Cuộc Hôn Nhân Đáng Thất Vọng

Chương 1




1

Tiểu Thang Viên là đứa con gái bảo bối của tôi, năm nay ba tuổi rồi. Thông thường các gia đình khi mua bảo hiểm cho con cái đều sẽ ưu tiên chọn mua bảo hiểm sức khỏe, hoặc là quỹ giáo dục.

Thế nhưng bà mẹ chồng keo kiệt ngay cả một bịch muối cũng không nỡ mua cho người nhà, vậy mà lại đi mua bảo hiểm tai nạn?.

Theo như trước đây, nếu muốn mua, bà ta nhất định sẽ mua cho Chương Quân hoặc bố chồng tôi. Người hưởng lợi cũng chỉ viết bà ta.

Trong vòng một năm khoảng thời gian ngắn như vậy, chi phí cũng chỉ tốn vài trăm nhân dân tệ, nhưng số tiền bảo hiểm tử vong đã lên tới 200.000* nhân dân tệ.

*200.000 nhân dân tệ = 661.216.980 VND.

Đây là số tiền bồi thường tối đa phải trả cho trẻ em từ 0 đến 9 tuổi, sau khi thiệt mạng ngoài ý muốn.

Chuyện này, tuyệt đối không hề đơn giản!.

Có lần, ở trên bàn ăn tôi đã thử thăm dò bà ta ngập ngừng hỏi: “Mẹ, nếu như mua bảo hiểm, con cảm thấy nên mua những loại như quỹ giáo dục có lẽ sẽ thiết thực hơn đấy ạ, bảo hiểm tai nạn đối với một đứa trẻ con nghĩ nó không cần thiết”.

Mẹ chồng liếc tôi một cái, tỏ ý không hài lòng: “Sao lại không cần thiết? Khó khăn lắm mới nuôi con khôn lớn, lỡ đâu một ngày nào đó xảy ra chuyện gì, tiêu tốn tiền nhiều năm như vậy không phải là uổng phí công sức sao? Quỹ giáo dục? Làm gì với số tiền đó? Một thứ không biết có thể sống được bao lâu, thật lãng phí tiền bạc”.

Bà ta đang nói cái quái gì vậy? Nếu không phải xem bà ta là bậc trưởng bối, tôi đã sớm tát vào mặt bà ta từ lâu rồi!.

Tôi cố nén sự bực tức trong lòng, thái độ đã không còn nhã nhặn như lúc nãy: “Thang Viên còn nhỏ như vậy, có người lớn trông chừng cẩn thận, thì làm sao chết bất đắc kỳ tử được? Mẹ trả lại bảo hiểm tai nạn đi, sau này con sẽ mua cho con bé quỹ giáo dục, quỹ này cũng có tác dụng đầu tư quản lý tiền bạc, những chuyện nhàn nhã như này mẹ không cần phải để tâm…..”

“Khi nào con bé chết, cô có thể biết rõ sao?” Sắc mặt bà mẹ chồng có chút ngập ngừng, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói “Quỹ giáo dục? Thứ đó tốn bao nhiêu tiền? Mất tiền vì một con nha đầu nghịch ngợm, cô thật sự đang nuôi dưỡng báu vật đấy à!”.

Tôi đánh rơi đôi đũa tức nước thì vỡ bờ.

“Mẹ, phụ nữ giống nhau, tính khí mẹ như vậy mà vẫn sống tốt đấy thôi, tại sao con gái tôi lại chết bất cứ lúc nào? Nếu như mẹ xem thường hai mẹ con tôi, thì cũng chẳng sao. Ngày mai tôi sẽ đưa Thang Viên dọn ra ngoài, nuôi con gái tôi còn dễ hơn nuôi cả đại gia đình này!”.

Thấy tôi giận dữ, bà ta lập tức hốt hoảng “Sao con nóng nảy thế, nghe mẹ nói, chẳng phải đứa nhỏ vẫn chưa chết hay sao?”.

Tuy thừa nhận rằng bà ta đang sợ hãi, nhưng những lời nói ra vẫn vô cùng chướng tai. Tôi quay đầu liếc Chương Quân, người này từ nãy giờ đều giả vờ như không tồn tại, rốt cuộc là có ý gì đây?

