Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 67: Hình như động lòng




Sáng sớm ngày hôm sau, ngồi trong xe, Doãn Chính Đạc cùng Khang Đức Văn đi họp.

Thấy gương mặt anh có vẻ uể oải, Khang Đức Văn trêu ghẹo, “Cậu hai, tuy là tân hôn nhưng cũng phải tiết chế, đừng để mệt mỏi quá.”

Doãn Chính Đạc khẽ nhếch khóe môi, giở tài liệu, “Giá của Vinh Phong lúc nào cũng cao, thế nên đến giờ lợi nhuận cũng chẳng được mấy, lát nữa họp, phải tìm một nhà cung cấp hàng khác.”

“Giá thị trường bây giờ đều thế, nhà cung cấp khác cũng ra giá cao, hợp tác với Vinh Phong nhiều năm, chất lượng hàng lại đáng tin.”

Nhìn đồng hồ, Doãn Chính Đạc đột nhiên gọi tài xế, “Bật tivi lên.”

Tivi trên xe được bật lên, vừa đúng tám giờ, Quan Khanh Khanh xuất hiện cùng với bộ đồ công sở, “Xin chào quý vị đến với bản tin tám giờ, mời quý vị xem tóm tắt nội dung chương trình ngày hôm nay.”

Tóm tắt chương trình, giọng nói chen ngang, “Toàn tỉnh triển khai kiểm tra thực phẩm đông lạnh, trong số ba mươi sản phẩm kiểm tra thí điểm, chỉ có bảy sản phẩm đạt tiêu chuẩn…Cục cảnh sát phá thành công vụ án đột nhập trộm cắp…Viện bảo tàng tiến hành hiện đại hóa toàn diện…”

Thấy anh nghe rất chăm chú, Khanh Đức Văn cảm thấy thú vị, “Tôi bảo này cậu hai, lúc kết hôn hình như tính tình cũng thay đổi thì phải, mấy tin tức nhạt nhẽo này mà cậu cũng xem?”

Doãn Chính Đạc không nói chuyện, vẫn nghiêng tai chăm chú nghe.

“Phóng viên đưa tin từ công trường thi công, công trình trạm tàu hỏa ngầm từ quảng trường thành phố tạo thành hành lang quan trọng cho khu vực trung tâm đang được tiến hành, dự kiến đến tháng Mười là có thể hoàn thành.”

Đột nhiên Khang Đức Văn tỏ vẻ nghi hoặc, “Chờ chút…cái giọng này…”

Khóe miệng Doãn Chính Đạc hơi cong lên, anh cúi đầu giở tài liệu.

Khang Đức Văn vắt óc suy nghĩ, “Sao quen thế nhỉ, cái giọng này nghe thấy ở đâu rồi ấy, sao nghĩ mãi không ra.”

Viên tài xế không nhịn được, nhắc nhở, “Tai anh Khang tinh thật đấy, thấy quen là tại vì giọng nói này của em dâu anh mà.”

Khang Đức Văn kinh ngạc, “Em dâu?” Nói rồi anh ta lại nhìn Doãn Chính Đạc, “Là…Lê Diệp?”

Doãn Chính Đạc thản nhiên gật đầu, “Cho cô ấy đi kiếm việc làm, ngồi ở nhà hóa mốc meo ra.”

Khang Đức Văn chợt hiểu ra, “Chẳng trách lại quen tai thế…Mà, giọng em dâu nghe êm tai thật đấy, làm việc này công nhận hợp.”

Doãn Chính Đạc không nói nữa, bản tin tám giờ theo hai người đến tận công ty.

***

Sáng thức dậy, hai mắt Lê Diệp không tránh khỏi hơi sưng phù, may mà không quá nghiêm trọng, trang điểm một chút là có thể che lấp được.

Cô đến đài truyền hình, vào phòng làm việc, chủ nhiệm vô cùng vui vẻ ra đón, “Lãnh đạo xem chương trình sáng nay, khen cô hết lời, khán giả cũng phản hồi rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé…”

Lê Diệp thở phào, với công việc, cô không chịu được nếu không làm thật nghiêm túc, không thể làm đến mức tốt nhất nhưng vẫn phải cố gắng ở mức cao nhất.

Lúc nghỉ trưa, Quan Khanh Khanh không cần ra ngoài, rốt cuộc hai người cũng có thể ngồi tâm sự với nhau.

