Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 91: Ân ái là ân ái




Nửa đêm.

Người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, Lê Diệp lật chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường rồi đi đến cạnh bàn làm việc. Cô liếc mắt nhìn anh, anh hít thở đều đều, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Cô giơ tay ra, đầu ngón tay lướt qua máy tính của anh.

Trước giờ anh không hề đề phòng gì cả, máy tính luôn đặt trên bàn như thế này, thậm chí cô còn chẳng nhìn qua lấy một cái. Ai ngờ, ngày hôm nay, cô lại lén lút lấy trộm văn kiện bên trong nó.

Đứng một lúc mà cô vẫn không bật máy tính.

Người đàn ông trên giường giở mình, Lê Diệp liền thu tay lại, cầm cốc nước uống một ngụm. Thấy anh không động đậy nữa, cô đặt cốc nước xuống, đứng im một lát rồi chầm chậm quay lại.

Nằm vào trong chăn, hơi ấm của anh bao lấy toàn thân cô, Lê Diệp nhắm mắt, đôi mày khóa lại một gương mặt u sầu.

Cánh tay rắn chắc quàng qua, kéo cô vào trong một vòng tay ấm áp.

Cánh tay đó quá hữu lực, cô nằm im trong vòng tay anh, không tài nào cựa quậy được.

***

Sáng ngày hôm sau, Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp đi làm như thường lệ.

Lên xe, anh không lập tức nổ máy mà kéo tay cô lại, lôi từ trong túi áo ra một chiếc hộp.

Lê Diệp nhìn anh, anh thong thả mở hộp, lấy ra một thứ sáng lấp lánh rồi đeo lên ngón áp út của cô.

Lê Diệp cúi đầu, nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương còn to hơn trước.

Cô nhìn anh đầy sửng sốt.

“Vẫn chưa tìm được cái kia, tìm được thì cũng đã dính vào tay người ta rồi…” Anh nhìn vào ngón tay thuôn dài trước còn trống không của cô, giờ có thêm chiếc nhẫn này, trông sinh động hơn rất nhiều.

“Khoa trương quá.” Cô định tháo ra thì bị anh ngăn lại, “Tôi bảo đeo thì cứ đeo đi, khoa trương đâu nào.”

Lê Diệp cứ nhìn ngón tay, năm ca-ra đã quá hút mắt rồi, cái này còn to hơn, công nghệ chạm tinh xảo khiến viên kim cương càng nổi bật hơn.

Bị anh ép, Lê Diệp đành phải đe. Trên tay có thêm một thứ đắt giá thế này, chỉ cảm thấy không được thoải mái, cô xoay xoay chiếc nhẫn, vẫn thấy thứ này có vẻ không hợp với mình cho lắm.

Anh không để tâm đến động tác nhỏ của cô, khởi động xe rồi đưa cô đến cửa công ty.

Lê Diệp vừa xuống xe thì Doãn Chính Đạc lại lấy một bình giữ nhiệt từ ghế sau ra, đưa cho cô, “Lúc làm uống.”

Lê Diệp không mở ra xem, anh vẫy vẫy tay, “Vào đi, tan làm đợi tôi đến đón em.”

Ôm bình giữ nhiệt, Lê Diệp nhìn xe anh rời đi.

Cúi đầu, cô mở nắp bình giữ nhiệt ra.

Hương thơm ngào ngạt bay ra, là trà bí đao tuyết lê.

Cô lại ngẩng đầu, chiếc xe kia đã không còn bóng dáng nữa.

Chiếc bình trong tay nặng trình trịch, cô cúi đầu, uống một ngụm, vị ngòn ngojy mát lành, đây là thứ giúp nhuận hầu, rất tốt cho cổ họng khô rát.

Cô nhớ lại sáng nay thím Kim vừa đưa cô ra cửa, vừa nở nụ cười thâm thúy, thì ra là vậy.

Vào tới văn phòng, chiếc nhẫn trên tay Lê Diệp vô tình trở thành đối tượng thảo luận của mọi người. Cô vốn không thích sự săm soi như vậy, nhưng mọi người đã đoán ra được phần nào thân phận của chồng cô. Xe sang đưa đón, cả cây hàng hiệu, chỉ riêng chiếc nhẫn kim cương lấp lánh kia đã khiến người ta không thể không nhìn. Cứ cho là trước nay Lê Diệp chưa từng nói, nhưng mọi người đều đã rõ ràng, cô được gả vào một nhà không giàu có thì cũng đầy quyền lực.

Chiếc nhẫn mới này khiến đám phụ nữ trong phòng loạn cả lên, còn đám đàn ông thì lòng đầy áp lực, trách cô đáng ra không nên đeo hàng thượng phẩm thế này, khiến hội đồng nghiệp nam phải định ra tiêu chuẩn quá lớn.

Lê Diệp xoay viên kim cương vào trong, cười nói, “Là giả đấy, không đáng bao nhiêu tiền đâu.”

Nếu đổi là những người khác trong văn phòng đeo chiếc nhẫn này, mọi người sẽ tin là hàng giả, nhưng là Lê Diệp đeo, ai cũng cho rằng đó là đồ thật.

Hơn nữa, nếu không biết nhìn hàng, cũng có thể nhìn thấy độ lấp lánh tinh xảo của nó, không phân biệt được thật giả thì cũng có thể đoán được giá tiền của nó.

Cả buổi sáng đều ở trong phòng thu âm, buổi trưa đi ăn cơm, Lê Diệp và Quan Khanh Khanh ngồi cùng một chỗ.

Ngày hôm qua, biểu hiện của Quan Khanh Khanh có chút thất thường, mặc dù lãnh đạo không nói gì, nhưng xét thấy tinh thần cô ấy không ổn định, dễ gây ảnh hưởng đến mọi người, nên cấp trên đã giao cho cô làm công việc khác.

Cũng may mà cô ấy không để tâm, đổi vị trí khác nhưng vẫn chăm chỉ như thường.

“Lê Diệp, nhẫn của cậu càng ngày càng to, không thường chút nào.” Quan Khanh Khanh là người biết nhìn hàng, cô ấy vừa nhìn đã biết phân lượng của chiếc nhẫn, còn có thể đọc ra giá trị của nó.

Cái trước đã xa xỉ rồi, không ngờ cái này còn gần như gấp đôi.

Lê Diệp đã bị bàn tán về chiếc nhẫn nguyên nửa ngày rồi, cô lắc đầu than, “Không đắt lắm đâu…”

“Cậu tìm được hóa đơn thì sẽ biết là đắt hay không.” Quan Khanh Khanh cười, “Lê Diệp, có lúc nhìn cậu lại cảm thấy kết hôn thật thích, có người chồng thương yêu mình như thế, lại chẳng cô đơn tịch mịch.”

Cô nhìn bình trà bí đao tuyết lê ngay cạnh tay, kết hôn rồi sẽ không cô đơn tịch mịch nữa? Vợ chồng bình thường thì thế nào cũng là không đủ, nhưng cô và anh, căn bản không phải là cặp vợ chồng bình thường.

“Hôm qua, hình như mình phá quấy thế giới hai người của vợ chồng cậu thì phải.” Quan Khanh Khanh nhìn cô, “Anh ấy không vui đúng không?”

“Đâu có.” Lê Diệp lắc đầu, “Anh ấy lúc nào cũng vậy mà, không mấy niềm nở, với ai cũng thế.”

“Với cậu không thế!” Quan Khanh Khanh chống cằm, mái tóc che đi nửa khuôn mặt, “Ánh mắt rất dịu dàng.”

“Đừng có cười mình.” Lê Diệp vội vàng gắp thức ăn cho cô ấy, “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”

“Đỏ mặt kìa.” Quan Khanh Khanh bật cười, nhìn bình giữ nhiệt bên cạnh cô, cô ấy liền cầm lên xem, “Trà gì đây? Tuyết lê hầm à?”

Lê Diệp giơ tay lên rồi lại hạ xuống, “Ừ… Cậu uống chút đi, uống vào mà cả sáng thu âm cũng không khô họng.”

“Thế thì mình không khách sáo nữa nhé.” Quan Khanh Khanh uống gần một nửa, thấy Lê Diệp nhìn mình chằm chằm, cô ấy đặt chiếc bình xuống chỗ cũ, “Được rồi, được rồi, của chồng cậu đưa cho rồi, nhìn cái vẻ căng thẳng của cậu kìa.”

“Khôn phải…” Lê Diệp lắc đầu phủ nhận.

“Đừng có ngại nữa, ân ái là ân ái thôi.” Quan Khanh Khanh cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lê Diệp nhìn bình trà, có chút thất thần.

***

Chập tối, Doãn Chính Đạc đến đón Lê Diệp. Lên xe, anh đưa cô về nhà họ Doãn.