“Mẹ, tôi mặc kệ mẹ nghĩ gì, nhưng Thang Viên là do tôi sinh ra, là báu vật mà tôi yêu quý nhất. Dù mẹ khinh thường thế nào, cũng xin mẹ giữ lại trong lòng! Tôi không muốn con gái tôi ngày ngày phải nghe thấy tiếng chửi rủa của bà nội nó!

Bà mẹ chồng tức giận đến mức run cả người, vừa định nói gì đó, thì đã bị Chương Quân kéo lấy cánh tay bà ta lắc đầu.

Tôi lạnh lùng nhìn họ, rồi quay về phòng một mình.

Giờ phút này, tôi hết sức mừng khi Tiểu Thang Viên không có ở nhà, nếu như đứa trẻ nghe được những lời mà bà nội nó nói, con bé sẽ buồn rất nhiều…..

Tiểu Thang Viên thực ra không phải là đứa con đầu tiên của tôi với Chương Quân.

Bốn năm trước tôi cũng có một đứa con, chỉ vì bà mẹ chồng quá mê tín dị đoan, nên bào thai đã chết khi còn ở trong bụng tôi.

Lúc tôi quen Chương Quân, tôi đã đến cấp giám đốc bộ phận ở trong công ty.

Với mức lương 30.000 nhân dân tệ, mặc dù không phải là quá xuất sắc nhưng ở thị trấn nhỏ thuộc hạng ba này, thì nó cũng thuộc dạng tầng lớp trung lưu.

*30.000 nhân dân tệ = 100.000.000 VND.

Mới đầu, mẹ chồng và bố chồng đối xử với tôi rất tốt, bố mẹ tôi mất sớm, nên tôi gần như không được tận hưởng qua tình yêu gia đình. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc khi tìm được một gia đình chồng tốt như vậy.

Mang thai được khoảng 16 tuần, mẹ chồng đưa tôi đi khám thai, đến một phòng khám tư nhân hoàn toàn xa lạ.

Khi đó bà ta nghe người khác nói chỗ này trang thiết bị rất tốt, nằng nặc đòi dẫn tôi đi. Nghĩ rằng bố chồng và chồng tôi cũng ở đó, tôi cố nén sự không vui trong lòng ngoan ngoãn đi khám.

Sau khi khám xong, mẹ chồng một mình ở trong phòng làm việc bác sĩ nán lại năm phút, cuối cùng xách ra mấy gói thuốc bắc.

Nói là bác sĩ nói tôi tử cung lạnh, sợ thai thi không ổn định, dùng cái này để bồi bổ cơ thể.

Kể từ ngày hôm đó, tôi nhạy bén cảm nhận được thái độ của mẹ chồng đối với tôi có chút thay đổi, tuy cũng nhiệt tình nhưng luôn cảm thấy đó cũng chỉ là vẻ bên ngoài.

Từ khi đổi thuốc, thỉnh thoảng tôi lại thấy đau bụng.

Tôi nói rằng muốn đến bệnh viện khám, nhưng bị bố mẹ chồng ngăn cản.

“Con cứ chịu đựng đi, mẹ là người từng trải, đau bụng cũng là điều bình thường thôi, không sao đâu!” Mẹ chồng dỗ dành tôi.

Muốn tôi chịu đựng? Đau bụng trong thời kỳ mang thai cũng có thể chịu đựng hả? Cuối cùng khi tôi thoát khỏi bà ta chạy đến bệnh viện thì đã quá muộn rồi, đứa trẻ trong bụng tôi đã không cứu được nữa.

Nhìn cục thịt bé nhỏ này lẽ ra phải còn mấy tháng nữa mới chào đời và lớn lên bên mình, tôi khóc đến ngất đi.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, thì chỉ ra những loại thuốc mà bà mẹ chồng đưa tôi uống có vấn đề.

Bà ta lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, dùng đủ mọi cách cố gắng chứng minh rằng mình trong sạch.

“Không thể nào! Thần y nói những loại thuốc này có thể chuyển đổi giới tính, sẽ không tổn hại đến cơ thể!”.

“Ông là lão lang băm, điều trị cho con dâu tôi không được liền đùn đẩy sang tôi hả!”

