Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 20: Phỏng đoán đáng sợ




Trong đại sảnh, người nhà họ Lê đều bị không khí ưu thương bao phủ. Mới hừng đông mà tiếng khóc đã không ngừng, liên tiếp dồn dập, khiến tâm trạng anh vô cùng tệ.

Đứng ở một bên, Lê Tuyết Ca cúi đầu cầu nguyện, hy vọng bà nội có thể lên đường thuận lợi. Tuy rằng Lê Diệp không ở đây, nhưng cô bé cũng là người có lòng hiếu, chắc chắn bà nội có linh sẽ thấy được.

Đang ảm đạm, bỗng nhiên có tiếng lao xao, Lê Tuyết Ca quay đầu lại, xuyên qua đám đông, cô bé thấy một góc của chiếc xe lăn.

Cô bé vội vàng bước ra hai bước, trợn tròn mắt nhìn bóng dáng mới vừa xuất hiện.

Quần áo đơn giản, gương mặt trắng nõn như thường ngày, xuyên qua lớp lớp người, đúng là Lê Diệp.

Mọi người trong nhà họ Lê đều vô cùng kinh ngạc. Vì muốn cô không xuất hiện, lễ tang đã tiến hành trước một ngày, từ đầu đến cuối đều giấu rất cẩn thận, vậy mà cô vẫn đến được!

Không cho cô đến, ngoài vợ chồng Lê Minh Đông ra, thì còn là của cả gia tộc.

Cô gái này đã gây ra nỗi tổn thương sâu sắc cho người nhà họ Lê. Chuyện cô làm, đời này không ai lượng thứ được, cô là ác ma, cả gia tộc không ai muốn nhìn thấy cô.

Từ Mạn nghiến răng nghiến lợi ngăn cản, “Mày đi ngay cho tao, mày không có tư cách xuất hiện ở đây!”

Lê Minh Đông cũng tiến lên, nắm tay lại cảnh cáo, “Mày đi đi, không thì đừng trách tao không khách sáo!”

Sự ngăn cấm ấy không khiến Lê Diệp chùn bước. Cô không nhìn xung quanh mà chỉ đẩy xe lăn, từng chút một tới gần bà nội.

Bình thản như đang ngủ, bà nội rời trần thế trong giấc ngủ, không có nỗi sợ hãi và sự đau đớn bởi cái chết, phải chăng là một sự may mắn?

Lê Diệp không cảm thấy sợ hãi. Dòng kí ức này như một cục than nỏ, tản ra luồng nhiệt nóng hổi, hun nóng nội tâm lạnh lẽo của cô.

Lúc cô đói khổ, chính bà nội đã vuốt mái tóc rối tung của cô và đưa cô về nhà họ Lê. Lúc cô bị ốm, bà cực nhọc ngày đêm, dỗ cho cô uống thuốc. Lúc mọi người chỉ trỏ nói nọ nói kia, bà kiên nhẫn nghe cô nói những lời giải thích mà ngay chính cô còn thấy hoang đường…

Nhưng giờ phút này, bà nằm đó như một khối băng lạnh lẽo, không bao giờ…còn nhìn cô một cái, hay nói với cô một câu nữa.

Có phải bà đã mang theo nỗi oán trách ra đi, bởi chính cô đã hại chết cháu gái yêu quý của bà, vì để trốn tránh nên bỏ đi ngay lập tức…

Thấy cô bỏ ngoài tai lời cảnh cáo, Từ Mạn cau có, giơ tay lên định lỗ mạng vung một cái tát xuống.

Lê Diệp không tránh né, mắt cũng không chớp, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Từ Mạn.

Lê Thiên Tố đứng một bên, hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Lê Diệp là đồ đê tiện, không đáng để mọi người khó xử vì cô ta, cô ta căn bản là không biết một vừa hai phải, rõ ràng là một kẻ xấu xa mà lại đi rêu rao khắp nơi để thay đổi cái danh thối tha, chưa chi đã chạy trốn biệt tăm.

Trong lòng đang vô cùng sung sướng, cô ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía sau Lê Diệp, cùng lúc đó, cổ tay Từ Mạn bị tóm lấy.

Mọi người đều ngẩn ra, nhìn kĩ mới phát hiện đó là một người đàn ông lạ mặt.

Ánh mắt của Lê Thiên Tố nhanh chóng bị một hình ảnh khác hấp dẫn…

Doãn Chính Đạc lạnh lùng đứng ngay cạnh Từ Mạn.

Tư thái như là đứng xem một việc chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng không lâu trước đó, anh còn đứng hút thuốc ở ngoài cửa, vậy mà Lê Diệp vừa xuất hiện, anh đã quay lại trong nháy mắt.

Dõi theo nỗi tức giận chưa giấu nổi trong mắt anh, trong đầu Lê Thiên Tố đột nhiên nảy ra một phỏng đoán. Cô ta cảm thấy thật tào lao, nhưng lại không thể nào khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng…