Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 84: Rõ ràng như thật




Biển Aegean.

* Biển Aegean là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ.

Choán cả tầm mắt là sắc lam trong suốt và sắc trắng tinh khôi. Bầu trời, nước biển, núi đồi, hòa thành một khối khiến người ta không nhìn được tới tận cùng.

Ngồi ở cạnh chiếc bàn tròn, đeo cặp kính mát màu trà, những ngón tay dài bưng tách cà phê lên, đưa đến bên miệng nhấp một ngụm. Gió biển rất dễ chịu, mọi thứ đều vô cùng hài hòa. Nhưng sắc mặt anh không có lấy nửa điểm vui vẻ. Từ lúc đến đây, gương mặt anh vẫn cứ hững hờ, vô cảm.

Cách đó không xa, tổ làm phim đang làm việc, đạo diễn cao giọng nói, “Cắt!”

Quay phim xong, mọi người chuẩn bị kết thúc công việc.

Nhấc tà váy lên, cô gái xinh đẹp bước tới, ngồi cạnh chiếc bàn tròn, bưng cà phê lên uống một ngụm rồi lè lưỡi, “Lạnh thế…”

Doãn Chính Đạc khoanh tay, không nhìn cô ấy mà quay đầu nhìn ra ngoài khơi xa.

Diệp Cẩm Lan nói chuyện mà lại bị anh phớt lờ nên hơi bực tức, “Này…là người của công ty anh làm hỏng cuộn phim đấy nhé. Giờ đang là kỳ nghỉ của em mà lại phải quay lại một lần nữa cho anh, thù lao không trả thêm nhiều mà còn trưng ra cái vẻ mặt đấy!”

Doãn Chính Đạc quay đầu lại, ánh mắt rơi trên cổ tay cô ấy.

Diệp Cẩm Lan thấy anh nhìn mình chằm chằm, lát sau mới hiểu ra, “Em…Tại anh nói, cái mà anh mua cho vợ bị mất rồi nên em mới nhờ người ta lấy cho một cái, thật sự rất thích loại này.”

Doãn Chính Đạc đưa tay giật cái vòng kia ra, ném thẳng xuống biển.

“Doãn Chính Đạc!” Diệp Cẩm Lan tức điên lên, bám vào lan can nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, bực bội mắng anh, “Dựa vào cái gì mà anh vứt đồ của em! Cái của anh làm mất rồi, vợ anh lại chưa nhìn thấy, tại sao lại không cho em mua một cái!”

Anh hờ hững nhìn ra ngoài biển, “Nhìn ngứa mắt.”

“Thần kinh!” Diệp Cẩm Lan đập bàn, “Anh bị vợ cho leo cây là đáng đời! Tính tình nhỏ nhen! Đáng ghét!”

Đôi mắt dưới cặp kính của anh lóe ra ánh nhìn lành lạnh. Anh mới liếc cô ấy một cái mà luồng khí lạnh đã tản khắp tứ phía.

Diệp Cẩm Lan không sợ anh, vẫn đắm chìm trong nỗi xót xa vì bị mất món đồ yêu quý, lại quở trách anh, “Không dịu dàng chút nào hết, không biết thế nào là tôn trọng phụ nữ, vợ anh lấy phải anh đúng là xui xẻo!”

Doãn Chính Đạc bưng cốc lên nhấp một ngụm cà phê, “Xui xẻo cũng không đến lượt em.”

“Anh!” Diệp Cẩm Lan thật muốn hắt cốc cà phê vào mặt anh, tức giận đến mức run lên, “Em không tốn công vô ích giúp anh nữa! Anh có thế nào cũng là đáng đời!”

Sắc mặt anh lạnh tanh, có vẻ như chẳng kiêng nể ai hết.

Diệp Cẩm Lan thấy anh tỏ thái độ như vậy thì lại ngồi vào chỗ như không có việc gì, hừ lạnh, “Anh mà cứ giữ cái thái độ này thì còn thê thảm hơn đấy! Em đợi xem anh thành trò cười!”

Anh ngửa đầu, đón làn gió biển ùa đến, ngắm nhìn đàn hải âu.

“Sớm muộn gì vợ cũng chạy mất!” Cô ấy hung dữ nguyền rủa.

Doãn Chính Đạc xoay xoay cái cốc, coi như không nghe thấy gì.

Một nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng lại khiến người ta chẳng có lòng nào thưởng ngoạn. Rõ ràng là rất đẹp, nhưng lại gợi cảm giác đơn điệu chẳng khác gì bức vẽ trắng đen.

Ở nhà đã gọi điện báo, Lê Diệp tự về vào lúc tối muộn, không xảy ra chuyện gì, cơ thể cũng không chút sây sước, lúc về nhà chẳng nói gì mà về phòng ngủ luôn, như thể quên mất chuyến bay bị lỡ.