Lê Diệp kể qua hai năm của cô, còn hai năm của Quan Khanh Khanh thì lại vô cùng phong phú.

“Diệp Nhi, mình cảm thấy cậu cứ ở hậu đài thì phí quá, hình tượng của cậu tốt, đáng nhẽ nên ra trước ống kính.”

Lê Diệp cười khổ, “Làm gì có ai ngồi xe lăn xuất hiện trước ống kính chữ, mình thu âm kịch bản thôi cũng được rồi, ra ngoài áp lực lắm.”

“Áp lực không lớn thì tiền đồ cũng không lớn theo.” Quan Khanh Khanh giễu cợt cô, “Còn trẻ thế này, sao lại không phấn đấu chứ.”

Lê Diệp lắc đầu cười cười, không nói lời nào.

“À, quên không hỏi cậu, cái nhẫn này của cậu, là nhẫn cưới à?” Quan Khanh Khanh nhìn chiếc nhẫn kim cương của cô, cười hỏi.

Xoay tròn chiếc nhẫn với vẻ mất tự nhiên, Lê Diệp lắc đầu, “Giả đấy, đeo chơi thôi.”

“Khinh mình không nhìn được hàng à, làm gì có đồ giả nào mà lại được thế này, mình cũng lượn đi mua sắm đến nhẵn mặt cửa hàng rồi.”

Lê Diệp cười với vẻ miễn cưỡng. Doãn Chính Đạc không cho tháo nhẫn xuống, cô cũng chẳng muốn lừa mình dối người, tình huống đã thế này rồi, cô có trốn tránh cũng vô dụng.

“Anh ta đối xử với cậu cũng tốt đấy chứ…” Quan Khanh Khanh nhìn cô, gương mặt đầy vẻ vui mừng.

Lê Diệp không biết sao cô ấy lại nói vậy, chẳng thể nói lại được, chỉ lắc đầu.

“Lại còn chối, chỉ riêng đôi giầy này của cậu đã bằng hai tháng tiền lương của mình rồi.” Quan Khanh Khanh không nhịn được liền hỏi, “Anh ta là ai thế? Cậu quen ở nước ngoài à?”

Lê Diệp không ngờ đồ trên người mình lại quý giá đến vậy. Cô không mang hành lý về nước, hai bộ quần áo lấy từ phòng cũ ở nhà họ Lê, đều là hàng bình dân cả. Đến nhà Doãn Chính Đạc, đồ dùng đều do anh chuẩn bị, cô không thể không mặc quần áo nên đành phải nhận.

“Thôi thôi, bất kể thế nào, mình cũng mừng cho cậu.” Thấy cô không muốn nhắc đến, Quan Khanh Khanh cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Đối với cuộc hôn nhân này, từ trong lòng Lê Diệp đã không thừa nhận, cô lại càng không muốn nhắc đến nó với người khác.

“Còn cậu?” Lê Diệp nghĩ đến thành tích của cô ấy, “Phương diện tình cảm ổn định rồi chứ?”

“Mình ngày nào cũng bận bịu, chẳng còn thời gian cho chuyện tình cảm nữa.” Quan Khanh Khanh xua tay, “Ngày trước, người mình yêu thì không thích mình, giờ người yêu mình thì mình lại không vừa mắt, tạm thời không nghĩ đến, cứ chuyên tâm làm việc đã.”

Lê Diệp còn nhớ hồi đi học, cô ấy có thầm mến một người rất lâu, khi ấy người đó đã có bạn gái, giờ xem ra, sự thầm mến đó không có kết quả gì rồi.

Đang trò chuyện, bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng, “Cô Diệp, chuyện ngày hôm qua, tôi xin lỗi!”

Lê Diệp hoảng hồn, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là cô gái trẻ kia.

Quan Khanh Khanh nhìn đối phương, vừa nhận ra liền bực bội hỏi, “Tiểu Đan? Cô làm gì thế?”

Tiểu Đan nhìn Lê Diệp, rồi khom người, “Hôm qua ở nhà ăn tôi không nên nói chuyện vô lễ với cô như vậy, xin lỗi, xin cô tha lỗi cho tôi.”

Giờ Lê Diệp mới nhớ ra, cô ta chính là người mà hôm qua tại nhà ăn đã yêu cầu cô mang đồ ăn ra khỏi bàn.

Cô lắc đầu, tỏ vẻ bất ngờ bởi lời xin lỗi trịnh trọng của đối phương, “Không có gì, không cần xin lỗi đâu.”

