Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 19: Ốc sên




Đi được một đoạn xa, từ trong xe, Doãn Chính Đạc nhìn bóng dáng nhỏ bé qua gương chiếu hậu. Cô ngồi trên chiếc xe lăn cồng kềnh, trông giống như một con ốc sên đáng thương.

Tốc độ xe giảm dần, anh tì vào thái dương, đôi con ngươi đen láy chứa một sự u ám khó hiểu.

Chiếc giày da sáng bóng vừa đặt lên bàn đạp phanh, từ trong gương chiếu đến một hình ảnh chói mắt. Anh nheo mắt lại, nhìn một chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh cô gái kia, bóng dáng cao lớn vừa bước xuống khiến anh phải nhíu mày.

***

Lễ truy điệu được chuẩn bị ổn thỏa, bằng hữu nhà họ Lê đến rất đông đủ, các loại xe hạng sang dừng lại trước cửa, khắp không gian mấy trăm mét vuông chật như nêm như cối.

Vừa vào cửa, Lê Tuyết Ca vừa quay đầu lại. Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng ngoài cửa đã kín người.

Vòng hoa phúng viếng đặt đầy phòng, nhưng sự phô trương đó đâu có ý nghĩa gì với người qua đời.

Trong lòng Lê Tuyết Ca vô cùng áy náy. Hôm nay là ngày hạ táng bà nội, Lê Diệp lại không hề hay biết, rõ ràng cô bé có cơ hội nói cho cô, nhưng lại ngừng ngay vào lúc cuối cùng. Lời nói nửa vời đó của mình, nếu Lê Diệp có thể nghe hiểu thì tốt biết mấy…

Đang nghĩ ngợi, Lê Vân Hán chợt kéo cô bé, “Đừng có ngẩn người ra nữa, đi nhanh lên!”

Trong đại sảnh, di hài của bà được đặt trong quan tài bằng thủy tinh, tuy rằng đã được trang điểm, nhưng dù sao cũng là người đã mất, dáng vẻ nhợt nhạt khiến người ta không đành lòng ngắm nhiều.

Doãn Chính Đạc đứng cùng chỗ với người nhà họ Lê. Quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, bà Lê đã coi anh như cháu trai ruột từ lâu rồi. Mặc dù năm đó xảy ra biến cố, bà cụ vô cùng đau lòng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không trách anh một câu nào.

Hôm nay vốn ông cụ Doãn định tới, nhưng sức khỏe không tốt, bác sĩ và người nhà không yên tâm, nịnh nọt mãi mới khiến ông từ bỏ ý định.

Trong đại sảnh, đối mặt với di hài của người đã mất, phản ứng của người nhà họ Lê hoàn toàn khác nhau. Người lớn tuổi đứng quây quanh quan tài thủy tinh, khóc nấc nghẹn ngào, vẻ mặt sầu thảm, đám trẻ tuổi xếp hàng phía sau, có mặt cũng chỉ vì hiếu nghĩa, cũng có chút sợ hãi. Dù sao cũng đều là người trẻ tuổi, ít phải trải qua những trường hợp thế này.

Lê Thiên Tố đứng phía sau, nhỏ giọng khóc một lát rồi ngước đôi mắt đo đỏ lên hỏi Doãn Chính Đạc, “Anh hai, người đi rồi sẽ biến thành dạng gì…”

Doãn Chính Đạc không trả lời cô ta, người đã mất có thể biến thành dạng gì chứ. Đã không còn sinh mệnh nữa, dần dần héo rũ, chẳng khác nào một phiến lá vàng khô xơ xác.

Bầu không khí trong đại sảnh có chút ngột ngạt. Liếc mắt về phía cửa, nhìn đồng hồ trên tay, Doãn Chính Đạc thoáng nhíu mày.

Lễ tang được tiến hành từng bước một, thừa lúc có thời gian trống, anh đi qua cửa nách, rời xa đám đông, ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.

Đứng một lát mà vẫn không cảm thấy đỡ, anh cảm thấy vô cùng phiền muộn, lồng ngực như có một ngọn lửa, cháy rực đến mức anh không thể bình tĩnh lại được.

Rút ra một điếu thuốc lá, anh rít một hơi thật sâu.

Tiếng nhạc buồn thảm luẩn quẩn quanh tai, nghe mà vô cùng nặng nề.

Cuối tuần trước, lúc tới bệnh viện thăm hỏi, bà cụ vẫn còn nói chuyện phiếm với anh. Khi đó tinh thần bà vô cùng tỉnh táo, vẫn có thể nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.

Bà cụ than thời gian trôi qua quá nhanh, nháy mắt mà đã gần đất xa trời, đến tuổi này rồi nhưng vẫn còn tiếc nuối vì điều chưa hoàn thành.

Lúc ấy, ánh mắt của bà cụ vẫn rất sáng, miệng luôn tươi cười, như thể chỉ đang cảm khái trước vận mệnh, hoặc giả như đang ý nhị nhắc nhở anh.

Khói thuốc vào đến miệng có cảm giác chua chát dị thường. Anh vứt thuốc xuống đất, di chân vài cái, không thể nói rõ được cảm giác trong lòng. Bí bách, lại có chút sốt ruột khó hiểu.

Dường như cả thế giới đều bắt đầu tăng tốc chuyển động, giục giã anh, ép buộc anh, có một số việc, nếu không làm thì có thể sẽ không kịp nữa rồi.