Doãn Chính Đạc không quan tâm đến cô nữa, cô muốn đi đâu thì tùy, anh mà còn xen vào nữa thì đúng là điên thật luôn.

***

Con đường về vùng nông thôn khá khó đi, người tài xế lái taxi luôn miệng phàn nàn.

Rốt cuộc cũng đến nơi, Lê Diệp trả thêm chút tiền, đối phương mới chịu ở yên đó đợi cô trong chốc lát.

Xuống xe, tài xế còn giúp cô bê mấy túi gạo, mì, dầu mỡ vào. Lê Diệp gõ cửa, “Bác Tôn? Có nhà không ạ?”

Gõ một lát mà không có ai đáp, người tài xế có chút sốt ruột liền đẩy đẩy cánh cửa, “Chẳng phải là không khóa sao! Mau vào đưa đi, tôi đang vội đây!”

Lê Diệp theo anh ta mang đồ vào, vừa bước được vài bước thì từ bên trong ào ra một đám người, vây quanh Lê Diệp như hung thần.

Người tài xế sợ đến mức kêu to, “Không liên quan đến tôi nhé! Tôi chỉ là tài xế taxi thôi đấy!”

Tôn Thắng Quốc cũng chạy ra, hai mắt ươn ướt, “Không liên quan đến cô gái này! Giấy tờ nhà tôi đã để lại hết cho các anh rồi, tôi sẽ kiếm tiền trả nốt, mấy người cho tôi thở chút đi!”

“Nhìn xem, cô ta mang nhiều đồ đến thế này, không phải họ hàng thì cũng có quan hệ tốt…Cô! Tiền nợ của họ, cô mau chóng trả hộ đi!”

Lê Diệp nhìn khung cảnh hỗn độn, vừa rút ví ra vừa nói, “Ở đây tôi có một ngàn…”

Còn chưa nói xong, ví tiền đã bị giật mất, Lê Diệp muốn lấy lại cũng không được. Có gã dữ dằn nói, “Một ngàn! Cô bố thí cho ăn xin à!” Vừa nói, gã vừa ném ví của cô lên, bao nhiêu tiền ở trong đều bị rơi ra, chiếc ví bay lên không trung rồi rơi xuống đất. Lê Diệp vội vàng ngăn lại, “Dừng lại! Các anh làm thế này là ăn cướp đấy!”

Mấy gã kia nhìn thấy nhẫn và vòng trên tay cô thì hai mắt đều sáng rực lên…

Bất kể nó có giá trị bao nhiêu, chỉ cần nhìn qua đã biết là thứ tốt. Mấy tên đó lao về phía trước, Lê Diệp cảm thấy tay đau nhói, cúi đầu nhìn, những thứ trên tay đều đã bị cướp đi rồi.

Cô kích động nhào qua, “Trả lại cho tôi!”

Tên cướp được nhẫn đẩy cô ra, thấy cô kích động như vậy thì chắc chắn đây không phải là hàng tầm thường, vội giấu vào túi quần, “Hoặc là trả tiền cho bọn tao, hoặc là lấy nhẫn thay nợ!”

Tôn Thắng Quốc cũng lao đến hòng giằng lại, nhưng bị những gã kia ghì xuống đất, không thể nào nhúc nhích được. Lê Diệp một thân một mình, cũng đành bị đùn đẩy không thương tiếc.

Mấy tên kia gỡ lấy cả đồ đạc, thoắt cái đã biến thành những kẻ cầm thú. Lê Diệp chạy không nhanh, đuổi được vài bước, gào khàn giọng mà bọn hắn cũng không ngừng lại.

Quay đầu lại nhìn Tôn Thắng Quốc, ông nằm dưới đất run rẩy đến khổ sở, Lê Diệp vội vàng bước đến gần. Dáng vẻ của ông hình như có vấn đề gì đó, cô xin người tài xế trước tiên đưa ông ấy đến bệnh viện đã.

Gặp phải nhiều tình huống khó xử, nhưng chưa từng có trường hợp nào như thế này, người tài xế không thể làm gì khác là đưa ông ấy đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Tôn Thắng Quốc được vào cấp cứu. Bác sĩ nói não hơi xuất huyết, may mà đưa đến kịp, không còn gì nghiêm trọng nữa.

Người tài xế đã đưa nạn nhân đến đây rồi, tâm lý sợ phiền phức cũng là bình thường. Lê Diệp trông Tôn Thắng Quốc, đợi ông tỉnh lại thì đi mua nước cho ông uống, khiến y tá còn tưởng cô là con gái của ông.