“Cần, cần chứ, cô tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không cố ý mạo phạm đến cô.” Ánh mắt Tiểu Đan đầy vẻ khẩn cầu.

Lê Diệp thấy cô ta như vậy thì không thể làm gì khác là nói, “Thật sự không có gì mà, tôi không để ý, cô cũng không phải để bụng đâu.”

Tiểu Đan thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là cô thật sự không tức giận nữa?”

Lê Diệp xác nhận lại một lần nữa thì cô ta mới yên tâm rời đi. Quan Khanh Khanh thấy vẻ mặt khó hiểu của Lê Diệp liền cười, “Kệ cô ta, bây giờ có nhiều người mới vào đài truyền hình, thế mà đã cảm thấy mình ngồi ở ngôi cao nhất rồi, làm việc cũng chẳng tử tế gì, dạy cho một bài cũng được.”

Lê Diệp không rõ ý của cô, còn chưa kịp nói thì từ ngoài cửa đã truyền vào âm thanh không nhỏ.

Một đám người tiến vào, nhiều nhân viên giơ điện thoại di động lên chụp liên tục, những người bám theo sau cũng đầy vẻ hưng phấn.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, người chạy đến xem không ngớt.

Quan Khanh Khanh nhìn, “Diệp Cẩm Lan đến ghi hình một chương trình ấy mà, làm cho cả đài náo nhiệt như đón tết ấy.”

“Diệp Cẩm Lan?” Lê Diệp mới về không lâu, bản thân lại không mấy quan tâm đến giới giải trí, vậy nên hoàn toàn lạ lẫm với cái tên này.

“Ngôi sao nổi tiếng đấy, hiện giờ có một bộ phim đang phát ở đài mình.”

Lê Diệp đưa mắt nhìn ra xa, trong đám người đang di chuyển, cô loáng thoáng nhìn thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp, đeo kính râm, choàng khăn, khí chất quả thật đầy kiêu kỳ.

Xế chiều, công việc hoàn thành rất thuận lợi, tan ca, cô tưởng tài xế sẽ đến, không ngờ Doãn Chính Đạc lại gọi điện nói là sẽ tới.

Tối qua anh vừa nổi trận lôi đình, còn tưởng anh tức giận đến mức không buồn về nữa.

Vào thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, vừa lúc Doãn Chính Đạc tới. Anh đưa cô lên xe. Xe lăn đã đổi sang loại nhẹ nhất nhưng chung quy vẫn thật phiền phức, gập ra gập vào, kiểu gì cũng không bằng được hai cái chân.

Lên xe, anh không hề giận dữ nữa mà cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe.

Bên cạnh xe đột nhiên có một bóng dáng lao đến, Doãn Chính Đạc đạp mạnh chân phanh, người đó bám vào cửa sổ rên khóc, “Cô Diệp, cô đi nói chuyện với lãnh đạo đi, tôi không thể không có công việc này được, gia đình tôi còn trông chờ vào tiền lương của tôi để trả tiền thuê nhà. Hôm qua óc tôi bị úng nước nên mới nói năng với cô như vậy, tôi xin lỗi, tôi thật sự không dám thế nữa đâu! Cô tha thứ cho tôi đi, xin cô đấy!”

Lê Diệp nhìn Tiểu Đan đứng ở ngoài. Trưa nay cô ta đã khúm na khúm núm, mình nói là không để ý rồi, sao giờ lại vẫn khóc lóc thế này?

Cô định mở cửa xe thì Doãn Chính Đạc liền nắm tay cô lại, đôi mắt sau cặp kính mát lạnh lùng một cách lạ thường, “Không phải lo chuyện đâu đâu đâu.”

Tiểu Đan thấy cô không nói lời nào thì lại cầu xin, “Cô Lê, xin cô thương tôi, đến nói với lãnh đạo đừng đuổi việc tôi. Tôi làm việc chăm chỉ, không có lý nào lại đuổi tôi! Nếu tôi bị đuổi, sau này sẽ khó mà tìm được việc. Cô có tiền có thế, đâu cần phải so đo với tôi!”

Lê Diệp chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc, “Là anh?”

Anh từ chối cho ý kiến, giậm mạnh chân ga, xe chạy như bay, nháy mắt đã bỏ xa Tiểu Đan.

Lê Diệp tức giận, “Anh cũng nghe thấy mà, cô ấy phải nuôi gia đình, một việc nhỏ thôi, cần gì phải so đo?”

Anh thản nhiên nắm vô lăng, “Ông nội tôi từng nói với tôi, nếu có người đủ can đảm trợn trừng mắt nhìn cháu, thì phải đánh cho người đó không dám nhìn thẳng vào cháu, nếu không có một ngày, kẻ đó sẽ cưỡi lên đầu cháu mà đi tiểu.”

Lê Diệp quả thực không thể tin nổi có phương pháp giáo dục như vậy, “Cho dù có người trợn trừng mắt thì cũng là với tôi, tự tôi xử lý.”

Lê Diệp không muốn nghe thấy đề tài này nữa, xoay mặt đi, lặp lại như cũ, “Tôi không cần lễ cưới.”

“Chờ cô có năng lực cưỡi lên đầu tôi rồi hẵng phát biểu ý kiến.” Anh khinh khỉnh.

Lê Diệp không muốn cãi cọ với anh nữa, anh vốn không cần ý kiến của người khác mà.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Lê Diệp có chút bài xích nơi này, không phải bởi con người, chỉ là chênh lệch quá lớn, đây không phải là thế giới của cô.

Đẩy cô vào cửa, bên trong, người nhà họ Doãn đều có mặt.

Đoan Đoan chạy chân sáo đến, “Cậu út!”

Vừa nói, con bé vừa lao đến chỗ Lê Diệp, Doãn Chính Đạc nhanh tay nhanh mắt bế con bé lên, “Không được chạm vào cô ấy, đến đây chơi với cậu.”

Đoan Đoan ôm cổ anh, “Cậu, ai đấy ạ? Cháu thích cô ấy.”

Bóp cái mũi nhỏ, Doãn Chính Đạc không ngờ con bé cũng biết nhìn người, “Gọi mợ đi.”

Đoan Đoan muốn ra chỗ Lê Diệp, “Mợ, cháu là Đoan Đoan ạ.”

Đứa bé rất đáng yêu, nhưng Lê Diệp không có ý định bế, vừa rồi Đoan Đoan nhào đến, cô còn né ra sau.

Không biết là do không thích trẻ con hay không thích đứa nhỏ nhà họ Doãn, Doãn Chính Đạc liếc cô một cái, cô nàng này lắm tính xấu, chẳng buồn so đo.

Tinh thần ông cụ không tệ, nhìn Doãn Chính Đạc dẫn Lê Diệp vào. Mặc dù anh cố chấp chuyện kết hôn, nhưng dù sao cũng đã theo trình tự pháp luật rồi, bây giờ Lê Diệp cũng đã là cháu dâu ông.

Lấy bao đỏ ra, ông cụ nhìn Lê Diệp, “Cái này cho cháu, coi như là quà tân hôn cho hai đứa đi.”

Lê Diệp chần chừ không đưa tay ra, Doãn Chính Đạc liền nhận lấy, cầm trong tay nằng nặng, anh cười, “Ông vung tay thoáng ghê, cháu thay cô ấy cảm ơn ông…”

Trần Oanh là người khó chịu nhất, bà vạn lần không muốn, nhưng cậu con trai lại một mực không nghe lời bà nói. Chỉ mong A Đạc suy nghĩ cẩn thận một chút, cho dù muốn chơi đùa cũng không thể dùng cách đó, bà tin là con mình sẽ không hồ đồ đến mức sống cả đời cùng đứa con gái kia.

“Bảo nhà bếp chuẩn bị cơm nhanh đi!” Trần Oanh thật sự không còn gì để nói, lại không muốn nhìn thấy cô nhiều, cơm nước xong sớm cho cô còn đi về.

Cả nhà quây quần nói chuyện, Lê Diệp ngồi trên chiếc salon bên cạnh, không nói chen vào, như thể đang lơ lửng trong một thế giới của riêng mình.

Doãn Chính Đạc vừa nghe người nhà nói chuyện vừa dùng tăm xắt thanh long thành từng miếng vuông nhỏ, chẳng mấy chốc đã đầy đĩa. Anh giơ tay đưa cho người bên cạnh.

Lê Diệp cầm trong tay, nhưng không ăn.

