hạ Nhan: …

Cái khoa học kỹ thuật hiện đại mất hứng này!

“Em đói rồi.”

“Đợi lát nữa anh nấu cho em.”

“Em đã mua vé xem phim lúc chín giờ.”

“Vậy chúng ta vẫn còn thời gian hai tiếng.”

Câu nói đơn giản ẩn chứa bá đạo thuộc về anh, Hạ Nhan cứ như vậy bị anh đốt lên.

Hai tiếng sau đó Từ Nghiễn Thanh không lãng phí chút nào, như muốn bù lại tất cả những ngày đã xa nhau.

“Anh như vậy không hề giống người luôn tăng ca không được nghỉ tết chút nào.”

Sau đó, Hạ Nhan lười biếng gối lên cánh tay anh, như có như không chọc chọc anh.

“Chứng minh anh rất nhớ em, còn chứng minh anh vẫn còn trẻ.” Từ Nghiễn Thanh bắt được tay cô, lật người đè lên cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Theo cách tính của bà ngoại em thì anh đã hai mươi chín, sắp ba mươi rồi.”

“Anh chỉ biết anh lớn hơn em hai tuổi.” Từ Nghiễn Thanh hôn một cái lên lông mày của cô.

Hạ Nhan nháy nháy mắt, nói: “Vậy anh vẫn mới hai mươi bảy tuổi, không coi là già.”

Chắc chắn không kịp ăn cơm ở nhà rồi, hai người nhanh chóng thay nhau tắm rửa rồi lái xe đến trung tâm thương mại, lại nhân lúc phim chưa bắt đầu để ăn nhẹ.

“Đây là lần thứ hai em xem phim hôm nay.”

“Lần đầu em xem với ai?”

Hạ Nhan cười: “Tiểu thịt tươi.”

Từ Nghiễn Thanh hiểu rồi, như chỉ đang kể lại một sự thật mà nói: “Kỳ thật lúc học trung học anh cũng là một tiểu thịt tươi.”

Hạ Nhan nhìn anh mấy lần vẫn không tưởng tượng ra được dáng vẻ của anh lúc mười bảy tuổi.

“Nhà anh có ảnh chụp, ngày nào đó đưa em đến xem nhé?” Từ Nghiễn Thanh giọng điệu tự nhiên.

Hạ Nhan không mắc lừa: “Anh có thể đem ảnh đến cho em nhìn.”

Từ Nghiễn Thanh còn muốn nói gì đó nhưng phải vào rạp rồi.

Một bộ phim hài lãng mạn, nửa tiếng nhẹ nhàng trôi qua.

Lúc này Từ Nghiễn Thanh mới biết Hạ Nhan muốn về nhà bà ngoại.

“Ngày mai mẹ em ra sân bay, em đi tiễn bà ấy.” Hạ Nhan giải thích nói.

Từ Nghiễn Thanh nói: “Vậy anh đưa em về.”

Đã trễ thế này, nhà bà ngoại lại ở trong cảnh khu, ban ngày phong cảnh rất tốt nhưng ban đêm không khỏi có vẻ rất quạnh quẽ, nhất là Từ Nghiễn Thanh không yên tâm Hạ Nhan tự mình qua đó.

Hạ Nhan: “Anh đưa em đi vậy anh về thế nào?”

Từ Nghiễn Thanh: “Anh đón xe.”

Hạ Nhan suy nghĩ một chút, đồng ý.

Bởi vì Từ Nghiễn Thanh đã làm việc cả ngày nên Hạ Nhan quyết định cô sẽ lái xe, vả lại cô quen thuộc đường bên đó hơn.

“Anh đã hỏi thăm, chuyện của anh trai anh và Chung Ý chưa?” Trên đường, Hạ Nhan hỏi đến dưa này.

Từ Nghiễn Thanh: “Anh chỉ mới quen biết với Chung Ý nên không tiện hỏi nhiều, chỉ biết là hai người họ đã gặp nhau mười năm trước rồi.”

Hạ Nhan:!

Cô càng cảm thấy hứng thú hơn rồi: “Vậy anh hỏi anh trai anh đi, anh em ruột có gì không thể nói.”

Từ Nghiễn Thanh: “Kỳ thật quan hệ của bọn anh không tốt lắm, anh luôn nghi ngờ anh ấy được nhặt về lúc ba mẹ anh ra ngoài du lịch.”

Hạ Nhan:...

Từ Nghiễn Thanh và Từ Mặc Trầm chỉ có tính cách hoàn toàn khác nhau, thật ra đều cao như nhau, ngũ quan cũng rất giống anh em.

“Có thể hai người đều được nhặt về đi.” Hạ Nhan cố ý nói.

Đã đến nhà bà ngoại.

Lúc này đã hơn mười một giờ, ở đây không giống trung tâm thành phố phồn hoa đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người khác đã tắt đèn đi ngủ.

Gió núi thổi, Hạ Nhan lái xe vào sân, phòng bà ngoại ở lầu hai sáng đèn, Hạ Cẩn đi ra đứng trên ban công nhìn con gái.

Hạ Nhan cùng Từ Nghiễn Thanh một trái một phải xuống xe.