Uống xong thuốc, Tôn Thắng Quốc nhìn Lê Diệp, không kìm được giọt nước mắt, “Nếu bác có một đứa con gái như cháu thì chắc đã chẳng đến mức này.”

Ông kể lại tình hình dạo gần đây. Bà Tôn do lo lắng cho con trai nên đổ bệnh nặng, chữa chạy bằng cả Đông lẫn Tây y, phải chạy vạy vay mượn rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn ra đi, vừa hạ táng mấy hôm trước.

Chủ nợ thúc giục liên hồi, đồ đạc trong nhà bay biến hết, họ lấy giấy tờ nhà đi, nhưng căn nhà quá cũ nát, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Rơi vào tình hình này, Tôn Thắng Quốc trở thành người dễ bị ức hiếp, chỉ sợ nợ tiền lại hóa nợ chết, ngày nào họ cũng đến làm loạn, rút được chút nào hay chút nấy.

Lê Diệp vô cùng cảm thông. Tôn Bách Niên nói người đáng thương rất nhiều, nhưng mắt thấy hoàn cảnh như thế này, ai mà không động lòng thương cảm.

Trên cánh tay Lê Diệp có vết thương, mấy tên đó vừa hung hăng lại vừa thô bạo, rõ ràng Lê Diệp không phải người liên quan nhưng vẫn bị cướp đồ.

Lau nước mắt, Tôn Thắng Quốc nhìn Lê Diệp, “Cô gái, bác cũng chẳng sống được bao lâu nữa, bác biết cháu với anh luật sư đến hôm vừa rồi, thật ra không phải vì giúp con bác. Nó làm nhiều chuyện xấu, chắc cháu bị nó làm liên lụy hả?”

Lê Diệp không đành lòng nói cho ông biết sự thật, liền lắc đầu, “Bác yên tâm dưỡng bệnh, không có gì đâu.”

“Trước các cháu, cảnh sát cũng đến hỏi, con trai bác có quen ai tên là Hạ Tùng Đào không, bác nói là không rõ lắm, nó làm gì có bạn tử tế nào cơ chứ.” Tôn Thắng Quốc nhìn Lê Diệp, quả nhiên có phản ứng khác thường.

Thở dài, Tôn Thắng Quốc thẳng thắn, “Bác biết Hạ Tùng Đào, nó với thằng Tôn Siêu có quan hệ tốt lắm…nó cũng là đứa duy nhất qua lại với thằng Tôn Siêu mà được bác khen.”

Lê Diệp hồi hộp nhìn Tôn Thắng Quốc, ông nằm đó, thong thả nói, “Bọn nó không hay gặp nhau, thỉnh thoảng Hạ Tùng Đào mang đồ đến, còn cho bác tiền nữa…Tôn Siêu từng xuống sông cứu nó, nó vẫn mang ân suốt đến tận giờ, tốt thật đấy.”

Lê Diệp nhìn Tôn Thắng Quốc, trống ngực dồn mãnh liệt, cô có dự cảm, chân tướng đang dần rõ ràng như thật rồi…

“Khoảng hai năm trước, có một lần Hạ Tùng Đào đến nhà bác, nó với Tôn Siêu uống rượu, hình như lúc đó Hạ Tùng Đào gặp chuyện không vui, hai đứa uống đến tạn khuya, uống nhiều lắm. Bác nghe thấy Tôn Siêu nói muốn thay nó trút giận. Sáng hôm sau, bọn nó đã đi rồi, đến tối thì Tôn Siêu vội vàng về thu dọn đồ đạc, bảo là phải đi xa làm việc, còn dặn hai bác không được nói cho ai biết chuyện nó quen biết với Hạ Tùng Đào…Một thời gian sau, bác đọc được tin Hạ Tùng Đào vào tù vì đốt bãi xe của người ta, thậm chí còn ngồi tù nhiều năm, là tội nặng.” Tôn Thắng Quốc thở dài, “Nhưng mà bác đoán, chuyện đó không phải do Hạ Tùng Đào làm, nó không giống loại người mất lý trí như vậy. Buổi sáng hôm đấy, bác còn nhớ rõ ràng là Tôn Siêu mang cả một thùng xăng đi.”

Trống ngực dồn lên tận cuống họng, Lê Diệp nhìn Tôn Thắng Quốc, “Bác Tôn, bác có đồng ý nói như vậy trước mặt cảnh sát không ạ? Như vậy có thể sẽ khiến con bác…”

“Bác không muốn người tốt bị đổ oan, người làm sai mới đáng bị trừng phạt.” Tôn Thắng Quốc nói, “Bác đồng ý nói ra hết những gì bác biết.”

Lê Diệp dõi theo dáng vẻ kiên định của ông, âm thầm thu bàn tay lại…

Hạ Tùng Đào, có lẽ thật sự được cứu rồi.