Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 159: Đổ tội




Ở công ty, Doãn Chính Đạc còn đang làm việc. Việc Diệp Cẩm Lan mở họp báo anh có biết, nhưng anh không muốn chú ý đến. Anh hoàn toàn không cảm thấy có chút hứng thú nào với cái chốn thị phi kia, nếu có thể tránh xa được, thì anh tuyệt đối không muốn dính vào.

Đang đọc tài liệu thì di động đổ chuông, anh nhìn màn hình, thật không muốn bắt máy, nhưng một lát sau người kia lại gọi đến. Anh vẫn không để ý. Điện thoại im lặng một lát thì cô thư ký vào đưa đồ cho anh, thấy sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như có vẻ chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

“Sếp…” Nghĩ một hồi, cô ấy vẫn quyết định nói cho anh biết, “Vừa rồi chuyên mục bản tin có nói, Diệp Cẩm Lan xảy ra chuyện ở ngay cuộc họp báo.”

Doãn Chính Đạc nhíu mày, đưa mắt lên nhìn.

Cô thư ký thấy anh không có vẻ tức giận thì nói tiếp, “Cô ấy bị người ta đánh, giờ đã vào bệnh viện rồi.”

Doãn Chính Đạc hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, thêm dầu vào lửa như vậy, e rằng chuyện này sẽ khó mà bình yên lại được.

Chiếc di động ở bên cạnh đổ chuông, lại là dãy số kia, anh cầm lên, nhấn nút nghe.

Đầu bên kia là người quản lý của Diệp Cẩm Lan, chị ta nói, “Anh Doãn phải không? Nếu bây giờ anh rảnh thì có thể qua bệnh viện được không? Cẩm Lan bị người ta đánh phải vào viện rồi, kẻ đánh con bé cũng bị cảnh sát bắt rồi…”

Doãn Chính Đạc nhíu mày. Giờ đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Diệp Cẩm Lan bị thương nên gây sự chú ý cao, anh đến bệnh viện thăm cô ấy, chẳng lẽ lại không làm đề tài cho bọn phóng viên múa bút?

“Anh đi đường tắt là được mà. Chúng tôi tránh phóng viên để đến viện, hiện tại không ai biết chúng tôi ở đâu cả.” Anh không trả lời, thấy anh có vẻ không muốn đến, giọng điệu của người quản lý có chút nghiêm trọng, “Cảnh sát đã bắt được kẻ hành hung, hắn khai là nhận sự sai bảo của vợ anh.”

Doãn Chính Đạc trừng lớn hai mắt, phản ứng đầu tiên là không tin…

Thứ nhất, Lê Diệp không phải là loại người hiếu chiến. Thứ hai, nói ra cũng thật bi ai, người phụ nữ kia, sẽ không vì anh có tin đồn như vậy mà đi tranh giành tình cảm, cô không để ý.

“Bất luận thế nào, anh vẫn nên đến đây một chuyến đi. Cẩm Lan cũng nói không thể nào là vợ anh, nhưng kẻ bị bắt thì cứ một mực khẳng định là như vậy, e rằng vợ anh sẽ gặp rắc rối rồi.”

Doãn Chính Đạc do dự một lát, buông điện thoại, tóm lấy cái áo khoác rồi đứng dậy.

Bất kể thế nào, chắc chắn có một mũi giáo nhằm vào anh, thậm chí là Lê Diệp, anh phải làm cho rõ, tóm được kẻ hại người sau lưng kia.

***

Trong căn hộ nhỏ, Lê Diệp đang chuẩn bị đưa Hi Hi xuống dưới nhà đi dạo. Bỗng có tiếng gõ cửa. Cô nghĩ có lẽ là Doãn Chính Đạc. Hiện giờ đang xảy ra sự việc như thế, anh không nên đến đây mới đúng.

Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục cảnh sát. Họ nhìn cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Lê Diệp phải không?”

Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là không phải chuyện tốt, Lê Diệp ôm thằng bé, đưa mắt nhìn họ, “Là tôi.”

Thấy có thằng bé trong lòng cô, viên cảnh sát bèn nói, “Có người khác ở nhà không?”

Lê Diệp lắc đầu, “Chỉ có tôi ở nhà thôi.”

Viên cảnh sát im lặng một lát, lo sẽ làm thằng bé sợ, anh ta lại nhìn cô và nói, “Vậy cô gọi điện thoại nhờ người thân đến trông thằng bé đi, cô phải theo chúng tôi đến sở cảnh sát một lát, có một số chuyện chúng tôi muốn làm rõ với cô.”

Lê Diệp nhìn họ với vẻ khó hiểu, “Có chuyện gì vậy?”

“Cô biết Diệp Cẩm Lan chứ?”

Trong lòng Lê Diệp như đã liên tưởng đến chuyện gì đó, cô gật đầu, “Có biết, nhưng mà… không thân lắm.”

“Có thân hay không cũng không quan trọng.” Viên cảnh sát nhìn vào trong nhà, rồi lại nhìn cô, “Gọi điện thoại đi, cô không định đưa cả thằng bé đi đấy chứ?”

Lê Diệp đặt Hi Hi lên giường, rồi nhìn họ, “Tôi…”

Cô nghĩ, mình có nói gì cũng vô dụng, cảnh sát đến tìm cô thì sẽ chẳng thể nào chỉ nghe cô nói đôi ba câu là đã tin cô. Cầm điện thoại lên, cô tìm trong danh bạ. Thời điểm này, có thể tìm ai giúp mình đây?… Cô ổn định cảm xúc một lát, thoáng do dự, rồi gọi cho Doãn Chính Đạc.

Đầu máy bên kia đang bận, lòng cô bồn chồn, thấy viên cảnh sát nhìn mình chằm chằm, cô đành ngắt điện thoại, ngập ngừng một lát rồi gọi cho Tôn Bách Niên.

Anh ấy nhanh chóng bắt máy, nghe Lê Diệp kể tình hình xong thì lập tức lên đường, “Tôi đến ngay đây, cô đừng sợ.”

Lê Diệp đáp một tiếng rồi buông điện thoại xuống, ngồi một bên nhìn Hi Hi.

Thật ra hai viên cảnh sát cũng không có vẻ hung dữ gì, thấy Hi Hi đáng yêu, họ còn chơi đùa với nó một lát.

Hơn mười phút sau, Tôn Bách Niên đã đến, anh còn dẫn theo cả đồng nghiệp của mình đến nữa. Người phụ nữ trẻ chăm sóc đứa trẻ rất thành thạo, chắc chắn là đã làm mẹ.

Để thằng bé ở nhà, cảnh sát dẫn Lê Diệp ra ngoài, Tôn Bách Niên cũng đi theo cô, “Tôi đi cùng cô.”

Thật ra Lê Diệp không hề sợ, cô không làm gì cả, so với bất cứ ai, cô đều không có lý do để lo lắng.

Tại sở cảnh sát, ngồi vào phòng thẩm vấn, vẻ mặt của hai viên cảnh sát nghiêm nghị hẳn.

“Cô Lê, cô quen Diệp Cẩm Lan, vậy là quen như thế nào?”

“Cô ấy là nữ minh tinh, rất nổi tiếng.”

Viên cảnh sát nhìn cô chằm chằm, có một số việc họ biết thừa, hỏi cô chỉ là để xác nhận, cô chưa nói xong hết thì họ đã biết rồi.

Do dự trong chốc lát, Lê Diệp nói tiếp, “Cô ấy và chồng tôi là bạn bè. Tôi đã gặp cô ấy hai lần.”

“Cô ấy với chồng cô là bạn như thế nào? Là quan hệ bình thường, hay là quan hệ rất thân thiết?”

“Tôi không rõ lắm.” Lê Diệp không muốn nói nhiều về chuyện của Doãn Chính Đạc. Không ai biết khúc mắc giữa họ, như gần như xa. Chồng… từ này, có vẻ không thích hợp cho lắm.

“Thế cô có biết những tin đồn trước đây giữa Diệp Cẩm Lan và chồng cô không? Mấy lần họ lên tạp chí giải trí ấy.”

“Tôi có từng xem.”

Quá trình cô trả lời, Tôn Bách Niên đều ngồi bên cạnh nhìn cô, ánh mắt vô cùng bình thản.

“Trong lòng cô nghĩ thế nào?”

Lê Diệp cảm thấy vấn đề này thật buồn cười. Cô có thể nghĩ như thế nào được? Đương nhiên cô không cảm thấy vui rồi.

Cô đáp như đang cảm thán, “Cánh báo giới toàn viết sai thôi, họ ra ngoài vài lần, nhưng đều có rất nhiều người ở đó.”

“Cô có biết chiều nay Diệp Cẩm Lan đã gặp chuyện không?” Viên cảnh sát nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén, “Cô ấy mở họp báo để làm rõ chuyện với chồng cô, kết quả là bị người ta đánh vào đầu, giờ đang ở trong bệnh viện.”

