Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 136: Tìm kiếm




Lúc nửa đêm, rốt cuộc Doãn Chính Đạc cũng về. Anh còn chưa bật đèn thì đã nghe thấy những bước chân vội vã chạy đến. Chợt cần cổ nặng trĩu, anh nhìn người phụ nữ vừa nhào vào lòng mình, kinh ngạc nói, “Diệp Nhi?”

Cả người cô lạnh toát, chắc chắn là không nằm trong chăn. Anh bế cô đến bên giường, sờ sờ chân cô, quá lạnh.

Anh trách, “Em đứng dưới đất phải không?”

Lê Diệp không hé răng, chỉ ôm chặt lấy anh, gần như không muốn cho anh thở.

Không ngăn cô lại, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Gặp ác mộng à?”

Lê Diệp dựa vào vai anh, hít hà mùi hương trên người anh. Cô vẫn không trả lời, chỉ như người sắp chết đuối vớ được cọc, nhất quyết không chịu buông tay.

“Gặp ác mộng sao?” Doãn Chính Đạc vuốt tóc cô, đưa tay bật đèn ngủ lên, ánh sáng ấm áp rọi lên hai người.

Nâng khuôn mặt cô lên, Doãn Chính Đạc nhìn cô chăm chú, “Sao vậy?”

Lê Diệp đưa tay sờ mặt anh, không chịu nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay vẽ lại dáng hình gương mặt anh, như thể lần đầu gặp anh vậy.

Anh biết gần đây xảy ra nhiều chuyện, thứ cô phải chịu được cũng không ít, anh nhẹ giọng nói, “Có cần bảo thím Kim làm ít đồ ăn khuya không?”

Lê Diệp nhìn đồng hồ trên tường, đã quá nửa đêm, đã sang một ngày mới.

Cô đứng dậy, “Đừng gọi thím ấy dậy, để em làm cho.”

Doãn Chính Đạc để áo khoác lên sô pha rồi theo cô xuống nhà.

Cô vào bếp, rửa sạch tay, lục lọi tủ lạnh một lát rồi quay đầu lại nhìn anh, “Anh có phiền chờ một lát không?”

Doãn Chính Đạc nhướng mày, “Đương nhiên không rồi.”

Cô lấy ra hai miếng thịt bò, giã đông, rồi cho vào chảo đế bằng bắt đầu chiên.

Nghe thấy tiếng xèo xèo, anh bước tới ôm cô, đặt cằm lên vai cô.

Lê Diệp nghiêng đầu nhắc anh, “Cẩn thận dầu bắn đấy.”

Anh cười cười, “Đàn ông đàn ang, cái đấy mà cũng phải sợ à?”

Cô không nói lại anh, thoăn thoắt rửa rau, thái khúc, xếp ra đĩa. Chiên xong một mặt thịt bò, cô lật lại mặt kia. Hai miếng thịt bò chẳng mấy chốc đã chín, cô xúc ra đĩa, còn cẩn thân rưới nước tương lên trên một cách đẹp mắt.

Anh tán thưởng, “Sao phải tốn công sức thế chứ.”

Lê Diệp đặt đĩa lên bàn ăn, dọn dao nĩa, “Bữa nào cũng phải ăn cho hẳn hoi.”

Anh cười, rửa tay rồi quay trở lại, cầm đĩa ăn lên, “Anh sẽ ăn cho hẳn hoi.”

Không chín không sống, vừa đúng khẩu vị của anh. Doãn Chính Đạc vừa xắt miếng thịt bò vừa nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, “Sao không ăn?”

Lê Diệp bỗng nói, “Hay là uống chút vang đỏ đi?”

“Được.” Anh đứng dậy, đi đến tủ rượu chọn một chai ngon nhất, rót hai ly rồi đưa cho cô một ly, “Hiếm khi em có hứng, say thì đi nghỉ.”

Cùng anh chạm ly, Lê Diệp nhấp một ngụm, cả khoang miệng ngập tràn hương thơm.

Xét về tửu lượng của cô, anh chẳng cần bỏ sức ra đã đánh gục cô rồi. Nhớ lại lúc trước, cô chỉ uống có hai ngụm đã không còn biết gì, vậy nên mới cho anh có cơ hội hư hỏng, cũng chính vào cái đêm ấy, sự sống của Hi Hi đã được hình thành.

Lê Diệp uống hai ngụm, cả khuôn mặt đỏ hồng lên. Cô xoa xoa khóe miệng, nhìn anh bằng một ánh mắt hết sức sâu xa.

Anh nắm lấy ngón tay cô, “Sao tự nhiên lại đối xử tốt với anh thế?”

Lê Diệp cười cười, hơi đượm men say, “Hình như trước giờ em đối xử với anh không tốt chút nào…”

“Không phải là không tốt.” Anh suy nghĩ một lúc rồi đổi cách nói, “Mà là không quá tốt.”

Lê Diệp nhíu mày, “Mau ăn đi, thịt sắp nguội rồi.”

Anh xắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Cô biết nấu ăn, thậm chí có thể nói là, trong số những người phụ nữ anh biết, ngoại trừ đầu bếp chuyên nghiệp, thì cô là người nấu ngon nhất. Thịt bò rất mềm, anh ăn liền mấy miếng, cảm thấy dạ dày được thỏa mãn vô cùng. Nhìn cô, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười mĩ mãn.

“Diệp Nhi.” Anh nhẹ giọng gọi cô, chỉ là bâng quơ gọi cô. Anh rất thích cảm giác lúc thốt ra hai chữ này, như thể cả thế giới đều tĩnh lại, chỉ còn hai người, không còn những ồn ào náo động.

Lê Diệp nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, hai chiếc nhẫn kim cương cũng hòa ánh lấp lánh trên hai ngón tay.

Cô lại nhìn anh, “Doãn Chính Đạc.”

“Ơi.” Anh lên tiếng đáp lại.

Lê Diệp khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Không cần thiết phải nói gì cả. Anh từ từ ăn hết đĩa thức ăn, từ đầu đến cuối, hai bàn tay vẫn không buông ra.

Ăn xong, cô đi rửa bát, anh chủ động đi theo, cầm khăn lau chén đĩa giúp cô.

Ban đêm thật yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng hít thở của cả hai.

Anh xong việc rồi đứng cạnh nhìn cô lau bỏ nước trên bàn bếp, lại đứng sau lưng cô, đặt cằm lên đầu cô, “Diệp Nhi, anh còn muốn một đứa con gái nữa.”

Động tác của cô bỗng khựng lại. Từ tấm thủy tinh có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, anh đang nghiêm túc nói những lời này, thậm chí hai mắt còn sáng ngời.

Lê Diệp cúi thấp đầu, tiếp tục lau bàn bếp.

Anh lại thỏa sức tưởng tượng, “Anh vẫn thích có một đứa con gái, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, giống như em vậy.”

Cô không nói lời nào, lẳng lặng đặt đồ đạc vào đúng vị trí, rửa sạch tay rồi rút cái khăn lông.

Anh dựa vào cô, “Có phải là vất vả lắm không? Hay là để hai năm nữa đi, để Hi Hi lớn lên một chút, cho đỡ vất vả, rồi chúng ta lại sinh một đứa nữa.”

Lê Diệp quay đầu, mặt đối mặt với anh, nhưng mới chỉ vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy bị ánh mắt kia làm cho đau lòng.

Cô cúi thấp mặt, “Để từ từ đã.”

Anh gật đầu đồng ý, ngẫm nghĩ ra, đúng là nên nghĩ cho sức khỏe của cô. Hi Hi đang đúng vào tuổi nghịch, sau khi biết đi lại càng hay thích chạy lung tung ra ngoài. Bản thân anh còn phải đi làm, lại chẳng có kinh nghiệm chăm trẻ con, một mình cô trông Hi Hi đã nhọc sức lắm rồi, thêm đứa nữa, e là vô cùng vất vả.

Hôn lên trán cô, rồi anh nói, “Thôi, lên ngủ đi, muộn quá rồi.” Nói xong, anh xoay người bế cô lên. Lê Diệp khẽ kêu một tiếng, lại vội vàng ôm chặt cổ anh.

Anh vừa lên bậc thang vừa ngắm cô, lại cười nói, “Còn ngon chứ? Vẫn dư sức lực. Thêm mấy năm nữa, anh cũng không vấn đề.”

Cô tựa đầu vào vai anh, yên lặng không nói gì.

Có lẽ, lúc như thế này, là đã sắp kết thúc rồi. Chung quy cô không thuộc nơi này, muốn hay không muốn, thì cũng không thể ở lại được.

***

Trong phòng bệnh.

Doãn Chính Đạc vào xem qua tình hình của Trần Oanh. Sức khỏe của bà đã tốt lên rất nhiều, thời gian tỉnh táo kéo dài hơn. Sự việc kia, bà cho là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phát hiện ra là có ai cố tình hãm hại.

Từ phòng bệnh đi ra, Doãn Chính Đạc đứng tại hành lang.

Viên cảnh sát đang chờ ở ngoài liền đi tới, nhìn anh và nói, “Anh Doãn, chúng tôi có phát hiện mới, muốn nói chuyện với anh.”

“Phát hiện gì?”

“Sau khi ngôi chùa cháy, có một vị sư thầy bỗng dưng mất tích, thời gian ông ta đến ở chùa cũng không dài, còn chưa tới một năm. Chúng tôi nghi ngờ, ông ta có khả năng là người phòng hỏa.”

Doãn Chính Đạc hỏi, “Có điều tra được chi tiết về ông ta không?”

“Tất cả thân phận ông ta dùng đều là giả, sau khi vụ việc xảy ra thì ông ta không xuất hiện nữa, trong chùa lại không có ảnh chụp ông ta. Chúng tôi tìm người mô phỏng chân dung, muốn cho mọi người trong nhà anh nhìn xem, xem có quen ông ta không.”

Doãn Chính Đạc nhìn bức họa. Chỉ dựa vào việc miêu tả, chân dung con người khó tránh khỏi việc không chính xác. Anh nhìn chằm chằm gương mặt người đó, hoàn toàn xa lạ.

“Tôi chưa từng gặp.” Anh nhìn đi nhìn lại cũng không tìm ra điểm quen thuộc, lại nhìn viên cảnh sát, “Để tôi đi hỏi mẹ tôi, bây giờ bà ấy vẫn chưa ổn định hẳn, tôi nghĩ các anh tạm thời đừng vào, tôi không muốn bà ấy khủng hoảng.”

Viên cảnh sát đồng ý với anh. Doãn Chính Đạc cầm bức họa vào. Trần Oanh vừa ăn xong, sắc mặt đã có chút hồng hào.

“Mẹ.” Doãn Chính Đạc giơ bức họa ra, “Sau khi chùa cháy, có một người mất tích, mẹ nhìn xem, xem đã từng nhìn thấy chưa?”

Nhìn chằm chằm bức họa, Trần Oanh cố gắng nghĩ, “Hình như không có ấn tượng gì…”

“Trước giờ chưa từng nhìn thấy?” Doãn Chính Đạc nhìn bà cách chăm chú.

“Hình như hơi quen quen…” Trần Oanh lại nhìn bức họa, nhìn mãi một lúc rồi nói, “Hình như là người của chùa, mẹ đã gặp, nhưng mà tranh này vẽ không giống lắm.”

“Có phải ông ta tên là Cảnh Hồng không?”

“À! Hình như là ông ấy!” Sau khi được nhắc nhở, Trần Oanh mới nhớ ra, “Con vừa nói thế là mẹ nhớ ra ngay, hình như là người đó… Sao, ông ấy cũng xảy ra chuyện gì à?”

Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Con không biết… Mẹ, mẹ thử nghỉ xem, người kia, mẹ có từng gặp ở chỗ nào khác không?”

“Ông ấy là người mới đến chùa, đó là lần đầu tiên mẹ gặp, sao lại gặp ở chỗ khác được.”