Tất cả mọi thứ dần trở nên rõ ràng, tôi yếu ớt nhìn Chương Quân nhưng hắn không dám nhìn tôi.

Tôi không trở về nhà, mà tìm trung tâm chăm sóc mẹ và bé để dưỡng sức, đồng thời cắt đứt toàn bộ nguồn cung cấp tài chính trong gia đình.

Mẹ chồng nhiều lần đến xin lỗi và năn nỉ tôi quay về nhà, nhưng tôi đều từ chối với lý do con đã mất tôi cần phải dưỡng sức.

Thấy không lay chuyển được tôi, bà ta ở trong trung tâm vừa khóc vừa làm ầm ĩ, tự tát vào miệng mình, nói bản thân hồ đồ, còn tự mắng mình không phải là người, khung cảnh chỉ xuất hiện một lần rất mất mặt.

Chồng cũng đến khuyên nhủ tôi, bảo tôi hãy nhìn tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay mà hãy tha thứ cho mẹ hắn, bảo đảm sẽ không bao giờ có lần sau!

Bố chồng thậm chí mỗi ngày đều đem đồ ăn dinh dưỡng đến cửa, khi tôi nhiều lần ở trước mặt mẹ chồng trách móc, bà ta cũng không cãi lại, chỉ nhướng mày ngoan ngoãn lắng nghe.

Nể tình bọn họ làm những điều này, tôi chỉ đành tha thứ tha thứ cho họ.

Ngày đón tôi quay về nhà cả gia đình tràn ngập niềm vui, tôi đứng dưới ánh mặt trời, u ám nói với bọn họ: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ đưa cả nhà các người xuống âm tào địa phủ làm bạn với con gái tôi! Tôi nóii được làm được!”.

2

Chuyện hợp đồng bảo hiểm, và những gì mẹ chồng nói khiến tôi nghĩ về ký ức không mấy vui vẻ này một lần nữa, nó đã trở thành cái gai trong lòng tôi.

Vì để tìm cách làm rõ bí mật trong phòng ngủ, tôi đã mua ba vé suối nước nóng từ đồng nghiệp của mình.

Nhìn bọn họ vui vẻ rời đi, tôi gọi người của công ty mở khoá đến, cung cấp giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở và chứng minh nhân dân, chỉ cần mười giây là mở được khối két sắt bí mật đó.

Tiễn thợ mở khoá đi, sau đó dưới cái bàn ở trong phòng, tôi tìm được một tấm thẻ ATM còn có một cuốn sổ kế toán.

Trên đây ghi lại tất cả các loại thu nhập cố định từ một nơi nào đó kể từ bốn năm trước.

Mỗi tháng từ một hoặc hai nghìn* nhân dân tệ, đến bây giờ lên đến hàng chục nghìn tệ, có khi là nhiều hơn thế. Thậm chí còn nhiều hơn cả tháng lương và tiền thưởng của tôi cộng lại.

*Một hoặc hai nghìn tệ = 3.310.000 hoặc 6.618.000 VND.

Điều này càng làm tôi thêm chắc chắn với những nghi ngờ trong lòng.

Bọn họ rốt cuộc giấu giếm tôi làm chuyện gì đây? Mỗi tháng đều nhận được tiền, số tiền đó là đến từ đâu?.

Chuyện này có liên quan gì đến bảo hiểm tai nạn của con gái tôi không? Chương Quân có biết về điều này không?.

Tối hôm đó, tôi bị mất ngủ. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại về hợp đồng bảo hiểm của con gái tôi và cuốn sổ kế toán.

Nhìn lão chồng đang say giấc bên cạnh, tôi âm thầm nắm chặt tay, bất kể là vấn đề gì nếu lũ khốn đó dám làm gì với Thang Viên, tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha cho chúng!.

Không có bằng chứng, trước hết tôi nên an binh đất động, không ngờ vài ngày sau thì tôi nhận được cuộc gọi từ bạn học cũ.

「Cậu mau mau qua đây, tớ vừa mới nhìn thấy ông chồng nhà cậu đưa một người phụ nữ đi khám thai」

Giọng nói truyền qua điện thoại đã lấp đầy suy nghĩ trong đầu tôi, trong tiềm thức tôi cảm thấy là không thể nào, mặc dù vẫn còn một chút thái độ hoài nghi, nhưng rồi tôi cũng vội vàng đi đến bệnh viện.

Không nghĩ đến, tôi đã thật sự nhìn thấy chồng mình.

Người phụ nữ ấy có khuôn mặt nhỏ tròn xoe, lúc cười lên còn có chút thật thà chất phác.

Vóc dáng cô ta đầy đặn, ăn mặc cũng rất thời thượng, quan trọng nhất là, trên cổ cô ta có một chiếc vòng cổ, giống hệt với chiếc vòng cổ mà Chương Quân từng tặng tôi.

“Cậu mọc sừng cũng nhanh thật đấy?” Bạn học cũ tức giận giậm chân “Cậu định làm thế nào? Không thể nào để tên cặn bã này tuỳ tiện như thế được!”

Cô ấy và tôi có mối quan hệ khá tốt, là một trong số ít những người bạn mà tôi còn giữ liên lạc từ thời trung học cho đến khi lập gia đình và sinh con.

Vừa mới từ tỉnh khác chuyển về bệnh viện thành phố, mấy người chúng tôi còn chưa kịp hóng hớt hoan nghênh và chiêu đãi người từ phương xa trở về, thì cô ấy đã vạch trần khuyết điểm của gia đình tôi trước rồi.

Cô ấy vừa chửi vừa đưa cho tôi một hồ sơ bệnh án, tên trên hồ sơ là “Nhậm Tuyết”.

“Bình tĩnh như vậy, cậu sớm biết chồng cậu ở bên ngoài có người phụ nữ khác rồi đúng không?”.

Tôi lắc đầu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì dù có bị đánh chết tôi cũng không tin Chương Quân sẽ phản bội tôi.

Nhưng bây giờ tôi lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí ngay cả bản thân tôi cũng không nghĩ đến…..

Có lẽ, từ khoảnh khắc biết được Chương Quân ngoại tình, trong tiềm thức tôi cho rằng cả gia đình này, không có thứ gì tốt hết!.

Trước mặt tôi là khuôn mặt khác, sau lưng tôi lại là một khuôn mặt khác, bọn họ có thật sự coi tôi là vợ, con dâu, người nhà không vậy?.

Đối diện với những lời quan tâm của bạn học cũ, tôi rất điềm tĩnh kể cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra trong gia đình mấy năm qua, như đang kể chuyện cười cho cô ấy nghe.

Cô ấy kinh ngạc đến mức suýt ngã ra khỏi ghế.

“Không giống cậu chút nào! Những chuyện này mà cậu cũng nhẫn nhịn được sao?”

Nếu không phải người bạn cũ nói ra những câu này, tôi gần như quên mất mình là người như thế nào.

Những năm nay vì cái gia đình này, tôi đã chịu đựng hết mức có thể, thế nhưng những kẻ cặn bã này mỗi người đều là mặt người dạ thú ức hiếp người quá đáng.

Hợp đồng bảo hiểm, sổ kế toán, sổ tiết kiệm, ngoại tình….. Bọn họ nhất định đang âm mưu điều gì đó sau lưng tôi!.

Tôi nhắm chặt tay, tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, chuyện gì cũng phải từ từ phân tích. Không thể nóng vội, rút dây động rừng.

May mắn tay, tôi vẫn còn người bạn đáng tin cậy ở bên cạnh.

“Giúp tớ quan sát nhiều hơn, nếu nghe thấy hoặc nhìn thấy cái gì có thể làm bằng chứng quan trọng, nhất định phải nghĩ cách thu thập chúng, gom lại một chỗ sau đó gửi cho tợ”.

“Hiểu rồi!” Ánh mắt cô ấy tỏa ra vẻ sáng ngời, đáp lại tôi.

Bạn học cũ lo lắng tôi nghĩ quẩn, kiên quyết đưa tôi đến tận nhà rồi mới chịu bỏ cuộc.

Cô ấy và tôi đang đi, thì đột nhiên cô ấy chỉ về hướng cách đó không xa hỏi tôi “Đó không phải là mẹ chồng và con gái cậu sao? Thời gian này, mà cậu vẫn dám để hai người đó ở riêng hả?”

Nhìn về hướng ấy, ở ngã tư mẹ chồng đang đứng bên vệ đường với Thang Viên.

Lúc này đứa nhỏ không phải là nên ở nhà trẻ sao? Bà ta dẫn con tôi đến bệnh viện làm gì?

Khi tôi đang thắc mắc, thì thấy mẹ chồng ra sức kéo Thang Viên muốn đi lên phía trước, đang là đèn đỏ mà bà ta vẫn muốn dắt con gái tôi qua đường.

Với trường hợp nhiều xe như thế? Muốn vượt đèn đỏ?

Có điều chưa đợi tôi phản ứng lại, bà mẹ chồng ngay lập tức đẩy con bé ra giữa đường.

Lúc đó, bà ta đã dùng hết sức lực!.

Mà tôi, ở đầu bên kia ngã tư, đã tận mắt chứng kiến quá trình con gái mình bị làm hại.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiểu Thang Viên hét lên “Bà nội!”.

Một chiếc xe ô tô màu đen chạy vụt qua người con gái tôi, thời điểm đó, tôi tưởng rằng mình cũng đã chết rồi.

Tôi bị dọa cho khiếp sợ cả người toát cả mồ hôi lạnh, cố hết sức chen chúc qua đám đông ôm lấy đứa trẻ.

Rất may là không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ bị trầy xước da ở lòng bàn tay và chân.

“Tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bà già độc ác này, tức giận chửi bà ta “Bà điên rồi đúng không? Đang là đèn đỏ, tại sao bà lại đẩy con bé?”.

Bà ta thấy tôi thì giật mình, như bị tôi quát đến ngốc rụt cổ lại, nửa ngày sau mới lẩm bẩm một câu “Hung dữ cái gì, chẳng phải vẫn chưa chết sao?”.

Tôi vội vàng bịt tai Tiểu Thang Viên lại, sợ rằng con bé nghe thấy những lời mà bà nội nó nói.

Thang Viên dường như bị dọa cho sợ hãi, toàn thân run rẩy quên luôn cả khóc.

Nhìn con bé như vậy lòng tôi cũng quặn thắt theo, hung dữ trừng mắt với bà mẹ chồng, ôm Thang Viên đi về hướng bệnh viện.

Nếu không phải Tiểu Thang Viên đang có mặt ngay đây, tôi thật muốn đánh chết bà già này trên đường phố!

Ở trong bệnh viện đã làm kiểm tra toàn thân, sau khi xác định không có vấn đề gì tôi mới đưa Tiểu Thang Viên về nhà.

Thật không ngờ, bà mẹ chồng không những không có tia hổ thẹn nào, còn vừa ăn cướp vừa la lành không ngừng oán trách với Chương Quân.

Tôi vừa vào cửa, Chương Quân đã hùng hổ chạy tới “Mau xin lỗi mẹ! Em đẩy mẹ ra lề đường lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, giơ tay tát anh ta một cái, cái tát này nặng đến nỗi nửa khuôn mặt hắn sưng vù lên.

Làm gì có loại bố nào, sau khi con gái gặp nguy hiểm lại không có một câu quan tâm lo lắng, ngược lại còn muốn đòi công bằng cho kẻ giết người?

Cố kìm nén ý muốn giết người, tôi nhìn người đầu gối tay ấp bên cạnh, chưa bao giờ trải qua cảm giác trong lòng nguội lạnh như này “Hôm nay mẹ của anh muốn giết con gái tôi, đến giờ một câu giải thích cũng không có, anh còn muốn tôi xin lỗi bà ta? Chương Quân tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ truy cứu đến cùng, anh để mẹ anh chờ ăn cơm trong tù đi!”.

Bà mẹ chồng khóc rống lên, vừa khóc vừa gào đứt hơi khàn tiếng: “Giết người ngàn dao, con bé tự mình ngã xuống, lại muốn bà già này đền mạng!”.

Tôi thờ ơ nhìn bà ta, không định lãng phí thêm lời nào nữa “Nếu anh không tin, có thể xem camera giám sát, ở ngã tư có rất nhiều camera, nếu lại không được thì xe cộ đi qua hoặc người qua đường cũng có thể làm chứng. Cố ý giết người, đây được xem là giết người bất thành, cũng là một tội danh nghiêm trọng”.

