Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 55: Viên đá không ấm




Từ trên xe xuống, Doãn Chính Đạc bế cô gái chạy nhanh vào cửa bệnh viện.

Nhân viên y tế đã chờ sẵn vội vàng đẩy xe cáng tới, đặt cô gái nhẹ tênh lên trên. Chiếc sơmi trắng của Doãn Chính Đạc đã nhuộm cả một mảng đỏ.

Dọc đường vào phòng cấp cứu, nhìn tình trạng của Lê Diệp, bác sĩ cũng không kìm được một cái nhíu mày.

Doãn Chính Đạc không lao vào hỏi bác sĩ, anh cứ thế nhìn cô được đưa đi, lại quay đầu nói với y tá, “Tôi truyền máu cho cô ấy, chúng tôi cùng nhóm AB.”

Cô y tá nhìn anh một cái. Người này quá bình tĩnh, y hệt người tự sát vừa được đưa vào, không khóc cũng không hét. Trông anh không giống người phục vụ, thế nên cô chẳng hỏi cũng chẳng nói gì.

Dẫn anh vào phòng lấy máu, cô y tá kiểm tra cho anh, vừa rút máu vừa nói, “Cô gái kia có vẻ mất không ít máu, đến muộn chút nữa chắc chắn là gặp nguy hiểm rồi.”

Doãn Chính Đạc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn máu chảy vào túi nhựa.

Cô y tá hơi tò mò, vội vàng đòi truyền máu cho người bị thương, rõ ràng là quan hệ không đơn giản, nhưng tỏ vẻ không chút mất bình tĩnh như vậy thì thật hiếm thấy.

Có điều, người đàn ông này kể ra cũng đẹp trai thật, vừa nhìn đã thấy dung mạo bất phàm, cả người nhuộm máu đỏ kinh người nhưng không hề khiến người khác né tránh đưa ánh mắt về phía anh.

Bởi sự cương quyết của anh, máu được rút ra đến mức tối đa cho phép mới dừng lại. Cũng may trong bệnh viện còn có máu dự trữ, cô y tá vội vàng mang túi máu đến phòng cấp cứu.

Ngoài cửa, tài xế và người giúp việc đều không dám thở mạnh. Doãn Chính Đạc còn chưa truy cứu, nếu Lê Diệp thật sự xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều không gánh nổi trách nhiệm.

Tựa vào vách tường, Doãn Chính Đạc ôm cánh tay. Vừa rút máu, sắc mặt anh tái nhợt, nhưng anh đứng rất thẳng, không chút lay động.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nói với Doãn Chính Đạc, “Giữ được tính mạng rồi, có điều cô ấy cần nghỉ ngơi, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại được.”

Anh không lên tiếng, không tỏ vui, cũng chẳng tỏ buồn, chỉ nghiêng đầu nhìn chiếc giường được đẩy từ trong ra.

Lê Diệp đang được truyền máu, sắc mặt vẫn trắng như cũ. Anh nhìn, ánh mắt trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.

***

Phòng bệnh đơn yên tĩnh mà thoải mái, nhưng mùi thuốc thì không thể tránh khỏi.

Viên tài xế đi làm thủ tục nhập viện, mấy người giúp việc cũng chạy về nhà lấy đồ đạc rồi chuẩn bị canh để mang đến.

Từng giọt máu nhỏ vào cơ thể Lê Diệp, hình như mạch máu khô cạn đang dần căng trở lại.

Doãn Chính Đạc bước từ cửa sổ đến, hai tay đút trong túi quần, đứng yên một lúc rồi mới đưa tay ra đặt dưới mũi cô.

Từ lúc cô nằm xuống hồi chiều, đến giờ, cô vẫn như cây nến, không chút thay đổi. Nếu không phải bác sĩ nói cô còn sống, anh gần như tưởng rằng cô đã chết rồi.

Rất lâu sau, mãi cho đến khi ngón tay lạnh lẽo được hơi ấm của cô phủ lấy, anh mới cầm tay cô.

Bác sĩ nói vết cắt của cô rất sâu, phải cực kỳ muốn chết thì mới có thể ra tay nặng như vậy được. Lúc đưa đến đây, máu trong người đã chảy ra gần một nửa, chậm một chút nữa thôi, chảy nhiều hơn một chút nữa thôi, chắc chắn cô sẽ không tỉnh lại nữa.

Cơn tức giận xông vọt lên, rồi lại đi xuống, bàn tay anh rơi trên cần cổ mảnh khảnh của cô…

Năm ngón tay siết chặt lại, trên mặt anh có chút vẻ tàn nhẫn, thoáng hiện ra nỗi kích động muốn cứ như vậy mà xử lý cô. Bại dưới tay cô quá uổng phí, một hòn đá vĩnh viễn không thể nóng lên được, cô muốn chết, vậy thì thành toàn cho cô, kẻ tàn phế điên điên khùng khùng đó đưa về cũng chỉ thêm bực bội vào mình.

Đầu ngón tay siết chặt đến mức trắng toát, dưới ngón tay là mạch đập nảy lên theo quy luật. Tiết tấu nho nhỏ đó như một đốm lửa cuối cùng, giãy giụa, sắc nhọn đâm vào đầu ngón tay anh.

Giật giật mí mắt, anh thoáng buông lỏng ngón tay ra.