Doãn Chính Đạc thu bức họa lại, “Để con bảo lại với họ, là mình không biết người này.”

Trần Oanh thầm thở dài, “Nghiệp chướng, đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ…”

Trấn an bà một lúc, Doãn Chính Đạc ra ngoài nói chuyện với viên cảnh sát. Họ cũng không thể kết luận đây là chủ mưu của vụ phóng hỏa, có lẽ người này kinh hãi quá nên bỏ chạy, như vậy không phải là không có khả năng.

***

Nhà họ Lê.

Lúc Lê Diệp vào cửa, thì người nhà họ Lê đang ở trong sân thử chiếc xe mới mua. Màu đỏ nổi bật, quá mức chói mắt, chắc chắn là phải chi ra một khoản không nhỏ.

Người cầm lái là Lê Thiên Tố, đầu ngẩng cao, tinh thần rất hăng hái.

Nhìn thấy Lê Diệp bước vào, Lê Thiên Tố lập tức tái mặt, ánh mắt hừng hực lửa giận.

Đường Thu Bình thấy cô liền châm chọc, “Đúng là thiên rộng lớn, người mặt dày như thế mà cũng có nữa là.”

Lê Diệp không để ý đến lời xỉa xói của họ, mà đi thẳng vào trong nhà, nhìn người giúp việc và hỏi, “Bác cả có nhà không?”

Cô giúp việc không dám quá nhiệt tình với cô, đành chỉ lên phòng, “Ở trong thư phòng.”

Nói cảm ơn, rồi Lê Diệp lên tầng.

Cô gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng của Lê Thành Tường, “Vào đi.”

Lê Diệp đẩy cửa đi vào. Thấy cô, Lê Thành Tường cũng có chút ngạc nhiên, sắc mặt không quá thoải mái, “Sao mày lại đến đây?”

Lê Diệp quay đầu đóng cửa lại, đi đến cạnh bàn, không ngồi xuống mà cứ thế nhìn ông ta. Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn nói ra, “Bác cả, cháu có chuyện muốn hỏi bác một chút.”

Lê Thành Tường thu hồi tầm mắt, tiếp tục xử lý tài liệu, “Không dám, bà Doãn giờ thân phận không còn như xưa, sau khi kết hôn là thấy cái nhà này chướng mắt.”

Lê Diệp không có lòng dạ nói chuyện khác, cô nhìn ông ta, “Bác cả, bác có quen người của tập đoàn Phong Ca không ạ, họ Tần ấy?”

Vẻ mặt của Lê Thành Tường biến đổi, ông ta đưa mắt nhìn cô chằm chằm, “Sao đột nhiên mày lại hỏi chuyện này?”

Lê Diệp quan sát phản ứng của ông ta, “Cháu gặp được một người tên là Tần Thành. Ông ta nói là bạn cũ của nhà họ Lê, còn hỏi thăm bác nữa.”

Lê Thành Tường biến sắc, “Mày đang nói lung tung cái gì đấy!”

Thấy cô đứng yên, Lê Thành Tường liền đứng dậy, đi đến cạnh cô, “Sao mày lại gặp Tần Thành? Mày gặp hắn ở đâu? Hắn nói những gì với mày?”

Lê Diệp không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chặp dáng vẻ không khống chế được của ông ta.

Lê Thành Tường tự ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, vội ngồi lại xuống ghế, rồi cười nhạt, “Lê Diệp, mày lấy tao ra làm trò cười à? Tần Thành ấy à, chết từ mấy chục năm trước rồi.”

Lê Diệp lắc đầu, “Vậy, bác cả, bác thật sự quen ông ta?”

Đầu lưỡi Lê Thành Tường níu lại, ông ta lắc đầu, “Không quen, chỉ là trước đây có nghe nói qua.”

“Người cháu gặp, nói gì cũng là giả hết.” Lê Diệp đứng dậy, xoay người định đi, “Thế thì cháu không quấy rầy bác nữa,”

Lê Thành Tường bị lời nói của cô làm cho nóng ruột, “Mày từ từ đã… Gã kia, nói gì với mày?”