Bà mẹ chồng đang khóc liền đột ngột im bặt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Chương Quân.

Chương Quân hoàn toàn mất đi khí thế khi bước vào phòng, hắn nhìn tôi rồi ngồi trở lại, hận không thể rèn sắt thành thép mắng mẹ hắn: “Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy? Nhiều xe nhiều người như thế, ấy vậy mà mẹ vẫn đẩy Thang Viên sao!”

Những lời này cũng rất là thú vị, ai không biết còn tưởng rằng hắn than trách mẹ về việc chọn địa điểm không đúng.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, Chương Quân do dự một lúc lâu, cuối cùng kéo bà ta đến cầu xin “Đó là mẹ của chúng ta, bà nội của Thang Viên, làm sao có thể hại Thang Viên được? Em làm sao có thể vì những chuyện này mà khiến mẹ phải vào tù? Gửi lời xin lỗi đến em vẫn không được sao?”.

Mẹ chồng cũng nước mắt mũi lã chã chạy theo, miệng lẩm bẩm: “Không phải cố ý đâu”, “Mẹ không muốn phải ngồi tù”.

Tôi hoàn toàn mất hết hy vọng.

Trước đây khi bà ta hại chết đứa con đầu lòng của tôi, cũng là bộ mặt này bây giờ ngay cả Thang Viên vẫn dùng bộ mặt này xin bỏ qua.

Tôi thật sự muốn dùng tay xé xác bà già này, xem xem trái tim của bà ta rốt cuộc là được làm bằng cái gì!.

Tôi cầm lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, thì bất thình lình bà ta lao vào phòng bếp cầm một con dao đi ra, làm ra vẻ muốn đâm vào bụng mình.

“Muốn tôi ngồi tù, tôi thà chết còn hơn! Chương Quân con nhìn xem, đây chính là người vợ tốt mà con lấy đó!”.

Tôi vô thức đem Thang Viên bảo vệ ở phía sau mình, nói thật lúc này tôi vừa hứng thú vừa sợ hãi.

Tôi chỉ mong sao bà già này đâm chết tôi, nhưng lại sợ bà ta cảm xúc thất thường, thay vì đâm chết tôi ngược lại lao đến đâm tôi và Thang Viên…..

Tôi không thể đem Thang Viên ra mạo hiểm.

Chương Quân vội vàng nước lên phía trước, kéo bà ta không ngừng khóc và làm loạn vào phòng, bố chồng nhìn tôi rồi cũng đi theo vào.

Tôi cũng chẳng buồn lý sự với họ, quay về phòng thu xếp đồ của Thang Viên, lúc ra ngoài thì nghe thấy trong phòng phía đối diện truyền ra tiếng cãi vã, loáng thoáng nghe như “Đừng bốc đồng”, “Tìm ra bằng chứng”, “Có thể nào cẩn thận chút không”, “Nhỏ giọng lại” đại loại như vậy.

Tôi hoàn toàn chết lặng, như bị sét đánh giữa trời quanh, toàn thân tê liệt.

Hôm nay bà ta cố ý làm như vậy!

Khi tôi nghĩ đến hợp đồng bảo hiểm đó, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy thật đáng sợ.

Ngày đất nước mở ra chính sách sinh ba con, bà ta nói với lão chồng: “Sinh con gái có ích gì? Sinh ra thì đập chết cái thứ mất tiền này đi, hai đứa nhanh nhanh sinh mấy đứa, mẹ muốn có một cháu trai béo mập”.

Bà ta từ lâu đã có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nói ra những câu như vậy cũng bình thường. Nhưng tôi không ngờ rằng, bọn họ thế mà muốn giết chết con gái tôi để lừa tiền bảo hiểm!.

Giữa tiết trời mùa hè, trong nhà không bật điều hòa mà tôi có cảm giác như rơi vào hố băng.

Đó là con gái ruột của Trương Vân, cháu gái ruột của bố mẹ chồng, bọn họ sao dám!.

Tôi ôm Thang Viên suốt đêm, sờ mặt con gái và hạ quyết tâm.

Tôi muốn tất cả những ai trong gia đình này có suy nghĩ xấu xa về con gái tôi đều phải xuống địa ngục!