Đi được nửa đường, Lê Diệp mới phát hiện ra đích đến. Cô có chút căng thẳng, nhưng cô không để lộ ra, ngồi yên, hơi thở hơi gấp gáp.

Anh đánh xe đến trước một cửa hàng, dừng xe, rồi đưa thẻ cho cô, “Vào trong chọn giúp tôi một món quà, hôm nay là sinh nhật của chị tôi.”

Lê Diệp nhìn tấm thẻ, quà do mình chọn sao có thể khiến Doãn Kính Lam thích được, hai người ở hai tầng lớp khác nhau, cách lựa chọn đồ cũng không giống nhau.

“Chị tôi không thiếu gì cả, em dụng tâm chọn là được.” Doãn Chính Đạc đặt tấm thẻ vào tay cô, “Đi đi, tôi đợi em.”

Lê Diệp nắm lấy tấm thẻ, anh đã khăng khăng như vậy rồi thì cô chỉ còn cách làm theo thôi.

Xuống xe, cô đi vào trong cửa hàng.

Đẳng cấp của cửa hàng này khỏi cần nói, chọn bừa một món đồ cũng đã phù hợp với đám phu nhân cao quý rồi.

Lê Diệp đi một vòng, đồng hồ, trang sức, túi xách, nhìn thứ gì cũng lóa mắt.

Dừng lại bên cạnh một quầy hàng, cô nhìn chăm chú một đôi vòng cổ trân châu ở bên trong.

Một dài một ngắn, chiếc dài đeo cho hình hoạt họa một bà mẹ, chiếc ngắn đeo cho em bé, vừa đáng yêu lại vừa tinh xảo.

“Cái này đi.” Lê Diệp chỉ vào cặp vòng, nhờ nhân viên quầy lấy ra.

Lên xe, Doãn Chính Đạc không ngờ cô mua nhanh đến vậy, liếc nhìn chiếc hộp được gói khéo léo, anh không hỏi mà khởi động xe đi về nhà họ Doãn.

Lê Diệp ôm hộp quà, tâm tình có chút phức tạp. Cô không muốn nhìn thấy tên đó, nhưng có lẽ ở nhà họ Doãn, có nhiều người, hắn chẳng to gan đến vậy.

Vào cổng, xuống xe, Doãn Chính Đạc đến đỡ cô.

Đã lâu rồi Lê Diệp không đến, vào cửa, mọi người trong nhà đều quay ra nhìn. Chống lại cặp mắt với ánh nhìn không có mấy ý tốt, bước chân của cô có chút cứng nhắc.

Mọi người đều nhìn Lê Diệp, tưởng rằng hai chân của cô đã tàn phế hoàn toàn, không ngờ cô có thể bỏ xe lăn mà đứng dậy được.

Ông cụ lên tiếng đầu tiên, ông nhìn cô, “Diệp Diệp, chân cháu khỏi rồi ư?”

Lê Diệp đáo, “Chưa khỏi hẳn ạ…”

“Sắp khỏi rồi ạ, đang tập dùng gậy.” Doãn Chính Đạc có vẻ tràn đầy tin tưởng.

“Chị.” Doãn Chính Đạc dắt Lê Diệp đến cạnh Doãn Kính Lam, “Lê Diệp chọn quà cho chị này.”

Lê Diệp giơ chiếc hộp trong tay ra, “Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

Doãn Kính Lam nhận lấy, nhìn cô một cái, rồi đáp với vẻ hững hờ, “Ồ.”

“Mở ra xem xem.” Doãn Chính Đạc giơ chiếc hộp lên.

Doãn Kính Lam mở ra, nhìn thấy cặp vòng đáng yêu, có vẻ cũng khá thích, chị ta cầm chiếc vòng lên xem.

“Là vòng đôi mẹ con.” Lê Diệp nói.

“Đáng yêu quá, Đoãn Đoan, lại đây cậu đeo cho.” Doãn Chính Đạc cầm chiếc vòng ngắn lên, gọi cô bé đang ngồi bên cạnh ăn vụng bánh ga-tô đến. Đoan Đoan chạy đến với cái miệng dính đầy bơ.

Bế con bé lên, Doãn Chính Đạc đeo vòng cho nó, chỉnh chỉnh lại, “Đẹp lắm… Đoan Đoan có thích không?”

Đoan Đoan là một đứa trẻ ngây thơ, không có thói xấu ngạo mạn hay xấc láo, nó cầm lấy cái vòng, “Thích ạ! Cháu cảm ơn cậu út!”