“Tôi thấy trên tivi rồi.” Lê Diệp nói.

Ánh mắt của viên cảnh sát tràn đầy cảm giác bức bối, “Sau đó thì sao? Cô có tâm trạng gì?”

Lê Diệp nhíu mày, “Tôi… Có lẽ là cảm thương, bất kể ai bị xúc phạm trước mặt mọi người đều cảm thấy vô cùng khó chịu.”

“Có cảm thấy vui sướng không, bởi vì cô ấy chen vào gia đình cô, cho nên cô ấy bị thương sẽ khiến cô cảm thấy hả giận?”

Tôn Bách Niên ngồi bên cạnh lập tức chặn ngang, “Làm ơn đừng nói những suy đoán vô căn cứ như thế này.”

“Vậy, cô Lê, quan hệ giữa cô với chồng cô có tốt không?” Viên cảnh sát hỏi cô, “Hai người không ở cùng nhau, mà đang ở riêng.”

Lê Diệp không trả lời. Chuyện này rõ ràng là như thế, cô và Doãn Chính Đạc đã ly thân, trong mắt người ngoài, họ là đôi vợ chồng đã đi đến cuối đường, mà sự thật cũng đúng là như vậy.

“Vậy, chuyện cô và chồng ly thân, có phải vì sự xuất hiện của Diệp Cẩm Lan không?”

Lê Diệp lắc đầu, “Không, giữa chúng tôi có vấn đề khác?”

“Thế cô có hận Diệp Cẩm Lan không?”

Lê Diệp lắc đầu. Cô không hề coi Diệp Cẩm Lan là kẻ thù. Cô và Doãn Chính Đạc đi đến bước này, người gây nên là họ, không có người thứ ba.

“Tôi không hận cô ấy.” Lê Diệp phủ nhận.

“Nhưng mà người tấn công Diệp Cẩm Lan chiều nay, sau khi bị bắt đã khai là cô sai anh ta.”

Lê Diệp khiếp sợ, “Tôi không hề!”

Cô nghĩ mình đang bị tình nghi, nhưng lại không nghĩ đã xảy ra chuyện đó!”

“Cô có biết người này không?” Viên cảnh sát đưa cho cô một tấm ảnh, trong đó là một gã đàn ông đầu trọc lốc đến dữ tợn. Thật sự trước giờ cô chưa từng nhìn thấy người này.

“Tôi không biết anh ta.” Lê Diệp lắc đầu.

Biết ngay là sẽ nghe được lời phủ nhận, viên cảnh sát không chút hoang mang, “Không biết anh ta? Nhưng chúng tôi điều tra ra, ngay ngày hôm qua, trong tài khoản của người này có hai mươi vạn, người gửi chính là cô.”

Lê Diệp kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tôn Bách Niên, “Tôi không biết, tôi chưa từng gửi tiền cho anh ta, vốn dĩ tôi không quen anh ta!”

Tôn Bách Niên vỗ vai cô, “Đừng căng thẳng, chuyện này làm giả được mà, huống hồ, cô từng bị mất giấy tờ và các loại thẻ, có người nhặt được rồi tìm cách dùng cũng không phải là việc không thể.”

Viên cảnh sát liếc Tôn Bách Niên một cái, có người này ở đây thật là vướng víu.

Lê Diệp gật đầu, “Đúng vậy, tôi từng bị mất chứng minh. Tôi không biết là ai đã gửi cho người kia hai mươi vạn, nhưng mà tôi chưa từng tiếp xúc với anh ta, lại càng không có đến hai mươi vạn mà gửi cho anh ta.”

Cô chối đến cùng, hiện giờ phía cảnh sát chỉ có lời khai của kẻ hành hung, chứ không có nhiều căn cứ khác.

Tra hỏi một hồi cũng không có tiến triển gì, Tôn Bách Niên làm thủ tục cho Lê Diệp rồi dễ dàng dẫn cô ra ngoài.

Ra khỏi sở cảnh sát, tâm trạng Lê Diệp có chút phức tạp, Tôn Bách Niên bèn an ủi cô, “Đừng lo, nếu người ta đã muốn đổ tội thì nói gì mà chẳng được, tôi sẽ không để cô bị làm sao đâu.”

Lê Diệp nhìn anh. Đáy mắt anh mang theo vẻ bình tĩnh rất đáng tin cậy, vì vậy cô cũng đỡ lo hơn.

“Đi thôi, về xem Hi Hi thế nào.” Anh cười cười, quay đầu đi lên xe.

Lê Diệp im lặng, đi lên theo.