Hạ Nhan ra hiệu Từ Nghiễn Thanh nhìn lên.

Từ Nghiễn Thanh lúc này mới phát hiện Hạ Cẩn, vội vàng giải thích nói: “Chúc mừng năm mới dì, con với Hạ Nhan mới đi xem phim, muộn lắm rồi nên con đưa cô ấy về, bây giờ sẽ đi ngay, mọi người ngủ sớm một chút.”

Hạ Cẩn từ trên cao nhìn xuống, thấy không rõ vẻ mặt, chỉ có giọng nói bình tĩnh truyền tới: “Lầu ba vẫn còn phòng khách, cậu đêm nay ở đây đi.”

Nói xong, Hạ Cẩn về phòng.

Từ Nghiễn Thanh bị kinh hỉ đột nhiên xuất hiện này đập cho ngây người, ngẩn đầu nhìn lầu hai, nhất thời không phản ứng kịp.

Hạ Nhan nhỏ giọng nói: “Em đã nói rồi, mẹ em không ghét anh.”

Trong lòng Từ Nghiễn Thanh cuồn cuộn, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Hạ Nhan dẫn anh lên lầu chào hỏi với bà ngoại và mẹ, hai người lại lên lầu ba.

Nhà cậu đã về, đêm nay chỉ có bốn người họ.

Chuyến bay ngày mai của Hạ Cẩn rất sớm nên Hạ Nhan đi ngủ sớm.

Từ Nghiễn Thanh mất ngủ, đây không phải lần đầu anh ngủ ở nhà bà ngoại nhưng lần này là có được sự cho phép của Hạ Cẩn.

Hơn bốn giờ hôm sau, Từ Nghiễn Thanh xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, chờ ba người nhà họ Hạ rời giường, Từ Nghiễn Thanh đã bày bát đũa chỉnh tề.

Hạ Cẩn xuống đầu tiên, nhìn thấy một bàn bữa sáng này, bà dừng một chút sau đó nói với Từ Nghiễn Thanh đang cầm đĩa từ phòng bếp đi ra: “Thật ra cậu không cần khách khí như thế.”

Từ Nghiễn Thanh có loại ảo giác như đang đối mặt với cấp trên, nhưng vẻ ôn hòa ít nhiều hỗ trợ che giấu sự cứng ngắc và khẩn trương của anh, cười nói: “Bà ngoại thích tay nghề của con, con bình thường không rảnh tới, hôm nay đã ở đây nên liền nấu một bữa cho bà ngoại nếm thử.”

Hạ Cẩn mắt nhìn lầu hai, gật đầu nói: “Ừm, cậu với Nhan Nhan đều ở Giang Thành, có rảnh rỗi cứ cố gắng về thăm.”

Cơ bắp kéo căng của Từ Nghiễn Thanh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Sau bữa sáng, dưới ánh mắt không nỡ của bà ngoại, Hạ Nhan lái xe chở bạn trai và mẹ xuất phát.

Thời gian dư dả, Hạ Nhan đưa Từ Nghiễn Thanh đến bệnh viện trước.

Dừng xe xong, Từ Nghiễn Thanh cởi dây an toàn, quay xuống tạm biệt Hạ Cẩn ngồi ở hàng sau.

Hạ Cẩn nhìn anh, cuối cùng cũng dặn dò một câu: “Nhan Nhan lần đầu yêu đương, cậu quan tâm con bé nhiều một chút.”

Hạ Nhan: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, ai cần anh ấy quan tâm chứ? Trước khi quen anh ấy con vẫn sống tốt đó thôi.”

Từ Nghiễn Thanh cười nhìn cô, nói với Hạ Cẩn: “Dì yên tâm, con cũng là lần đầu yêu đương nhưng con sẽ học hỏi và tiến bộ với Nhan Nhan, tuyệt đối không để dì và bà ngoại phải bận lòng.”

Hạ Cẩn gật đầu.

Hạ Nhan đuổi Từ Nghiễn Thanh xuống.

Xe lần nữa xuất phát, Hạ Nhan nhìn mẹ trong kính chiếu hậu hỏi: “Mẹ, mẹ hình như rất thích anh ấy?”

Hạ Cẩn: “Chỉ cần con thích mẹ sẽ thích.”

Trong lòng Hạ Nhan gợn sóng: “Mẹ không sợ con còn trẻ nhìn lầm người sao?”

Hạ Cẩn cười một tiếng, nhìn con gái đang thuần thục lái xe nói: “Nhìn lầm cũng không phải việc ghê gớm gì, kết hôn còn có thể ly hôn huống chi chỉ là yêu đương, nếu như nói mẹ có yêu cầu gì với con trong vấn đề này thì yêu cầu duy nhất chính là hi vọng con trước sau gì vẫn nên yêu mình hơn, bất luận bạn trai, chồng hay là con cái sau này, mẹ đều hi vọng con yêu bản thân mình trước rồi lại đi yêu thương họ.”

Hạ Nhan đưa lưng về phía mẹ, đỏ mắt.

Đây là câu dài nhất mà mẹ nói vói cô trong những ngày tết này.

Cô sẽ luôn nhớ kỹ, ghi tạc đáy lòng.