Nói xong, nó thơm anh một cái, cọ cho anh dính đầy mặt bơ.

Một người đàn ông lạnh lùng nhưng trước mặt đứa nhỏ lại vô cùng hiền hòa, Đoan Đoan ôm cổ anh đùa nghịch, lại nhìn thấy Lê Diệp thì liền chào, “Cháu chào mợ!”

Tim Lê Diệp khẽ run lên, nhìn đứa nhỏ, ánh mắt cô trở nên vô cùng phức tạp.

“Thôi, mau ra ăn cơm đi.” Khang Đức Văn đứng bên cạnh, cười ha hả, đưa tay đặt lên vai Lê Diệp, “Cậu hai, em dâu, ngồi xuống đi.”

Lê Diệp lùi lại, tránh bàn tay hắn, quay đầu nhìn hắn hằm hằm.

Hắn vẫn cười, gọi cả nhà như thể không có chuyện gì, “Hôm nay cậu hai phải uống thêm mấy ly đấy, lúc nào về bảo tài xế lái xe.”

Doãn Chính Đạc quay lại kéo Lê Diệp, nhìn vẻ mặt cô không tốt, anh liền hỏi, “Sao thế?”

Lê Diệp ôm lấy cánh tay anh, đi theo sát anh.

Chính anh lại bị hành động của cô kích động, anh cho rằng cô không thoải mái khi ở đây, liền cười nói, “Không có gì đâu, ăn cơm xong chúng ta đi luôn, tôi không uống nhiều đâu.”

Ngồi xuống, cả nhà bắt đầu ăn cơm.

Nếu như không có Lê Diệp, thì đây sẽ là một gia đình rất hòa hợp. Trần Oanh rất yêu con trai, Doãn Kính Lam cũng thương em trai, mặc dù Doãn Chính Đạc không nói được những lời làm người khác vui, nhưng trong lòng anh, phân lượng của người nhà vẫn luôn không hề thay đổi.

Họ nói về chuyện công ty, tương lai, kế hoạch, còn bàn chuyện thời sự, thời cuộc, chính trị, tầm nhìn khá rộng.

Lần đầu tiên Lê Diệp lắng nghe một cách tỉ mỉ, cô phát hiện mình và gia đình này thật ra không hợp chút nào.

Doãn Chính Đạc gắp thức ăn cho cô, cô nhìn đồ ăn trong bát, cảm thấy rất lạ mắt.

“Nấm dạ dày dê, thử đi.” Anh nhìn cô cầm đũa, nhìn cô ăn, nhìn cô để lộ ra vẻ thích mùi vị đó.

“A Đạc.” Trần Oanh thấy anh chăm sóc Lê Diệp thì không mấy thoải mái, “Lần trước con nói muốn qua lại với Vinh Phong để kí hợp đồng, giờ đã ổn chưa?”

Cả nhà đều nhìn Doãn Chính Đạc, đây không phải là vấn đề nhỏ, những người có mặt đều cần thận trọng.

“Đang cân nhắc công ty khác, còn phải so sánh đã.”

“Con phải thận trọng, chúng ta trước nay đều chọn bên Vinh Phong, giờ mà đổi thì mạo hiểm không ít đâu.”

“Con có dự tính riêng.” Doãn Chính Đạc rất điềm tĩnh.

Ông cụ lại có vẻ rất tin anh, “Mặc dù Vinh Phong đã hợp tác với chúng ta lâu rồi, nhưng mấy năm nay chất lượng nguồn hàng không như trước nữa, ông tán thành đổi đơn vị cung cấp hàng. A Đạc, cháu phải nắm chắc thành công, ông tin vào mắt nhìn của cháu.”

Doãn Chính Đạc gật đầu, lúc trước là ông buông tay thì anh mới có thể nhanh chóng trở thành trụ cột của công ty.

“A Đạc, nghe nói cậu có ý định hợp tác với Tất Thắng, họ ra điều kiện thế nào?” Khang Đức Văn uống một ngụm rượu, thuận miệng hỏi.

Lê Diệp nhìn hắn, con người này quả thật là tâm cơ thâm sâu đến mức đáng sợ. Với vợ, hắn là kẻ bảo gì nghe nấy, với chuyện công ty thì không tranh không giành, luôn luôn nghe theo sự lựa chọn của Doãn Chính Đạc. Không ai tin được, trong thâm tâm hắn lại ẩn chứa suy nghĩ bỉ ổi, hắn căn bản không phải là kẻ làm theo sự ra lệnh của người khác, dã tâm của hắn rất lớn, hắn muốn chiếm được nhiều thứ hơn từ nhà họ Doãn.