Doãn Kính Lam nhìn thấy hết, trong lòng khó tránh khỏi cơn bực tức. Lê Diệp dựa vào cái gì chứ, không biết là lấy A Đạc thế nào, nhưng lại cứ tỏ ra ấm ức. Từ lúc vào cửa đến giờ, Đoan Đoan thì không bế, lãnh đạm với ông nội, giờ đến A Đạc cắt hoa quả cho mà cô ta vẫn không cảm kích, quả thật là cực kỳ đáng ghét.

Giạn cá chém thớt, chị ta đấm ông chồng bên cạnh một cái, “Anh đuổi con bé kia đi đi!”

Khang Đức Văn chẳng biết phải làm sao, đừng nói mình là anh rể, đến mẹ với chị gái còn chẳng có cách nào nữa là. Đuổi Lê Diệp đi thì đơn giản, nhưng cái khó là không ai có thể khiến Doãn Chính Đạc thay đổi chủ ý được.

Bà xã vẫn không giải được cơn giận, Khang Đức Văn không làm gì được hơn là đứng dậy, đi đến đầu salon bên kia rồi ngồi xuống cạnh Lê Diệp.

Thành kiến của Khang Đức Văn với cô không tính là lớn, anh ta chưa từng xung đột với cô, mà ấn tượng của Lê Diệp với anh ta cũng không quá tệ.

Anh ta cũng biết mình không bị cô bài xích nên liền tán dóc, “Sáng nay anh với A Đạc xem bản tin tám giờ, nghe thấy đoạn em đọc, khá lắm, nghe rất tự nhiên.”

Khóe miệng Lê Diệp giật giật, “Cảm ơn anh.”

“Giọng nói của em thật sự rất êm tai, như là được trời sinh ra để làm nghề này ấy…” Khang Đức Văn cười, “Sáng nay lúc nghe thấy, anh còn bảo, sao giọng này nghe quen thế nhỉ, nghĩ mãi vẫn không ra.”

Tay Lê Diệp cầm hoa quả, ánh mắt có chút gượng gạo.

“Anh còn nghĩ, nghe quen thế, hình như là lồng tiếng trong một phim mà gần đây vợ anh đang xem trên tivi, phim gì ấy nhỉ, Mùa xuân của bách hợp?”

Lê Diệp biến sắc, quay đầu nhìn anh ta.

“Không phải, không phải, là Mùa xuân của hồng hoa.” Khang Đức Văn cười ha hả.

Lê Diệp quay đi với vẻ cứng nhắc, bàn tay cầm cái đĩa trắng bệch.

Khang Đức Văn thấy Doãn Kính Lam trừng trừng nhìn mình thì cười cười rồi đứng dậy quay lại chỗ cũ.

Ông cụ ngồi ở ghế chính giữa, “Hai mươi hai tháng sau là ngày tốt đấy, thời gian chuẩn bị cũng đủ.”

Doãn Chính Đạc không có ý kiến, “Nghe lời ông đi ạ.”

Lê Diệp không ầm lên, ngồi yên như mất hồn.

Đến bữa cơm, mọi người ngồi ăn nhưng đều ôm suy nghĩ riêng, trừ Đoan Đoan ra, chẳng ai ăn uống vui vẻ được.

Trước khi đi, ông cụ chống quải trượng tiễn họ ra, rồi còn dặn, “A Đạc này, cháu đưa Lê Diệp về nhà họ Lê một chuyến đi, gì thì gì nó cũng là con cháu họ Lê, phải nói với bề trên một tiếng, không thể không có phép tắc gì được.”

Doãn Chính Đạc đẩy Lê Diệp đi, “Cháu có tính rồi, ông yên tâm.”

Lên xe, Doãn Chính Đạc đưa cô rời đi.

Lại thở dài thườn thượt, Trần Oanh ôm ngực, “Con không hiểu ý A Đạc thế nào nữa. Con cảm thấy hình như nó động lòng với con bé kia rồi thì phải, cả một buổi tối mà hai mắt không rời con bé tí nào.”

Doãn Kính Lam cũng nói, “Cháu cũng không hiểu nổi A Đạc nữa, nó kết hôn để làm gì, trả thù Lê Diệp hay là gây phiền muộn nhà mình đây?”

Ông cụ đưa mắt nhìn chiếc xe ở phía xa, có chút hờ hững, “Nó không phải trẻ ranh lên ba, trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra đâu. Kệ nó đi, nó muốn thế nào, mấy hôm nữa là biết rõ thôi.”

Khang Đức Văn không nói gì, đứng bên cạnh vợ mà khóe miệng lộ ra nụ cười khó hiểu.