Ánh mắt đảo qua Lê Diệp, Khang Đức Văn không hề coi cô ra gì. Chẳng dễ dàng gì được gả vào nhà quyền thế, đương nhiên cô ta sẽ phải liều mạng để giữ lấy địa vị đang có, không thể để lộ chuyện kia ra được, cô ta chỉ có điên mới dồn mình vào đường chết.

Doãn Chính Đạc đặt tay lên mép bàn, thần thái ung dung, “Còn đang cân nhắc, Tất Thắng chỉ là một trong số các đối tượng để cân nhắc thôi, đám cấp dưới còn đang phân tích, cuối cùng thì hợp đồng phải ký từ mươi năm trở lên.”

“Phải phần tích thật tỉ mỉ, hiện giờ thị trường biến động lớn như vậy, hai năm nữa, tình hình thế nào chẳng ai mà nhìn thấu được.” Khang Đức Văn tỏ vẻ đăm chiêu.

Nói chuyện công việc một lúc, mọi người lại chuyên tâm ăn cơm. Sau bữa cơm, Đoan Đoan nhặng lên không cho Doãn Chính Đạc về. Có lẽ con bé là người duy nhất có thể sinh sự vô cớ với Doãn Chính Đạc mà không bị anh mắng.

Kéo anh về phòng trẻ, Đoan Đoan lấy hộp mảnh gỗ ra đòi Doãn Chính Đạc xếp tòa thành. Dù vừa rồi uống không nhiều, nhưng cũng hơi váng đầu, Doãn Chính Đạc ngồi xuống tấm thảm dưới đất, xếp đồ chơi cho con bé, tiện thể để tỉnh rượu luôn.

Ông cụ gọi Lê Diệp qua, Doãn Chính Đạc không hề lo cô sẽ chịu ấm ức gì. Thái độ của ông với Lê Diệp rất rõ ràng, chỉ cần Doãn Chính Đạc thích, thì cô chính là cháu dâu của ông.

Trong phòng trẻ, Doãn Kính Lam nhìn em trai nô đùa cùng con gái, đóng cửa lại rồi bưng hoa quả vào.

Đưa cho anh một miếng lê, Doãn Kính Lam ngồi xuống, nhìn cô con gái trèo lên trèo xuống trên người anh, liền than, “A Đạc, em định sống cả đời với Lê Diệp sao?”

Doãn Chính Đạc không lên tiếng. Một đời quá dài, trước nay anh chưa từng nghĩ xa như vậy, cái anh muốn không phải là ngày mai, mà là hôm nay, là hiện tại.

“Chị không rõ cách nghĩ của em, em hận Lê Diệp hay yêu Lê Diệp, chị không đoán ra.” Doãn Kính Lam nhìn em trai, ánh mắt anh nhìn Lê Diệp quá sâu xa, khiến người ta hoàn toàn mơ hồ.

Có điều, anh có biết trong lòng Lê Diệp vẫn luôn nhớ đến anh bạn trai cũ còn đang ngồi tù không?

Chị ta và Trần Oanh dùng tiền mà Lê Diệp vẫn không chịu đi, vậy mà lại chịu rời bỏ anh với điều kiện cứu được Hạ Tùng Đào ra ngoài. Trần Oanh cũng đã dùng nhiều cách để nghe ngóng, vụ án năm đó tương đối nổi tiếng, dùng quan hệ để giảm mười năm án tù cho anh ta không phải là chuyện thực tế.

“Cậu ơi, cháu muốn có em trai.” Đoan Đoan ôm cổ Doãn Chính Đạc, “Cậu sinh em trai cho cháu đi.”

Doãn Chính Đạc nhìn đứa nhỏ, véo véo khuôn mặt nó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khẽ.

“Tại sao không thích em gái?” Anh nói với đứa nhỏ.

“Cháu là em gái rồi mà, thế nên cháu thích em trai.” Đoan Đoan cọ cọ vào mặt anh, râu của người đàn ông lại trở thành trò chơi cho đứa nhỏ.

“Đoan Đoan, đừng quấy cậu nữa.” Doãn Kính Lam bế con gái lên, “Ra xem bố đang làm gì, để mẹ với cậu nói chuyện một lát.”

Đoan Đoan rất nghe lời, ôm đồ chơi chạy ra ngoài.

Doãn Kính Lam đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh em trai, do dự một lát rồi đột nhiên nhỏ giọng nói, “A Đạc, chị không biết nên nói với ai… Chị nghi…anh rể em có người khác ở bên ngoài.”

Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Sao lại nói thế?”

Mắt chị ta hồng hồng, “Có thể là chị đa nghi…Dạo này anh ấy rất hay về muộn, có một hôm anh ấy đang tắm thì có điện thoại, chị định xem xem thì anh ấy căng thẳng chạy ra, từ đấy đến giờ, anh ấy không để điện thoại rời người.”

“Dạo này công ty hơi nhiều việc, em cũng hay phải đi họp vào lúc tối muộn, bận việc công ty, anh ấy không để điện thoại rời người cũng là bình thường.” Doãn Chính Đạc thử giải trừ nỗi hoài nghi của chị.

Chị ta lắc đầu, “Chị cũng biết, chị cũng từng nghĩ đến những điều đó, nhưng mà A Đạc, trực giác của người phụ nữ bảo chị rằng, anh ấy không đối xử với chị như trước đây nữa…”

Đàn ông không mấy tin vào chuyện trực giác của phụ nữ, dùng cái này để phán đoán thì lại càng vô lý.

Doãn Kính Lam không biết nói sao cho rõ, chị ta biết bản thân mình đa nghi, vì gia thế của Khang Đức Văn không hiển hách, ban đầu muốn cưới hắn, gia đình cũng phản đối rất nhiều, nhưng chị ta vẫn kiên trì, cũng tin chắc rằng người đàn ông này không phải nhòm ngó vào điều kiện của mình. Chỉ đơn thuần vì yêu nên mới ở bên nhau, kết hôn được vài năm, có Đoan Đoan, cả hai vẫn ngọt ngào tình tứ, Khang Đức Văn rất quan tâm chị ta, trước giờ chưa từng cãi cọ, ngày lễ lớn nhỏ gì cũng chuẩn bị chu đáo quà tặng. Niềm hạnh phúc của chị ta, người nhà đều có thể nhìn thấy qua đôi mắt, người hay soi mói như Trần Oanh mà cũng đã chấp thuận cậu con rể này, coi hắn như con cái ruột thịt.

Từ trước đến nay, Doãn Kính Lam chưa từng nghĩ rằng, có một ngày chồng mình có lỗi với mình. Tâm trạng của chị ta hiện giờ vô cùng mâu thuẫn, vì quá sợ bị mất đi, cho nên không dám tin vào khả năng đó. Có điều, vì quan tâm, nên mới không kiềm chế được mà suy tính được mất.

Nhìn dáng vẻ bất an của chị ta, Doãn Chính Đạc ngồi thẳng dậy, “Chị muốn em điều tra cho rõ ràng sao? Hay là muốn em nói chuyện với anh ấy, để anh ấy sau này chú ý một chút?”

Doãn Kính Lam không có chủ ý rõ ràng, “Chị cũng không biết nữa, A Đạc, em nói xem anh ấy có phải dạng người đó không? Chị có hỏi người ở công ty rồi, có mấy tối anh ấy nói phải đi họp, nhưng thật ra anh ấy đã rời khỏi công ty từ rất sớm. Lần anh ấy bị thương, chị đến hỏi thăm ở bệnh viện, bác sĩ nói miệng vết thương của anh ấy không đều, là vết cắt do thứ giống với dao ăn, hơn nữa lại là vết đâm trực diện, không giống như kiểu do bọn cướp gây ra.”

Ánh mắt Doãn Chính Đạc lạnh đi, nhưng ngữ khí thì lại bình tĩnh, “Không hẳn thế, có thể còn khả năng khác… Đừng nghĩ lung tung, anh ấy có chị và Đoan Đoan, không có lý do để chơi bời linh tinh. Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy.”

Doãn Kính Lam vẫn lo sợ, liền kéo anh lại, “Em đừng kể suy đoán của chị cho anh ấy, chị không muốn anh ấy biết rồi lại giận chị.”

Người phụ nữ bình thường luôn đầy kiêu hãnh, trong chuyện tình cảm lại hèn mọn đến vậy, Doãn Chính Đạc nhìn chị gái, trong lòng khó tránh khỏi sự bất bình vì dáng vẻ đó của chị.

“Yên tâm, em biết cân nhắc, anh ấy biết thân phận của mình, chuyện khác người, anh ấy không có gan làm đâu.” Bỏ miếng gỗ xuống, ánh mắt Doãn Chính Đạc trở nên lạnh lẽo vô cùng.